Nhân Duyên Tiền Định

Chương 50: Phủ Đầy Bóng Đêm




Thời điểm Tiết tướng được cung nhân đưa đi thay y phục, bước chân kia hùng hổ sinh gió, nhìn dáng vẻ này của ông ta có lẽ là buồn bực trong lòng vẫn chưa bình phục lại.

Hoàng thượng dường như vô tri vô giác, vẫn cười ha hả, cùng mấy người đến gần cười nói. Lúc cùng thái tử nói chuyện, thái tử đáp chuyện rất cung kính cẩn thận, hoàng thượng cười mắng hắn giống chim cút, hành sự không tiêu sái hào phóng. Khi hoàng thượng nói lời này, mặc dù miệng cười nhưng lại khiến hô hấp của người bên dưới nhẹ tênh.

Hoàng thượng đây là...... Lại muốn bắt thái tử khai đao sao?

Đoạn thời gian này liên tiếp chèn ép thái tử, nếu thái tử dưới tình hình này còn có thể tiêu sái hào phóng, không câu nệ mà nói chuyện cùng hoàng thượng, đó mới là kỳ quái, không chừng hoàng thượng còn cảm thấy hắn lòng dạ thâm sâu khó lường.

Trái cũng không được, phải cũng chẳng xong.

Mọi người thấy thái tử cúi đầu nói phải, trong lòng cảm khái không thôi. Ý cười trên mặt hoàng thượng càng đậm hơn.

Dường như hoàng thượng nhớ đến gì đó, cùng Vệ quốc công nói, "Ai là con dâu tương lai của trẫm?"

Tư Mã Dục lập tức ngồi thẳng người, dưới ánh nhìn chăm chú của hoàng thượng, từng bước đi đến giữa điện. Sau khi hành lễ, Tư Mã Dục vẫn chưa đứng lên, cho đến khi cảm thấy trầm mặc xung quanh mình cơ hồ kéo dài hơn một chút.

Một lúc lâu sau mới nghe được thanh âm từ phía trên truyền đến, "Làm sao lại câu nệ chất phác hệt như nhi tử trẫm? Vệ quốc công, ngươi phải sửa lại tính tình tôn nữ ngoan của ngươi, trẫm thích con dâu hoạt bát đáng yêu một chút."

Tư Mã Dục cả người lạnh lẽo, vẫn nhìn thảm đỏ mềm mại phủ trên đất, nghe được tổ phụ đáp được, hoàng thượng gọi nàng ngồi vào vị trí, lúc này mới đứng dậy.

Lúc đứng dậy, nàng ta cảm thấy có chút hoảng hốt.

Văn Chiêu lẳng lặng mà nhìn. Trước đó nàng cũng khó xử như vậy. Cho dù đổi thành một người con dâu hoạt bát, đáng yêu, thì dưới tình hình này, đều chỉ có thể giống như chim cút, trừ phi con dâu kia ngốc dại, bất phân rõ tình huống.

Nàng còn biết, hoàng thượng cùng thái tử lập tức liền phải quyết liệt.

Màn này Tiết tướng không nhìn thấy, lúc ông ta quay về đã đổi một thân y phục mới, dường như không phát giác với yên ắng xung quanh, chỉ lo cười cáo tội với hoàng thượng, nói bản thân không thể bồi hoàng thượng lúc này, làm hoàng thượng mất hứng.

Dáng vẻ nói chuyện quả nhiên tùy ý hơn thái tử nhiều.

Chẳng qua nếu hoàng thượng đối xử với thái tử cũng giống như Tiết tướng, thái tử cũng không cần cẩn thận như thế.

Hoàng thượng cười ha hả bảo ông ta ngồi xuống, lại nói, "Nếu Tiết ái khanh đã cáo tội, thì tự phạt ba ly!"

Tiết tướng cũng không ngượng ngùng, lập tức nâng tay uống. Mọi người lại khen Tiết tướng tửu lượng tốt.

Thị lực của Tô Mục Uyển rất tốt, lúc nhìn Tiết tướng cũng nhìn rõ tay áo của ông ta, lập tức mặt không còn huyết sắc.

Văn Ngọc cảm giác được người bên cạnh lung lay suýt ngã, vội vàng đỡ lấy nàng, quan tâm hỏi nàng có chỗ nào không thoải mái. Tô Mục Uyển đột nhiên khôi phục tinh thần, lập tức lấy tay vịn trán, giống như bị chóng mặt.

