Nhân Duyên

Chương 17




Chương 31

Tay cô bỗng nhiên giật giật, nhẹ nắm trụ anh, chậm rãi cùng anh mười ngón đan vào nhau.

“Anh đối với em hung dữ như vậy, xin lỗi là có thể xong sao?”

Cô lời nói ra như thế, vẻ mặt lại vô cùng ôn nhu. Tần Tống lập tức phấn chấn: “Vậy em đánh tôi đi!”

Nói xong anh thật sự cầm lấy tay cô hướng trên mặt chính mình động thủ, bàn tay cô vốn dĩ nắm thành quyền, lập tức đầu ngón tay bị gập ở trên mặt anh, cô ăn đau “Ai” một tiếng.

Tần Tống vội vàng cầm đưa lên bên miệng, thật cẩn thận thổi thổi: “Không đau không đau a!”

Anh chân tay vụng về, nhưng là thời khắc so với dĩ vãng một kẻ tiêu sái không kềm chế được, đều càng làm cho Hàn Đình Đình tâm đau nhói.

Đúng vậy, Tần Tống ngây thơ, hay nổi giận, nóng nảy, không biết săn sóc, vốn dĩ rất trái ngược với con người cô.

Nhưng là anh đối với cô cho tới bây giờ đều là thẳng tanh thành khẩn công khai, mỗi một khi tâm động anh luôn ngượng ngùng, lại nguyện ý làm cho cô cảm nhận được. Ở bên người anh, cô có thể cảm nhận được yêu, cùng với toàn bộ nỗ lực khi yêu một người.

Chuyện này đối với một người đã trải qua quá trình đơn phương lâu như vậy không cần nhận lại mà nói, là cỡ nào đáng quý.

“Vợ.” ,bàn tay anh vuốt ve ngón tay cô, bộ dạng đáng thương hề hề cọ, “Anh thật sự biết sai lầm rồi, em đừng giận anh…”

Hàn Đình Đình rút tay về, nhìn anh, “Anh tính tình nói nổi giận là giận liền, em làm sao mà biết anh về sau có thể lại xem em không vừa mắt hay không, chỉ vào cửa bảo em đi ra ngoài?”

Tần Tống nóng nảy, dựng thẳng tay lên, “Anh thề —— “

“Đừng!” Hàn Đình Đình sợ anh mở miệng nói lung tung một mạch rồi sau này không thể ngăn cản thiên lôi đánh xuống, vội vàng ngăn lại, “Anh nhớ kỹ là được. A Tống, kỳ thật anh vì em phát giận em đã quen, chỉ cần không quá phận là tốt rồi. Nhưng là giống như anh buổi chiều như vậy hung hăng đuổi em đi, giống như thật sự ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn em, trong lòng em cảm thấy đặc biệt khó chịu.”

“Kỳ thật anh nói xong liền hối hận … Anh đuổi theo em, em chạy thực mau! Anh cũng không phải thật sự nghĩ muốn đuổi em đi, anh như thế nào bỏ được em…” Tần Tống đem cô kéo vào trong lòng.

“Vợ, anh về sau tuyệt đối sẽ không bảo em đi, mặc kệ anh tức giận cỡ nào, sẽ không bao giờ nữa đối với em như vậy nữa, anh thề!”

Tần Tống là hài tử giữ lời. Sau đó rất nhiều năm, anh vô số lần phát giận, ngẫu nhiên cũng sẽ nổi trận lôi đình cùng cô trở mặt, “Em cho tôi —— “

“Thế nào?” Cô sâu kín .

“Em cho tôi —— không được đi!” Anh nắm lấy mái tóc ủy ủy khuất khuất một đường ra bên ngoài, “Tôi đi!”

Ngay lập tức anh nói thành khẩn như vậy, Hàn Đình Đình nở nụ cười, “Vậy anh cũng không thể nói cái gì ‘Mẹ kế’ nữa, em không thích nghe anh nói em như vậy.”

“Ừ ! Không nói!”

“Không thể lại vì Trần Dịch Phong mà cãi nhau với em, nam nhân tâm nhãn không thể nhỏ như vậy.”

