Nhân Duyên Tiền Định

Chương 46: Sửa Nhân Duyên




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời điểm Văn Chiêu nhìn thấy Thính Lan, tay chân nàng ta đều bị dây thừng thô cột vào bốn chân giường, cử động một chút cũng không được chứ đừng nói việc gãi cho đỡ ngứa. Cho dù Yến Thị có phủ một lớp tơ lụa ngoài tay nàng ta để tránh bị dây thừng bên ngoài ma sát làm nàng ta bị thương thì Thính Lan vẫn giãy giụa đến cổ tay, cổ chân đều để lại huyết ấn, gương mặt trắng nõn cũng có vài vết cào, không sâu, nhưng nhìn lại có chút đáng sợ.

Thính Lan dịu dàng, sạch sẽ thường ngày, lúc này hệt như một con búp bê vải bị rách, không còn sót lại chút hình tượng nào.

Thấy có người tiến vào, trên mặt nàng ta lại hiện lên thần sắc cầu xin, nhưng sau đó thấy rõ người vào là Văn Chiêu, sắc mặt trong chốc lát của nàng ta dường như trở nên ảm đạm. Nàng đã sớm biết bản thân sẽ gặp báo ứng, nhưng không nghĩ đến báo ứng này lại đến nhanh như vậy.

Nàng thật khó chịu......

Nhị tỉ là nhân vật cao quý như vậy, nàng vốn dĩ không thể bì được với Nhị tỉ, hiện tại nàng lại là dáng vẻ xấu xí như thế, nếu so sánh...... nhất định càng buồn cười hơn?

Trong mắt Tần Thị lộ ra vẻ không đành lòng, vội kéo Văn Chiêu ra ngoài, Yến Thị vẫn luôn chờ ở bên ngoài, thấy Văn Chiêu ra, trong mắt lần nữa phát ra ánh sáng âm ngoan, hệt nhhư một con chồn* ở trong nhà nông ăn vụng, sau khi nhìn thấy càng nhiều tội ác, nếm được tư vị của máu tươi rồi, đột nhiên hóa thân thành sói đói trong sa mạc.

Có lang trung nói Lan Nhi không phải ăn nhầm thức ăn, mà hình như trúng phải một loại dược vật gây ngứa trên giang hồ nào đó, hắn giải không được. Lan Nhi của bà là một nữ tử khuê các, làm sao lại chọc phải người trong giang hồ? Giải thích duy nhất, chính là Văn Chiêu mua người hung hại.

Thật không nghĩ tới, nàng lại nhẫn tâm như vậy, hơn nữa trên mặt vẫn tỏ ra vẻ vô tội. Yến Thị đột nhiên nhớ đến ánh mắt đầy lệ khí kia của Văn Chiêu, chất nữ này quả nhiên là một con sói đội lốt cừu!

Nếu Thính Lan có xảy ra chuyện gì, bà ta nhất định phải uống máu và ăn thịt nàng!

Ra cửa thuỳ hoa, Tam ca đang đứng ở đó chờ, sắc mặt hắn rất bình tĩnh, thấy nàng ra đến nhưng một lời quan tâm Thính Lan cũng không có.

Tam ca nàng không cần phải nói dối, cho nên sẽ không giả tạo trước mặt nàng.

Sau khi Văn Chiêu cùng Tần Thị cáo biệt, liền kéo Tam ca vào phòng nàng.

"Việc này......là huynh cùng Lục Nhiên hợp tác?" Vừa đóng cửa lại, cho nha hoàn lui xuống, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.

Sau khi Thính Lan xảy ra chuyện, Văn Chiêu đột nhiên nhớ đến đêm trăng tròn ngày ấy Lục Nhiên đã vào trong phủ một chuyến, hơn nữa hắn còn biết chuyện Thính Lan làm với nàng. Văn Chiêu không nghĩ tới, Lục Nhiên sẽ vì nàng mà hạ độc với một nữ tử.

