Tiết tướng trở về liền đem chuyện ban thưởng của hoàng thượng nói với Tiết Cẩm Phức, hỏi nàng ta vừa ý ai, "Nếu muốn gả cho Lục Nhiên, đó cũng chỉ là chuyện nói một câu thôi, Cẩm Nhi cảm thấy thế nào?"
Tiết Cẩm Phức bĩu môi, "Hoàng thượng ban cho hắn rất nhiều mỹ nhân? Thế Cẩm Nhi vì sao phải gả cho hắn, cùng một đám nữ tử kia hầu hạ một phu quân ư? Con phải gả người, hẳn chỉ đối tốt với mình Cẩm Nhi!"
"Những mỹ nhân kia đặt trong phủ không động đến là được, hắn vẫn chỉ đối tốt với mình Cẩm Nhi."
"Không được, nghĩ đến bọn họ sẽ không thoải mái! Hơn nữa hắn đã cự tuyệt qua một lần, gả cho hắn cũng sẽ không vui vẻ!"
Tiết tướng thấy nữ nhi chém đinh chặt sắt nói không gả, cũng chỉ đành từ bỏ, tuy nói ông ta gần đây toàn lực bồi dưỡng Khương Văn Tập, nhưng ở trong lòng lão, người có dũng có mưu, có thể đảm đương việc lớn, vẫn không ai bằng được Lục thị lang đã từng từ chối lão một lần kia, người như vậy, tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn trong lòng bàn tay, giúp lão làm việc.
Chuyện Văn Tập được thăng nhiệm rất nhanh liền truyền đến trong phủ, cùng lúc đó, Văn Chiêu cũng biết được việc Lục Nhiên đưa một đám mỹ nhân hồi phủ.
Phản ứng đầu tiên của nàng là ngạc nhiên, kiếp trước Lục Nhiên cũng vì thay đổi tuyến đường mà được khen thưởng, nhưng lại không có những mỹ nhân này, vì sao tiểu tiết này lại sai lệch trong kiếp này?
Hơn nữa, Lục Nhiên bởi vì cùng nàng dây dưa không rõ, bắt đầu nghĩ đến chuyện yêu đương, cho nên yêu thích mỹ sắc? Không hiểu vì sao, ý niệm này hệt như thời điểm một con rắn bò qua lòng nàng khiến nàng cảm thấy cực kì không thoải mái.
Đêm đó, Văn Chiêu nằm trên giường, ánh trăng bên ngoài yếu ớt, trong phòng cũng rất tối, chỉ thấy được một chút hình bóng thoát ẩn thoát hiện.
Trướng màn như bị gió thổi, phấp phới vén lên một đường cong xinh đẹp.
Văn Chiêu nhàn nhạt mở miệng, "Lục Nhiên ngươi lại đến đây làm gì?" Ngữ khí bình tĩnh, khó lòng phát hiện ra có chút tức giận.
"Thị lực của nàng quả thật không tồi."
"Lục đại nhân, người có nhiều mỹ nhân như vậy, không ở trong phủ lại chạy đến đây làm gì." Văn Chiêu nói xong mới cảm thấy có chút không ổn, lời này dường như đang ăn giấm chua vậy, chẳng phải càng làm hắn đắc ý sao!
Trong bóng tối quả nhiên có vài tiếng cười khẽ, người nọ thấp giọng nói, "Biết nàng sẽ nghĩ nhiều, cho nên muốn đến đây một chuyến, tránh ta bị nàng oán vẫn còn mơ màng hồ đồ."
Bóng đen kia hình như ngồi xuống bên giường nàng, Văn Chiêu cảm thấy có chút không được tự nhiên, muốn ngồi dậy nói với hắn. Lục Nhiên ấn vai nàng xuống, "Ta rất nhanh sẽ rời đi, nàng không cần ngồi dậy."
Văn Chiêu gật đầu, cũng không biết hắn nhìn thấy hay không.