“… Hảo…”

“Không thể… Ngô, ngô ngô ngô…” Cô ngửng mặt chu cái miệng nhỏ hợp lại, Tần Tống đã sớm nhìn miệng đắng lưỡi khô, nhịn không được cúi đầu che lại, trước duyện thật mạnh, sau đó vòng quanh đầu lưỡi của cô ôn nhu hấp, anh trong lòng muốn khoe khoang kỹ xảo, nhẹ nhàng áp sát vân ve, không bao lâu cô liền mềm nhũn rơi vào trong ngực.

Tần Tống thật sâu hít vào một hơi, tay căng thẳng ngồi cuối bàn ôm lấy cô hướng phòng ngủ đi tới, cô nhỏ giọng hừ hừ, che miệng lại, cả người mềm tựa vào trong lòng anh…

Đông, đông, đông! Đúng lúc này, vang lên tiếng đập cửa.

Đang hướng tới giường lớn hai người nhất thời cứng đờ tại chỗ, Tần Tống xoay mặt, bình tĩnh thanh cổ họng không kiên nhẫn quát hỏi: “Ai? !”

Thanh âm Trương tư lệnh phu nhân ở ngoài cửa vang lên: “A Tống, là bà ngoại.”

Hàn Đình Đình nhất thời thanh tỉnh, huých Tần Tống một cái, lắc lắc mình từ trong lòng anh nhảy xuống, đỏ mặt chạy vào phòng ngủ, còn đem cửa đóng lại.

Tần Tống buồn bực nện tay vào tường, khi anh mở cửa cho bà ngoại còn duy trì cái sắc mặt kia, Trương tư lệnh phu nhân thấy mà cảm thấy lo lắng cực kỳ, cẩn thận đưa mắt nhìn vào phòng trong, kéo anh đi ra hành lang nói chuyện: “Còn chưa có tốt sao?”

“Cái gì ạ?” Tần Tống nhíu mày, than thở một câu.

“Đứa nhỏ chết tiệt! Chỉ biết khinh dễ người!” Trương tư lệnh phu nhân oán hận cấu anh một phen, “Đình Đình rất tốt! Ngươi nếu dám lại làm cho nó khó chịu như vậy, chúng ta tất cả mọi người đều không tha cho ngươi! Ngươi xem sắc mặt lúc ấy của ba ngươi đi!”

“Bà ngoại…”

“Ông ngoại bảo ta nói với ngươi: Đừng tưởng rằng người ta gia đình nhỏ, là ngươi có thể tùy ý bày sắc mặt để cho người ta xem, lúc ấy ông nội Đình Đình đi theo ông anh mưa bom bão đạn, ngươi còn không biết ở nơi nào! Hôm nay nhà có khách tới, không cùng ngươi so đo, lần tới còn như vậy khi dễ vợ ngươi, ông ấy bảo đảm lấy roi đánh cho ngươi khóc!”

“Đã biết đã biết…” Tần Tống không kiên nhẫn nghe, “Chúng cháu nghỉ ngơi, bà đi nhanh đi!”

Trương tư lệnh phu nhân cười đánh anh một chút, đem đồ dùng rửa mặt cầm trong tay cho anh, “Ngươi nguyên lai còn dùng bộ kia, bà đều đã dọn xong cho ngươi, bộ mới này đưa cho Đình Đình dùng —— đi vào hảo hảo dỗ dành nó, ngươi , con chó nhỏ này tính tình nóng nảy, cô nương người ta đi theo ngươi không dễ dàng gì!”

Tần Tống bị giáo huấn một chút, buồn bực một đường trở về phòng, Hàn Đình Đình đang muốn rửa mặt, từ trong phòng tắm ló nửa người ra, thấy trên tay anh cầm cái gì đó vui vẻ cười: “Cho em sao?”

“Của anh!” Tần Tống chụp được tay cô đang vươn tới, đem cô xách đi vào, chỉa chỉa vào bộ đồ dùng rửa mặt mà ban đầu khi anh ở nơi này dùng kia, “Em dùng cái này!”

Hàn Đình Đình nhìn bộ đánh răng chạy bằng điện màu lam kiểu nam kia, kinh ngạc hỏi: “Đây là… của anh mà?”