Cũng không biết nếu Thính Lan biết lần này mọi chuyện nàng ta làm đều bị người trong lòng tỏ tường, sẽ có cảm tưởng gì.

"Chiêu Chiêu sao muội lại biết......", Văn Tập thở dài, xoa xoa ấn đường, "Bỏ đi...... Việc này Tam ca thực sự cảm tính."

Văn Chiêu tuy có suy đoán này, nhưng nghe chính miệng Tam ca thừa nhận vẫn sửng sốt, khẽ mở miệng, "Tam ca......"

Tam ca đối với Thính Lan tuy không tận tâm bằng nàng, nhưng cũng là cùng nhau lớn lên, bởi vì Thính Lan, Thính Nguyệt không có thân ca ca, vì thế nên quan hệ cùng Tam ca và những đường ca vô cùng thân cận, Tam ca tuổi tác nhỏ hơn những ca ca kia nên thân thiết với các nàng hơn.

Nhưng lúc này Tam ca lại ra tay với Thính Lan, dựa theo tính tình của Tam ca, trong lòng tất nhiên là rất khó chịu.

"Bọn ta biết Chiêu Chiêu mềm lòng, cho nên không nói cho muội biết...... Chẳng qua, muội có thể nuốt được chuyện này, nhưng Tam ca lại không thể."

"Xem như là Tam ca vì chính mình trút giận đi."

Làm sao là vì chính mình trút giận chứ, rõ ràng chính là không nhịn được nàng chịu ủy khuất mà. Văn Chiêu rũ mắt, nhìn về phía án thư, "Tam ca nghĩ Chiêu Chiêu lương thiện quá......Muội cũng muốn trả thù nàng."

"Khiến nàng nếm thử cảm giác chịu đựng cùng khổ sở của muội." Thời điểm Văn Chiêu nói câu này, thần sắc trong mắt lạnh lẽo, không giống với một tiểu cô nương mười ba tuổi.

Nhắm mắt, Văn Chiêu nói tiếp, "Khiến nàng chịu chút đau khổ rồi đem giải dược cho nàng đi...... Gương mặt của cô nương cực kỳ quan trọng, nếu không sẽ huỷ hoại cả đời nàng."

Văn Tập cũng biết đạo lý này, trong lòng cũng tính toán như vậy, chỉ là lúc lời này phát ra từ miệng Chiêu Chiêu, hắn vẫn đau xót trong lòng, "Nhưng nàng ta muốn hủy hoại cả đời muội......"

Khóe môi Văn Chiêu nhếch lên một đường cong nhỏ, lộ ra một ý cười thâm sâu, "Nàng không phải muốn huỷ hoại muội, nàng ta chỉ là không muốn muội với Lục đại nhân dính dáng với nhau thôi. Kẻ muốn huỷ hoại muội, là kẻ sau lưng nàng."

Kiếp trước, chính là người kia huỷ hoại nàng.

Văn Tập thở dài, thời điểm nhìn nàng trong mắt mang theo không đành lòng, "Muội có biết, ngày ấy nàng ta lại dẫn dắt nha hoàn trong phủ rời đi, sau đó an bài Dung Hứa đến. Chưa đến một nén hương lại đưa mẫu thân cùng mấy người kia lại đây."

Văn Chiêu từ bên A Trúc tìm hiểu một ít, nhưng vẫn không hiểu rõ ràng toàn bộ kế hoạch của bọn họ, lúc này nghe Tam ca nói như vậy, cả người liền sững sờ trước án thư, không nói được gì nữa.

Cả căn phòng chìm trong lặng im, Tam ca nhẹ nhàng ôm lấy nàng, tựa như đôi cánh dịu dàng khẽ ôm nàng vào lòng, dường như muốn sưởi ấm cõi lòng lạnh buốt của nàng.

Thời điểm Lục Nhiên nghe Văn Tập nói như vậy, trên mặt lại hiểu rõ cười, "Sớm biết rằng nàng sẽ mềm lòng."