Tiết tướng dường như đã phát hiện, sau khi ngồi xuống liền nhìn trên người. Dịch Trạch theo sau tiến đến gần, vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với ông ta. Dịch Trạch nghe đột nhiên Tiết tướng nhắc đến nạn tuyết gần đây ở Giang Nam, không dám chậm trễ, đáp lời Tiết Tướng.

Tô Mục Uyển thấy lúc Tiết tướng nói chuyện, không dấu vết mà run run tay áo, trong lòng bỗng trầm xuống, dường như rơi vào vực sâu vô tận.

Ông ta phát hiện rồi sao......

Văn Ngọc lần nữa hỏi nàng, Tô Mục Uyển dựa vào người hắn, chỉ nói bản thân không khỏe. Văn Ngọc muốn đưa nàng đến điện khác nghỉ ngơi, mới vừa rồi nàng còn không đồng ý, giờ đây lại liên tục gật đầu.

Đến điện khác, Tô Mục Uyển vẫn không dám nói, Văn Ngọc nhìn biểu tình của nàng, cũng biết sự tình không đơn giản nhưng trong cung tai mắt nhiều, thực sự không phải là một nơi tốt để trò chuyện.

Văn Ngọc ôm nàng, trầm mặc phủ đầy trong điện.

Mà trong chính điện vẫn đang vô cùng náo nhiệt, hoàng thượng bảo Vệ quốc công cùng Vinh quốc công so xem tửu lượng ai tốt hơn, thường ngày hai người này cũng ít khi đối phó, nghe xong "thánh dụ" này, chỉ đành ngươi một ly ta một ly mà uống.

Hai lão thần này đã tung hoành nhiều năm trong quan trường, cuối cùng cũng có chừng mực, uống vừa đủ liền thu tay. Văn Chiêu ngồi cách tổ phụ không xa, nhìn thấy thời điểm tổ phụ buông chén rượu xuống lại hạ xuống ngón út.

Văn Chiêu cư nhiên cũng không biết tổ phụ lại có thói quen nhỏ này. Trong lòng đang có chút buồn cười, nhưng vừa chớp mắt nhìn sang Vệ quốc công đối diện dường như cũng hạ xuống một cái.

Động tác rất khẽ, nếu không tỉ mỉ để ý sẽ không nhìn ra.

Sau khi nhìn thấy động tác nhỏ của hai người này, trong lòng Văn Chiêu có chút không thể bình tĩnh được, từ động tác của họ chỉ có hai loại lý giải, một là khiêu khích thị uy, hai là tương hỗ cho nhau.

Trải qua kiếp trước, Văn Chiêu đương nhiên là có khuynh hướng chọn vế trước. Nhưng mà...... Nàng vẫn cảm thấy có chút quái dị không thể nói rõ.

Uống một ngụm rượu mơ, lại đưa mắt nhìn vị trí của Nhị ca Nhị tẩu. Cũng không biết Nhị tẩu bị gì......

"Đừng uống nữa, uống nhiều rượu mơ cũng sẽ say." Đang lo lắng cho Nhị tẩu, ly rượu trong tay nàng bị Tần Thị đoạt đi. Không nói thì thôi, Tần Thị vừa nói như thế, Văn Chiêu lúc này mới cảm thấy trên mặt có chút nóng.

Gương mặt trơn bóng như ngọc, phủ một tầng hồng nhạt, càng thêm mỹ lệ không tài nào sánh được, lập tức có vài tầm mắt hoặc lộ liễu hoặc lén lút quét qua.

"Kia không phải là Nhị cô nương của Vinh quốc công phủ sao?" Giọng nói nhu hòa lại khó nén uy nghiêm vang lên, là giọng của Gia Bình trưởng công chúa, hoàng thượng vừa nghe, dường như cũng có chút hứng thú nhìn sang.

Văn Chiêu đứng dậy hành lễ: "Đúng là thần nữ."

Trưởng công chúa cười nói, "Cách biệt mấy tháng, Khương Nhị cô nương trỗ mã càng lúc càng đẹp."

Tần Thị lo lắng Văn Chiêu không biết ứng phó, vội tiếp, "Trưởng công chúa điện hạ quá khen."

Trưởng công chúa xua xua tay, cười đến nhu hòa, "Xuân yến lần trước bổn cung đã rất yêu thích nữ nhi nhà ngươi, cảm thấy là một phôi mỹ nhân, bây giờ nhìn lại quả thật không giả." Ngữ điệu nàng ta có chút ung dung thong thả, khiến tất cả mọi người vô thức chuyên tâm lắng nghe nàng ta nói chuyện.