Tần Tống ngữ mang uy hiếp “Hử ?” một tiếng, cô ngay lập tức không dám lên tiếng, bôi kem đánh răng, yên lặng nhét vào miệng.

Anh cảm thấy hơi dễ chịu, mở bàn chải đánh răng phấn hồng mới ra, trên cổ đắp khăn mặt phấn hồng, cùng cô một chỗ, đầu chạm trán đánh răng…

Một đêm say trong dịu ngọt.

Ổ chăn thực ấm áp, cô nghe anh nói đến chuyện năm mười hai tuổi, năm ấy đánh gãy chân tiểu nhi tử nhà Ngô tướng quân cách vách khi đang ngủ, cả một ngày ứng phó với người nhiều như vậy, vừa khẩn trương lại vừa mệt, nghe anh cúi đầu nặng nề nói chuyện, lập tức sương mù buồn ngủ dày đặc liền thổi quét đến.

Tần Tống một bàn tay bị cô ôm, lưng của cô vỗ về nhẹ, tay kia không tự giác đi vuốt ve đỉnh đầu cô, ngón tay ở mặt lưng cùng vành tai cô nhẹ nhàng phủ xuống.

Thật tốt. Anh cả đời này, cuối cùng cũng chờ được một người, để anh bảo hộ trong vòng tay, hàng đêm ở trong lòng anh như vậy ngủ yên.

Đèn tường ôn hòa mà mềm mại, cô nghiêng người hình dáng yên tĩnh xinh đẹp lạ kỳ, tâm Tần Tống ôn nhu giống như dòng nước mặt hồ.

Trong lòng bỗng nhiên thoáng hiện những hình ảnh ban ngày khiến cho anh không thể khống chế được kia, anh ê ẩm tưởng cô còn chưa từng có khung cảnh như vậy thân mật cùng anh chụp qua đâu… Nghĩ đến đây, anh trở lại trên tủ đầu giường sờ đến điện thoại di động.

Tắt âm thanh chớp động, điều chỉnh xong tiêu cự, anh nằm xuống cùng cô dựa vào cùng một chỗ, xoay mặt cùng cô mặt đối mặt. Lựa xong tư thế, anh khóe miệng giơ lên, ngón tay đang muốn ấn hạ, ánh mắt của cô bỗng nhiên mở.

Kỳ thật anh vừa động cô liền tỉnh, vạt áo ngủ của anh ở trước mặt lau đến lau đi, chóp mũi nóng hầm hập trên người đều là hương vị của anh, nhịp tim của cô đập càng lúc càng nhanh.

Mở mắt ra khuôn mặt anh ngay trước mắt, cô lấy hết dũng khí, dán sát về phía trước, cong miệng khắc ở trên môi anh.

Tần Tống nhất thời ngây người.

Cô đỏ mặt, đơn giản há mồm ở trên môi anh nhẹ nhàng cắn cắn, sau đó lo lắng cắn nặng, lại nhẹ một chút. Cô động tác nhẹ nhàng, ôn nhu không nóng không lạnh chiếm lấy, toàn bộ quá trình Tần Tống chỉ cảm thấy cô nóng hầm hập cắn anh… Cắn anh… Cắn anh toàn thân máu đều đi xuống bụng dưới phóng đi… Oanh!

“A…” Một đạo bóng đen nện xuống, Hàn Đình Đình trước mắt đen một mảnh, nhất thời đau kêu to.

Là anh kích động muốn chế trụ áp đảo cô, lại đã quên trong tay giơ di động, buông lỏng tay, điện thoại rơi xuống dưới. Mà cô bởi vì tư thế vừa rồi dán lên hôn anh, người vươn lại đây một chút, vì thế toàn bộ đều nện ở trên mặt, cô đau thất thanh kêu lên.

Tần Tống đầu “Ông” một tiếng, vội vàng xoay người ngồi xuống, “Vợ!” Điện thoại của anh được khảm đá, so với di động kiểu nam bình thường quá nặng.