Nếu nàng thực sự có thể ngoan tâm huỷ hoại đường muội nửa đời sau, người đó không phải là nàng nữa rồi. Chỉ là...... Hắn ngược lại hi vọng nàng có thể tàn nhẫn một chút, cho dù là người thân, chỉ cần đối với nàng bất lợi, đều có thể ngoan tâm diệt trừ.

Rốt cuộc, người như vậy, mới là sống được lâu dài nhất.

Hôm sau, ngoài cổng có một lão bá trông có vẻ cà lơ phất phơ, tự xưng là du y giang hồ, chuyên trị nan y tạp chứng.

Nếu là ngày thường, người như vậy sớm đã bị gã gác cổng đuổi đi rồi, nhưng bây giờ không giống như trước, người gác cổng tuy trong lòng không quá tín nhiệm lão bá vừa nhìn liền cảm thấy không đáng tin cậy này, nhưng vẫn lập tức bẩm báo với phía trên. Yến Thị giờ đây cái gì cũng muốn thử, bất luận chuyện gì có hi vọng đều không buông tha, nghe nói đây là du y giang hồ, lập tức liền mời vào. Đại phu trong kinh chỉ am hiểu chữa bệnh điều trị, vị du y giang hồ kia nói không chừng lại có biện pháp với bệnh trạng kì quái này.

Du y kia đưa cho Thính lan mấy viên thuốc đen tuyền, cũng không biết làm từ thứ gì.

"Mỗi ngày một viên, qua bốn ngày liền có thể khỏi hẳn."

Yến Thị trải qua hai ngày dày vò tuyệt vọng, nghe người này nói hai chữ "khỏi hẳn" với bà, hốc mắt lập tức nóng lên, trực tiếp bắt lấy ống tay áo hắn hỏi, "Thật sao? Thực sự có thể khỏi hẳn?"

Du y kia có chút không kiên nhẫn, hất tay bà ta ra, nhíu mày nói, "Sao, ngươi rốt cuộc muốn nàng ta khỏi hẳn không?"

Yến Thị cũng bất chấp thái độ của hắn, tiến lên ôm lấy Thính Lan, "Lan Nhi con rất nhanh liền khỏi, không sao rồi......"

Trong mắt Thính Lan rưng rưng, cách duy nhất nàng có thể chịu đựng cơn ngứa này, ngoại trừ việc dùng dây thừng trói chặt bản thân để tránh thương tích đầy mình, cũng chỉ có thể tự kết liễu chính mình.

Hiện tại lại có con đường thứ ba đặt trước mặt nàng, hơn nữa con đường này còn sáng sủa, bằng phẳng.

Yến Thị hơn nửa ngày mới thu lại cảm xúc, liên tục hướng du y đạ tạ, tự mình tiễn hắn ra phủ.

Thời điểm đứng ngoài cổng, Yến Thị đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, vừa rồi quá kích động, khó ức chế cảm xúc mới không nghĩ đến chuyện này, bây giờ mới nhớ đến...... Du y này sao biết trong phủ có một cô nương mắc tạp chứng, còn vừa vặn trị được?! Chẳng lẽ, hắn cùng người sau lưng kia là một bọn?

Yến Thị bất chấp nam nữ khác biệt, ở ngoài cửa bắt lấy tay du y kia, hỏi hắn, "Ngươi sao biết được chuyện của Lan Nhi? Không nói rõ ràng cũng đừng hòng rời đi!"

Du y bị bà ta bắt lấy cánh tay, dừng lại, cười đến có chút ác liệt, "Chuyện của cô nương các ngươi đều truyền ra ngoài, còn trách ta nghe được? Cứu người xong còn bị hoài nghi, ta đúng là tự chuốc khổ mà, sớm biết sẽ không đến đây rồi, đều do ta muốn kiếm vài lượng bạc trong phủ ngươi......"

Trong đầu Yến Thị ong ong. Hắn nói cái gì? Truyền ra ngoài?