Trong cung yến thế này có thể được trưởng công chúa khen ngợi, quả thật là vinh quang hiếm có, cực kì hữu ích trong phương diện hôn sự, trong lòng Tần Thị vô cùng cao hứng.

Ai ngờ sau đó trưởng công chúa lại hỏi ra một câu, "Lục thị lang cảm thấy thế nào?"

Trong ánh mắt khác lạ của mọi người, Lục Nhiên phóng khoáng đứng dậy trả lời, "Tiên dạ nhất hà nhuận, tú sắc nhược khả san*" Trên yến tiệc, câu "tú sắc khả san" của Lục thị lang quả thật quá phù hợp.

(* Da dẻ trơn mượt sáng bóng làm sao, sắc đẹp của nàng có thể thay cơm: câu này là ta chế, nghĩa nôm na vậy nhé =)))

Mọi người nghe xong, trên mặt đem theo nét cười, Lục thị lang này quả thật phong lưu, trước đó không lâu một miệng khẩu khí nhận mười mấy mỹ nhân từ hoàng thượng ban thưởng, giờ đây lại trước mặt không biết bao nhiêu người không che giấu thưởng thức Khương Nhị cô nương.

Quả thật là phong lưu xuất thiếu niên.

Những người cũng đi xuân yến lại nghe ra ý khác, câu thơ tiếp theo chính là "Yểu điệu đa dung nghi", thực sự khiến người ta không thể không nghĩ đến khúc《Quan sư》. Trưởng công chúa cười đến mi mắt nhu hòa, trao đổi ánh mắt với phò mã, dường như quay ngược thời gian, thiếu niên ấy rất lâu về trước đã từng đỏ mặt tỏ tình với nàng.

Từ khi hoàng huynh ban thưởng mỹ nhân cho Lục Nhiên, nàng liền biết hoàng huynh không đồng ý với nhân duyên giữa Lục Nhiên cùng Khương gia, nhưng nàng nhìn gương mặt trẻ tuổi thanh tú của Lục Nhiên, hệt như bị tâm tư ái mộ này cảm nhiễm, trong lòng muốn giúp hắn.

Tiểu nhạc đệm khiến màn cung yến tràn mùi thuốc súng này từ từ tiêu tan, chỉ còn người được mọi người khen kia hận không thể chui xuống đất.

Bị đặt trước mặt bao nhiêu người Văn Chiêu cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ là cái gã khen nàng này không phải là người khác, thế nên khiến nàng quẫn bách không thôi, lo lắng cha cùng mẫu thân sẽ nhìn ra điểm kì lạ gì đó.

Trên mặt Văn Chiêu vẫn là dáng vẻ cười đến thẹn thùng, biết lễ độ mà hướng Lục Nhiên hành lễ.

Liếc mắt nhìn thấy thái tử nhìn về hướng nàng, trong mắt cũng có ý tán thưởng nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, trong lòng Văn Chiêu lập tức thả lỏng.

Quay về chỗ ngồi, lại cảm nhận được một ánh nhìn nóng rực, nàng đưa mắt nhìn sang bên kia, nhìn thấy Tư Mã Dục vô cớ nâng ly nhìn nàng cười, hệt như động tác trên hỉ tiệc của Nhị ca, nhưng lúc này trong mắt không hề có đắc ý mà chứa sự âm trầm khó thể miêu tả.

Ly rượu của Thính Lan bên cạnh khẽ run lên, có chút đổ ra ngoài.

Lời lúc nãy của Lục Nhiên khiến tim nàng chết lặng hóa tro tàn, không còn cảm giác gì nữa, Nhị tỉ ưu tú hơn nàng nhiều như vậy, nàng dù có không cam, có tranh đấu thế nào cũng vô dụng, nhưng khi Tư Mã Dục nhìn sang, nàng đột nhiên hoảng loạng.

Xem ra vẫn là không thể làm chuyện xấu được, chỉ cần làm một chuyện, dường như vĩnh viễn không thể an nhiên như ban đầu được nữa. Giống như nàng, hình như trong một đêm bỗng phát hiện ra bản thân không thể quay về như Thính Lan của ngày trước nữa rồi.

Hoàng thượng trầm ngâm chớp mắt một cái, cười ha hả mà nhìn về phía Quảng An Vương, "Trẫm nhớ rõ Tương Nhi cùng tuổi với Khương Nhị cô nương?"

Quảng An Vương nhìn ánh mắt ngoan ngoãn của nhi tử, cười đáp, "Đúng vậy sang năm liền mười bốn."