Hàn Đình Đình tay ôm huyệt thái dương ánh mắt mông lung, thân thể lui thành một đống. Tần Tống lòng nóng như lửa đốt ôm lấy cô, lấy tay che của cô mở ra, cô mắt gắt gao nhắm lại, nước mắt giàn giụa.

“Anh đi gọi bác sĩ!” Anh buông cô, cuống quít xuống giường.

“A Tống…” tay cô kéo anh lại một chút.

“A?” Anh đảo trở về.

“Không có việc gì… Trúng ở trên xương, không rơi vào trong mắt, không có việc gì .” Cô ngay từ đầu cảm thấy đau nhức, giờ thì cảm thấy đỡ rồi.

Tần Tống ở trên chỗ vết thương cô cẩn thận xem xét, bị nện ở trên xương gò má, chung quanh đỏ một mảng, hơi có chút thũng, những nơi khác quả thật không bị thương. Anh đứng dậy, cô kéo tay anh, “Đừng đi, hơn nửa đêm rồi.”

“Anh đi lấy chút thuốc thoa cho em một chút, bằng không ngày mai sẽ sưng lên.” Tần Tống đặc biệt đau lòng cau mày, “Em đừng động, anh sẽ trở lại.”

Hàn Đình Đình cũng hiểu được cảm thấy buồn bực, hít cái mũi một lần nữa nằm xuống.

Anh xuống lầu lấy túi chườm nước đá đến đây, thật cẩn thận dán tại trên mặt, sau đó một lần nữa nằm xuống giường.

Lúc này hai người đều thành thật, im lặng ôm nhau.

Tần Tống sợ mặt cô bị túi chườm nước đá ngăn ngủ không được, anh từ sau lưng ôm lấy cô, một bàn tay vươn lại đỡ túi chườm nước đá, chỉ chừa một khối tiếp xúc dính trên mặt cô.

Khi cô sắp thiếp đi ở trong lòng anh, “Tốt lắm… anh buông tay đi, không có việc gì …”

“Em ngủ việc của em đi.” Anh đem chăn sau lưng cô nhét kín, cúi đầu ở trên vành tai cô hôn nhẹ, “Ngoan a ~ “

Hàn Đình Đình bị vây trong ánh mắt hàm tình, hàm hồ “ưm” một tiếng, trên mặt lành lạnh tâm lại ấm áp, một lát sau liền ngủ.

Buổi sáng khi cô tỉnh lại, anh vẫn còn duy trì cái tư thế tối hôm qua kia, người nằm úp sấp rất say sưa.

Túi chườm nước đá đã không còn hơi lạnh, rơi ở bên gối, cô nhặt lên đặt ở trên đầu tủ giường, mang dép vào, tay chân nhẹ nhàng đi vào phòng tắm.

Trên mặt bị thương hôm trải qua một đêm anh cẩn thận chăm sóc, thế nhưng thật sự không có sưng lên, chính là xương gò má kia hơi tím, thoạt nhìn giống như bị người ta đánh một quyền, nghĩ đến tối hôm qua anh đau lòng ôm cô sủng nịch đối với cô nói “Ngoan”, cô nhịn không được đối với tấm gương nở nụ cười.

Trang điểm trang nhã vẫn là che không được, cô bình thường không cần phấn trang điểm che, nhưng cái tình huống đặc thù này không có cách nào khác, nghĩ nghĩ hẳn là có thể đi tìm Tần Tang mượn một chút. Ai biết vừa mở cửa, Trần Dịch Phong vừa mới từ hành lang đi ngang qua, anh là khách quý, tối hôm qua ngủ lại ở tầng hai.

“Buổi sáng tốt lành!” Anh cười nói, đã hướng cô đi tới.

Hàn Đình Đình trong lòng biết không tốt lắm, xoay người trốn, lại bị anh gọi lại, anh mắt chú ý tới trên mặt, chợt trở nên khiếp sợ, “Sao lại thế này?” Anh trầm mặt, “Ai làm? Tần Tống?”

“Không phải!” Hàn Đình Đình căng thẳng, cà lăm, xua luôn tay: “Anh ,anh, anh ấy không phải cố ý …”

Trần Dịch Phong gắt gao nhìn chằm chằm biểu tình hoảng sợ của cô, cô phá lệ trang điểm nhưng đều che không được vết thương, thế nhưng sau đó lại hơi hơi nở nụ cười.