"Sao, không tin à? Ngươi tùy tiện đi trên đường kéo bừa một người không chừng họ đều biết đấy. Ai da được rồi ta nói, mau buông tay ra! Lôi lôi kéo kéo, chậc chậc, hôm nay không còn giống ngày trước nữa rồi......"

Yến Thị ngơ ngẩn, để mặc cho du y kia giật tay áo thoát khỏi tay bà ta.

Bên trong phủ Hoài An Bá, Bá phu nhân lắc đầu thở dài, "Đáng tiếc, người được chọn làm con dâu vừa lòng như vậy......"

Vương Sùng đứng ở phía dưới, nghe xong quyết định của mẫu thân, trong lòng trống rỗng. Hắn có chút yêu thích cô nương kia, nhưng hiện tại nàng lại nhiễm bệnh hiểm nghèo, dung mạo cũng bị huỷ hoại, mẫu thân từ bỏ ý định này cũng là cực kì bình thường. Rốt cuộc không có mẫu thân nào sẽ nguyện ý để cho nhi tử của mình cưới một thê tử bị hủy dung.

Chỉ là...... Hắn vẫn có chút không muốn chấp nhận......

Cô nương kia, có một đôi mắt hắc bạch phân minh, thời điểm nhìn người khác vừa chuyên chú lại ôn nhu. Lúc nàng vẽ tranh, đánh đàn, dáng vẻ cúi đầu ấy, vừa dịu dàng lại thẹn thùng. Từ sau lần xuân yến đó, hắn luôn không nhịn được mà tưởng tượng, hắn sẽ cùng cô nương tốt đẹp như vậy trải qua nửa đời sau, bọn họ sẽ có mấy nhi tử nữ nhi, thậm chí đến cả tên cũng đã đặt.

Nhi tử sẽ gọi là A Thừa, còn tên nữ nhi sẽ là A Nặc.

Hôm nay Văn Chiêu cùng Nhu biểu tỉ đang ở trong phòng ăn dưa. Đoạn thời gian này, trong phủ xảy ra không ít chuyện, làm cho biểu cô mẫu cùng Nhu biểu tỉ cũng có chút ngại ngùng, không cẩn thận nghe được vài bí sử, gì mà ba năm trước đây sinh non, hơn nữa bệnh của Thính Lan là do người khác hại......

"Hôm nay Nhị biểu tẩu có đến đây không?" Sau khi Tô Mục Uyển gả đến đây thường xuyên tìm Văn Chiêu trò chuyện phiếm, đến cả Kỷ Hướng Nhu cũng dần dần quen thuộc.

"Đương nhiên sẽ không đến, hôm nay Nhị ca được nghỉ phép đó."

"Cũng đúng, Nhị biểu ca và Nhị biểu tẩu quả thật rất ân ái ha." Kỷ Hướng Nhu dường như nhớ tới việc gì đó, trên mặt tươi cười nhiễm đỏ, lại lộ ra chút thần sắc chua xót.

Hai người đang trò chuyện, Phù Diêu từ bên ngoài tiến vào, cười nói, "Cô nương, Trang công tử đến đây, còn tặng một con mèo con nữa."

Lời này của nàng ấy khiến Văn Chiêu nhớ đến chuyện kia, Màn Thầu tháng trước vừa sinh con, mèo con này chắc hẳn đã được một tháng tuổi rồi. Trong lòng Văn Chiêu có vài phần chờ mong, nhưng không đứng dậy, ngược lại Kỷ Hướng Nhu kéo tay Văn Chiêu đi đến tiền viện, "Đi thôi, đi xem mèo con."

Văn Chiêu vốn nghĩ là dù sao mèo con của Màn Thầu cũng sẽ được đưa đến đây, bây giờ không cần đi tiền viện cũng được, còn không cần phải nhìn thấy Trang Khởi, nhưng Kỷ Hướng Nhu lại rất muốn gặp hắn......