Hoàng thượng vuốt râu khen, "Tương Nhi cũng lớn như vậy rồi, thật là một tuấn tiếu tiểu lang quân, dáng vẻ môi hồng răng trắng không thua kém Khương Nhị cô nương." Cư nhiên lấy thế tử so với một cô nương, trong lòng mọi người đều cảm thấy quái dị, nhưng vẫn cười phụ họa với ông ta. Chỉ có mỗi Lục Nhiên lòng chợt trầm xuống, một suy đoán manh nha trong lòng.

Lý Tương sắc mặt ửng đỏ, nhìn về Văn Chiêu. Chốc lát sắc mặt lại như thường, dường như không cảm thấy khó xử. Mọi người đều cảm thấy tính tình của thế tử này rất tốt, hoặc là tương đối đơn thuần, không cảm thấy khen ngợi thế này có chỗ nào mạo phạm. So ra, Văn Chiêu trông có vẻ ngượng ngùng hơn hắn.

Sắc mặt Quảng An Vương khẽ tối sầm, nhìn ra có chút không vui, lại cực nhanh mà giấu đi, gượng cười gật đầu, bảo huyết mạch Lý gia đương nhiên sẽ không tệ. Ngụ ý đó là hi vọng hoàng thượng có thể để ý đến mặt mũi của hoàng gia, nói chuyện chú ý chút.

Hoàng thượng nghe xong lời này, sắc mặt không thay đổi, dường như nghiện đánh giá vẻ ngoài của người khác, lại nhìn sang hướng Khương gia.

"Người của Khương gia lớn lên đều rất đẹp. Kia là đệ đệ của Khương Nhị cô nương sao?" Hoàng thượng nhìn Văn Dậu, trong mắt là thích ý nồng đậm.

Tiểu hài tám tuổi vẫn vô cùng phấn nộn, mềm mại khiến người ta yêu thích.

Tần Thị cười đáp phải, đưa Văn Dậu bước ra. Văn Dậu không khóc không nháo, vô cùng ngoan ngoãn.

Văn Chiêu vô thức nhíu mày nhưng không ngăn cản. Thái tử và Lục Nhiên nhìn chằm chằm biểu tình trên mặt hoàng thượng.

"Ha ha, thật là đẹp." Hoàng thượng cười khen, lại nói với Vinh quốc công "Phải bồi dưỡng hắn thật tốt, sau này nhất định là một bậc nhân tài."

Tôn tử được hoàng thượng khen, đương nhiên sẽ cực cao hứng, Vinh quốc công cười nói phải. Người khác thầm nghĩ phủ Vinh quốc công không biết gặp phải vận gì, cư nhiên cả hai hậu bối đều được khen, thập phần thể diện.

Sau đó, hoàng thượng dời tầm mắt về phía dưới, lại hỏi, "Vị kia chính là nương tử Minh Uy tướng quân của chúng ta ư?"

Thẩm Thu Tang cúi đầu đáp phải.

"Nữ nhi của Thẩm thần y, quả thực danh bất hư truyền. Năm đó trẫm thỉnh hắn đều thỉnh không ra, bây giờ nữ nhi lại gả đến kinh thành, duyên pháp thế gian, thực sự là nói không rõ được."

Mọi người vừa nghe, trong lòng đều rùng mình. Nghe khẩu khí của hoàng thượng, cũng không biết có phải muốn giận chó đánh mèo với nữ nhi của thần y hay không.

Thẩm Thu Tang khom người đáp, "Thân thể gia phụ không khỏe, không tiện xuống núi, thần nữ thay gia phụ thỉnh tội." Ngữ điệu không nhanh không chậm, rất có thần y thế gia ngạo cốt, lại càng uyển chuyển, hữu lễ, bởi vì nàng bây giờ không chỉ là nữ nhi của thần y mà còn là trưởng tôn tức phụ của Khương gia, cần phải không kiêu ngạo, không siểm nịnh, không thể làm mất mặt mũi của Khương gia, càng không thể gây ra tai họa cho Khương gia.

Trong điện chốc chốc lặng im, Khương Văn Đạo cắn răng đang muốn thay Thẩm Thu Tang nói chuyện, lại thấy hoàng thượng đột nhiên bật cười, cất cao giọng nói, "Ha ha ha, đúng vậy, năm đó phụ thân ngươi cũng nói như thế......Bỏ đi bỏ đi."