Ai biết tươi cười kia thật sự làm cho người ta kinh hồn bạt vía.

“Anh dám đánh em ?” Anh ngữ khí chậm rãi mà khủng bố đến cực điểm.

Không có để cho Hàn Đình Đình cơ hội giải thích, anh nhẹ nhàng đẩy cô ra, sau đó một cước đá văng cửa phòng Tần Tống ra, đá rất mạnh.

Tần Tống nghe được tiếng vang chấn động trời xanh, nhấc thân lười nâng thắt lưng từ trong phòng ngủ đi ra, còn trong trạng thái buồn ngủ nhìn đến Trần Dịch Phong xuất hiện ở trong phòng anh, hoảng sợ.

Trần Dịch Phong mặt nạ bảo hộ lạnh tựa hàn băng, gắt gao mím môi, lạnh lùng cười: “Cậu đánh cô ấy ?”

Tần Tống đảo mắt xem thường, “Anh có bệnh à ?”

Nói xong anh không thèm để ý tới tên kia, lập tức đi vào trong phòng tắm, Trần Dịch Phong thân thủ đi qua muốn đem anh kéo lại hỏi cho rõ ràng.

Thế nhưng Tần Tống là ai? Làm sao có thể cho phép một kẻ là tình địch thêm nữa chính là đối thủ một mất một còn, ở trên địa bàn của anh khiêu khích anh như thế!

Trần Dịch Phong thân thủ lại đây, anh không chút nghĩ ngợi liền đón đỡ trở về, quay người lại, nhắm ngay mặt anh đáp lễ một quyền thật mạnh.

Trần Dịch Phong không có dự đoán được anh bỗng nhiên động thủ, một quyền này lực thực mạnh mà nặng nề, miệng nhất thời tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, anh chậm rãi xoay mặt đến, giật giật cằm, cười càng thêm lạnh.

Lại còn cười à ? Ân —— Tần Tống nhíu mày, không cần nghĩ ngợi hung hăng một quyền đi qua.

Kế tiếp bất luận kẻ nào đều không thèm khống chế lực đạo.

Tần Tống từ nhỏ đến lớn trêu mèo chọc chó, gây chuyện thị phi, không sợ trời không sợ đất, thích nhất là đánh nhau. Mà Trần Dịch Phong xuất thân bộ đội đặc chủng, đánh nhau kịch liệt là cơ bản nhất, từng chiêu thức tung ra đều là sắc bén ngoan tuyệt. Hai người kia đụng vào nhau không tránh khỏi đánh thành một đoàn, thấy cái gì liền lấy làm vũ khí, phá phách cướp bóc ném, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Khi Hàn Đình Đình dẫn người đi lên phá cửa, toàn bộ phòng cơ hồ đều đã bị hủy.

Khi cửa bị mở ra, Tần Tống chính là đang mang theo một cái ghế vung mạnh tới Trần Dịch Phong, bị Trần Dịch Phong lưu loát đá trúng cổ tay, nhất thời mất chính xác, ghế nghiêng nghiêng bay về phía ngoài cửa hướng mọi người đang vây xem.

Hàn Đình Đình lòng nóng như lửa đốt xông vào trước mặt, thiếu chút nữa bị trúng. Cũng may Lý Vi Nhiên ở ngay bên cạnh cô, tay mắt lanh lẹ, duỗi tay ra kéo cô né tránh, ghế kia lập tức bay sát tay cô, phi qua lan can rơi xuống lầu, đánh lên trên trần nhà rồi rủ xuống dưới đèn thủy tinh, kịch liệt run lên, trúng ca-lo đèn thủy tinh.

Đèn thủy tinh thật lớn bị chấn động nát hơn phân nửa, mảnh nhỏ thủy tinh như thác nước rầm rầm từ lầu hai trên cao trút xuống dưới, những người ở dưới sảnh chính đang chuẩn bị bữa sáng ôm đầu thét chói tai, nhất thời toàn bộ một nhà nhà họ Trương hỗn loạn thành một đoàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.