Bộ lông trắng của mèo con đã hơi dày, giống như một cục bông nho nhỏ trăng trắng, nằm trên tay áo của Trang Khởi.

Kỷ Hướng Nhu làm như không nhìn thấy hắn, tiến lên sờ mèo con, dáng vẻ cực kì yêu thích.

Cô nương này đứng hơi gần hắn, hương thơm thoang thoảng xông vào mũi. Mỹ nhân đứng phía trước, nhưng Trang Khởi lại muốn tránh ra, chỉ là ngại mất phong độ mới không cách xa một chút.

Trang Khởi nhìn Văn Chiêu đang đứng ở một bên, nàng bình tĩnh đứng đó, không định tiến đến.

Nhưng......mèo con này là tặng cho nàng mà, vì sao đến một người ngoài còn vui vẻ hơn nàng?

Nhìn Kỷ Hướng Nhu, Trang Khởi đột nhiên nhớ đến ánh mắt của Văn Chiêu trong tiệc mừng thọ lần trước, tựa như là một cây kim lạnh băng đâm vào da thịt, khiến hắn không kịp phòng bị mà đau đớn.

Kỷ Hướng Nhu sờ soạng một lúc, dường như trong lúc vô tình ngẩng đầu, lại nhìn thấy ánh mắt của nam tử trước mặt căn bản không dừng trên người nàng. Trong lòng Kỷ Hướng Nhu đột nhiên thất vọng, trên mặt ngượng ngùng cười, "Tiểu gia hỏa này đáng yêu quá, khiến A Nhu thất lễ rồi......"

Lực chú ý của Trang Khởi bị lời nói của nàng kéo về, nhìn nàng cười nhạt, "Không sao." Hắn cố ý đối xử bình thường với nữ tử bên cạnh hắn ngay trước mặt Văn Chiêu, nhưng lãnh đạm này đối với nữ tử ái mộ hắn mà nói lại không thể nghi ngờ là một đòn đánh thẳng ngay tim.

Chỉ cần để hạ nhân đưa mèo đến là được, hắn tội gì phải tự đi một chuyến chứ, còn không phải vì muốn nhìn nàng một chút hay sao. Nàng ngày càng mê người, đẹp hơn so với lần trước nhiều.

"A Nhu vẫn chưa cảm tạ ân cứu mạng của Trang công tử." Những lời này của Kỷ Hướng Nhu làm ba người đều nhớ tình hình hôm ấy. Cả người nàng đều ướt sũng, trên người khoác y phục của Trang Khởi.

Giờ phút này Trang Khởi có chút xấu hổ, vội vàng nhìn về phía Văn Chiêu, nhìn thấy biểu tình trên mặt nàng không chút dao động, dường như việc này không chút quan hệ nào với nàng vậy......

Việc này quả thực không liên quan đến nàng, nhưng thần sắc ngày ấy trong mắt nàng phức tạp như vậy, tuy khiến hắn lo lắng, nhưng vẫn hiểu được biểu muội Văn Chiêu để ý hắn, hôm nay lại không biết vì sao, một chút phản ứng đều không có......

Trang Khởi cảm thấy trong lòng buồn buồn, chỉ tùy ý đáp vài câu có lệ với Kỷ Hướng Nhu. Nhìn mèo con ngoan ngoãn nằm trên tay áo hắn, Trang Khởi cảm thấy con đường theo đuổi thê tử của mình sẽ rất chậm, nhưng những vật hiếm kì thường ở chỗ hiểm xa, càng là khó theo đuổi, sẽ càng là thứ tốt.

"Biểu muội, đến đây đặt tên cho nó đi." Trang Khởi áp xuống chua xót trong lòng, nhìn Văn Chiêu cười nói.

Văn Chiêu lúc này mới đi đến, mèo con lúc này cũng xoay mặt qua, trên gương mặt nhỏ bằng quả trứng gà đính hai viên bảo thạch, vừa trong vắt lại thâm thúy, tựa như một mặt hồ tĩnh lặng vào một ngày nào đó sẽ trở thành đại dương mênh mông.