Lục Nhiên thấy nàng không nói lời nào, trong lòng có chút hơi hoảng loạn, theo bản năng muốn giải thích cho nàng nghe, "Những người đó, ta sẽ không chạm vào......"
"Ngươi chạm vào hay không liên quan gì đến ta chứ?"
Nhưng mà...... Không phải bọn họ tâm ý tương thông hay sao? Lục Nhiên nghe thấy tiếng hít thở trong bóng tối có chút dồn dập, phảng phất tỏ rõ chủ nhân của nó đang không bình tĩnh, trong lòng hơi rõ.
"Ta yêu thích Chiêu Chiêu nhất, cũng chỉ yêu thích mỗi Chiêu Chiêu thôi, cho nên sẽ không chạm vào người khác, nàng nói xem chuyện này có liên quan đến nàng không?"
Giọng hắn trầm thấp hòa hoãn, trong đêm tối lại có chút lưu luyến ôn nhu.
Văn Chiêu đột nhiên không kịp phòng bị nghe thấy những lời này, còn chưa kịp tiêu hóa, liền cảm giác được Lục Nhiên đang sờ mó trên tay nàng, sau đó trên tay bị nhét vào vật gì đó, trơn trượt mát lạnh.
"Khối ngọc bội này, trước kia ta đã muốn tặng nàng, chỉ là ngươi khi ấy nàng lại trả cho ta." Trong lòng bàn tay nàng là khối ngọc bội lần trước rơi trong khuê phòng nàng, sau đó nàng trong xuân yến của trưởng công chúa trả lại cho hắn, khi ấy còn nghe câu nói trêu chọc kia của hắn, bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ khi ấy những lời hắn nói là thật sao?
Ngọc bội lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay, Văn Chiêu đang nghĩ đến việc nên nhận hay không, lại nghe Lục Nhiên tiếp, "Đây là ngọc bội nương ta để lại, bà nói về sau phải tặng cho cô nương ta yêu thích."
Trong lòng Văn Chiêu đại chấn, ngọc bội này quý trọng như vậy, làm sao có thể nói đưa liền đưa chứ? Chốc chốc, nàng cảm thấy ngọc bội mát lạnh trong lòng bàn tay dường như nóng rực lên.
Nhưng dựa vào hiểu biết của nàng, Lục Nhiên cũng không phải là người hành động cảm tính, hành động trông có vẻ qua loa này nhưng đều biểu lộ ý nghĩa trọng đại. Trong bóng đêm, nàng hỏi hắn, "Ngươi thực sự muốn tặng cho ta?"
Một tiếng thở dài nhu hòa tựa như rất gần lại như truyền đến từ nơi rất xa, một lúc sau, nàng nghe Lục Nhiên đáp "Nhận lấy đi, ngọc bội như vậy mẫu thân để lại cho ta rất nhiều."
Hả??
Văn Chiêu cảm thấy không khí kiều diễm trong phòng dường như lập tức biến mất, tức giận mắng, "Cái gã này!"
Đúng lúc này, Lục Nhiên giữ lấy cánh tay giơ lên của nàng, lời nói mang theo ý cười không nhịn được, "Ta nói đùa thôi."
Trong bóng tối, một đoạn cánh tay trắng nõn tinh tế như ngọc lộ ra ngoài, dường như phát ra chút ánh sáng nhu hòa, Lục Nhiên thấy trước mắt có chút ánh sáng, mơ hồ nhìn thấy đôi mắt long lanh, lấp lánh như ngôi sao trên nền đen.
Văn Chiêu vẫn còn vì bị hắn đùa cợt mà tức giận, lại đột nhiên cảm thấy cằm chạm phải vật mềm mại, lạnh lẽo.
Đều do đêm nay quá tối cả.
Lục Nhiên không chạm được nơi hắn muốn tiếp xúc, nhưng cho dù là sai lầm vẫn rất tốt đẹp. Mềm mại, tinh tế, thơm tho.