Hoàng thượng nhìn thoáng qua Thanh Nguyên thiên sư, cười khen, "Trẫm có thiên sư là đủ rồi."

Thần tử phía dưới thấy thế liền phụ họa. Những người này luôn muốn xem ai là nhân vật nổi bật để đi cọ chút vinh sủng. Mấy người Văn Tập yên lặng không nói, bọn họ lăn lộn trong quan trường cũng mấy năm rồi, thấy sắc mặt của những người nịnh cao giẫm thấp vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái.

Lục Nhiên lắc lắc ly rượu, nhàn nhạt nhìn những người kia nhảy lên nhảy xuống. Có một lang trung Hình Bộ thậm chí ngay đó làm thơ ca tụng công đức, thơ rằng:

"Nghiêu Thuấn truyền thiên hạ, đồng tâm trị thái bình.

Nhân gian tri kỉ đại, kim nhật kiến hà thanh."**

(** Nguyên văn: "堯舜傳天下,同心致太平。人間知幾代,今日見河" Ý khen hoàng thượng giống Nghiêu Thuấn, cai trị thiên hạ thái bình sau này được nhân gian lưu truyền, biết đến đến mấy thế hệ sau (Ta bị dốt thơ văn, chương này thử thách ta quá T^T, không biết dịch chuẩn không)

Hoàng thượng cười đến không khép miệng được, hiển nhiên là bị hắn lấy lòng được.

Lục Nhiên uống cạn ly rượu, nhìn sang Trang Khởi. Màn kịch này, vô cùng đặc sắc.

Trang Khởi không phát hiện ra tầm mắt này, chỉ biết người nọ cùng làm lang trung với hắn, sau khóa thi năm nay sẽ quyết định ai sẽ thăng chức, trong cung yến lần này cư nhiên lại để hắn ta lấy lòng được long nhan......Tay Trang Khởi siết chặt ly rượu trong tay.

Sau khi yến tiệc kết thục, Tô Mục Uyển lúc này cùng Văn Ngọc trở về, vừa vào phòng liền đóng chặt cửa, nàng chui vào lồng ngực của Văn Ngọc, toàn thân phát run.

"Ta nhìn thấy tay áo của Tiết tướng dính chút lông nâu......"

Đầu óc Văn Ngọc rất tốt, vừa nghe nàng nói thế liền hiểu rõ mọi chuyện. trong lòng cũng nặng nề, chuyện này thực sự không hề nhỏ. Nếu như bị lộ ra ngoài, nhất định sẽ nổi lên một trận huyết vũ tinh phong.

"Tiết tướng hình như cũng phát hiện rồi! Ông ta, ông ta nhìn ta một cái, sau đó ở sau lưng Dịch thị lang run tay áo......"

Tô Mục Uyển nói xong, cảm thấy có chút sợ hãi, "Tiết tướng quyền thế che trời như thế, sẽ giết ta diệt khẩu chứ?"

Văn Ngọc từng chút từng chút trấn an nàng, miệng nói "Mấy ngày nay đừng ra phủ, ta sẽ bảo hộ nàng thật tốt, đừng sợ......"

Tiết tướng quả thật không đơn giản, nếu ngay thẳng đơn giản, vì sao vừa phát hiện trên người bất ổn lập tức rửa sửa hoài nghi?

Qua yến hội có cung nhân phát hiện chút lông chó bám trên thảm, khi bẩm báo với hoàng thượng, hoàng thượng vừa tra liền biết, thê tử Trang Vân của Dịch Trạch có một con mèo, con mèo kia có quan hệ rất tốt với chó của hoàng hậu, vì vậy trên người dính chút lông cũng là bình thường.

Làm sao có thể hoài nghi đến trên ngoài ông ta.

Chuyện này khiến Văn Ngọc cả đêm ngủ không ngon giấc, hai vợ chồng ôm nhau, đôi mắt nhìn vào khoảng không đen tối.

Đêm nay có người thức trắng đêm suy tư còn có Tiết tướng.

Vật hắn giấu kĩ bị người khác phát hiện rồi.

Mà người đó liên quan đến phủ thái sư và phủ quốc công, không thể dễ dàng động vào, quả thật là phiền phức......

Tiết tướng trở mình, cảm thấy đây là thời điểm bản thân phải biểu lộ lập trường, như vậy nếu sau này bị người khác nhắc đến việc này, hoàng thượng cũng chỉ có thể làm như là lời nói vô căn cứ.

Mùa đông này thật lạnh.

Tiết tướng đứng dậy, đóng chặt cửa sổ lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.