Vậy gọi...... A Lam? Không được, như vậy cũng có thể bị Tam thẩm tính làm phạm vào tên huý của Thính Lan.

"Nếu mẫu thân nó gọi là Màn Thầu, vậy gọi nó là Bánh Bao (nguyên văn Bao Tử 包子) đi......"

Cái tên này thật khiến người ta không biết nên khóc hay cười, chốc chốc ánh mắt của Trang Khởi lại mềm mại như nước.

Văn Chiêu ôm Bánh Bao về Xuân Lan viện, Kỷ Hướng Nhu cũng đi theo. Thời điểm vào trong phòng, Kỷ Hướng Nhu khẽ cắn môi hỏi nàng, "Văn Chiêu, muội cảm thấy Trang biểu ca của muội thế nào?"

Cuối cùng vẫn đến rồi.

Văn Chiêu nhẹ nhàng đặt Bánh Bao xuống, nhìn về phía Kỷ Hướng Nhu. Kỷ Hướng Nhu bị đôi mắt thuần túy, thấu triệt này nhìn đến có chút không được tự nhiên, dường như bản thân thăm dò như vậy có chút bụng dạ khó lường vậy.

"Tỉ...... thích hắn. Nhưng tỉ không hiểu biết nhiều về hắn, cho nên muốn nghe thử cách nghĩ của muội."

Trang Khởi hắn...... "Hắn không phải là một người tốt để chọn làm trượng phu." Cho dù hắn phong độ tiêu sái, tư dung xuất chúng, gia thế cũng thanh quý.

Văn Chiêu không muốn nói xấu sau lưng người này, nhưng nếu nàng không nói, cô nương trước mắt này nhất định sẽ bước trên một con đường đen tối, mặc dù nàng nói rồi, cũng không biết sẽ được vài phần tác dụng.

Kỷ Hướng Nhu khẽ trợn to mắt, "Văn Chiêu vì sao nói như vậy......"

Văn Chiêu không thể đem chuyện kiếp trước kể cho nàng ta nghe, đành phải nói, "Hắn quá khao khát quyền lực, vì điều này, hắn có thể hi sinh tất thảy......"

Kỷ Hướng Nhu có chút không hiểu, "Nhưng không phải nam nhi đều khao khát quyền lực sao? Binh lính không muốn làm tướng quân, không phải là một binh lính giỏi, nếu cam tâm làm tiểu quan, kia mới là không có chí cầu tiến."

Văn Chiêu khẽ thở dài, không nói nữa.

Kỷ Hướng Nhu thấy Văn Chiêu trầm mặc, trong lòng có chút hoang mang, Văn Chiêu nàng...... không phải là thích Trang Khởi, cho nên mới nói như vậy với nàng chứ......

Dù cho nàng cũng không muốn ác ý phỏng đoán Văn Chiêu như vậy. Nhưng nữ tử gặp phải chuyện tình cảm, thực sự rất dễ biến thành một con mãnh thú bảo hộ lãnh địa, làm ra những chuyện trước giờ nàng chưa từng làm......

Kỷ Hướng Nhu đột nhiên nhớ đến ánh mắt Văn Chiêu nhìn bọn họ khi nàng cố tình rơi xuống nước lần đó, đó là ánh mắt đau lòng.

Kỷ Hướng Nhu cực hiếm khi thấy biểu tình biến hóa cảm xúc này của Văn Chiêu, nàng luôn bình tĩnh hơn so với những cô nương khác, nhưng lần ấy nàng lại không thèm che dấu mà lộ ra vẻ kinh ngạc, hiểu rõ, cùng đau lòng...... Đủ loại cảm xúc đan xen, tựa như đã trải qua tang thương, thứ vốn dĩ không nên có của một cô nương đang ở độ tuổi vô ưu vô lo.

(*) Mustela sibirica là một loài động vật có vú trong họ Chồn, bộ Ăn thịt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.