Hắn quyết định đâm lao phải theo lao, một đường lưu luyến di chuyển, giống như một cánh bướm bay vào khe núi, nơi đó có nước chảy róc rách, có u cốc hương lan, khiến nó lưu luyến mê muội, không muốn rời đi.
Mỹ ngọc giá trị liên thành, khiến cho kẻ vừa đến kia xâm chiếm từng tấc từng tấc một.
Văn Chiêu cảm thấy trên cổ ngưa ngứa, hơn nữa trong lòng có chút xúc động xa lạ, vội muốn đẩy hắn ra, nhưng lại chạm phải mái tóc đen mềm như tơ đang gần trong gang tấc kia, ngón tay như chạm vào tơ lụa, tựa như không còn sức lực, rốt cuộc đẩy không nổi. Nàng muốn hắn cách xa nàng chút, cũng muốn hắn đến gần thêm chút nữa.
Vì sao ánh trăng bên ngoài lại yếu ớt như thế, nếu sáng hơn chút, có lẽ nàng sẽ có sức lực đẩy hắn ra......
Văn Chiêu cảm thấy trên người nặng hơn, giống như bị một tấm chăn thật dày bao phủ, ép đến khiến nàng khó thở, bóng đêm như một con mãnh thú đang ẩn núp, nó hít thở nặng nề, vận sức chờ phát động.
Đều do đêm nay quá tối, khiến cho khát vọng của một con thú nhỏ ôn nhu trong nội tâm lẳng lặng thoát ra trong bóng tối, nó khát vọng ngọt lành, khát vọng mềm mại, khát vọng điều tốt đẹp của nhân gian. Nhưng dù cho khát vọng của nó mãnh liệt thế này, nó cũng chỉ là một con thú nhỏ ôn nhu, sẽ không thô bạo mà gặm cắn, chỉ biết ôn nhu mà liếm láp, liếm láp sự mềm mại ngọt lành mà nó yêu thích, môi hôn lấy thức ăn mà nó luyến tiếc muốn nuốt vào trong bụng.
Đầu óc Văn Chiêu mơ hồ mềm nhũn, kiếp trước nàng cũng chưa từng trải qua nhiệt độ cùng sự tiếp xúc xa lạ này, cảm thấy bản thân sắp bốc hơi trong không trung.
Lúc này Lục Nhiên lại đột nhiên đứng dậy, một luồng không khí lành lạnh tựa như cơn sóng to ập đến, xua tan không khí vốn đang nóng bỏng.
Hô hấp của hắn vẫn có chút nặng nề, giọng nói lại mang theo ý cười, giống như trẻ nhỏ âu yếm món đồ chơi mình yêu thích, có một loại vui mừng thơ ngây, "Chiêu Chiêu của ta, vẫn chưa trưởng thành nhỉ......" Dứt lời còn mang theo một tiếng thở dài mềm mại, sủng nịch lại bất đắc dĩ.
Văn Chiêu cảm thấy bản thân nghe hiểu lời hắn nói, sắc mặt đỏ lên, may mà ở trong đêm tối nhìn không ra.
Lục Nhiên hôn khẽ lên trán nàng, "Không phải ta chê bai nàng còn nhỏ, đừng giận."
Giúp nàng đắp lại tấm chăn bị làm loạn, "Ta đi đây." Nói xong liền xoay người biến mất trước cửa sổ, quả quyết như thế ngược lại giống như trốn chạy vậy.
Trong lòng Văn Chiêu hỗn loạn, lúc này thấy hắn đi nhanh như vậy, trong lòng lại có chút không thoải mái, đến ý tứ "Ngủ sớm chút" cũng không biết nói một câu!
Nàng thật ra không biết, nụ hôn trên trán kia, chính là lời chúc "Ngủ ngon" tốt nhất.