Nhan Dược

Chương 10: Tâm bệnh




“ Ưm! … Phụ thân! … “ – tiểu thái tử Nhạc Nghiêm Khang khẽ nhíu mi tâm, mấp máy môi khẽ gọi.

Nhạc Tư Dương nghe âm thanh non nớt khẽ vang đến bên tai, chàng vội xoay người cất bước đi đến bên cạnh chiếc giường tiểu thái tử đang nằm, chàng nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, vừa đưa bàn tay lên trán tiểu thái tử để kiểm tra nhiệt độ vừa dịu giọng hỏi:

“ Khang nhi tỉnh dậy rồi sao? “

“ Khang nhi khát nước! “ – tiểu thái tử thì thào đáp lời.

Tiểu thái tử vừa dứt lời, Nhạc Tư Dương đã thấy Dược Lão trên tay cầm một ly trà, ông khẽ nghiêng người, dùng hai tay cung kính dâng lên. Nhạc Tư Dương khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn rồi nhẹ nhàng đỡ Nhạc Nghiêm Khang ngồi dậy, để tiểu thái tử dựa lưng vào lồng ngực của chàng rồi mới đưa tay nhận lấy ly trà trên tay Dược Lão chậm rãi cho tiểu hài tử uống nước.

Tiểu thái tử Nhạc Nghiêm Khang sau khi uống cạn chén nước mới tỉnh táo đưa mắt quan sát xung quanh:

“ … Phụ thân, ngài lại đưa Khang nhi đi tìm thần y để chữa bệnh sao? “ – giọng nói non nớt lại vang lên.

“ Ân! … Vị này là Dược thái gia gia, ông ấy cũng chính là ân sư của ta đó! Khang nhi phải lễ phép với ngài ấy có biết không? … Chúng ta sẽ ở nhà của Dược thái gia gia một thời gian nên Khang nhi phải ngoan ngoãn nghe lời biết không? “

“ Vâng ạ! “ – Nhạc Nghiêm Khang ngoan ngoãn đáp lời.

“ Gia Gia ơi! … Con chuẩn bị cơm tối xong rồi! “ – Lâm Khả Doanh dừng chân trước cửa phòng, mềm mại cất tiếng gọi.

“ … Thời gian ta ở đây, xin ngài hãy xem ta như là một tiểu bối mà tiếp đãi, không cần bận tâm đến lễ nghi quân thần! … “ – Nhạc Tư Dương thấp giọng dặn dò.

“ Lão thần tuân lệnh! “ – Dược Lão khẽ nghiêng người, cúi đầu hành lễ.

Lâm Khả Doanh sau khi đến gian phòng khách mời Dược Lão ra ngoài dùng cơm xong cũng xoay người cất bước rời đi, cô vừa chạy xuống bếp mang một bình rượu ấm đặt lên bàn ăn thì nhìn thấy Dược Lão đi cùng người nam tử tên Dương Tư bước vào phòng khách.

Vừa nhìn thấy cô, Dược Lão lại khẽ nhíu mi tâm, vẻ mặt thâm trầm lên tiếng:

“ Ở đây không có người ngoài … con có thể không cần phải giả trang … ta nhìn con thật sự rất không thuận mắt! “

“ Gia gia à, con đã bỏ bớt mấy đốm tàn nhan kia rồi … bây giờ trông rất ổn mà! “ – Lâm Khả Doanh khẽ nhíu mày, nhẹ giọng phân trần.

“ Gia gia ơi, bé con xinh đẹp kia đã tỉnh lại chưa? “ – Lâm Khả Doanh nhanh chóng chuyển đề tài.

“ Đã tỉnh! “ – Dược Lão gật đầu khẽ vuốt chòm râu dài đáp lời.

“ Gia gia, ngài dùng cơm trước nha. Con chạy đi thăm bé con xinh đẹp kia một lát! “ – Lâm Khả Doanh vui mừng lên tiếng, nói xong cô xoay người như một cánh bướm bay ra khỏi phòng.

Dược Lão mang tâm tình rèn sắt không thành thép khẽ thở dài rồi lắc đầu bất lực: Nha đầu ngốc này sao không có nhãn quan gì như vậy a?

Lâm Khả Doanh khẽ đẩy cửa bước vào gian phòng, cô đến bên chiếc giường trúc khẽ nghiêng người rồi đưa bàn tay mềm mại thon dài của mình chạm vào cổ tay của bé con xinh đẹp cẩn trọng xem xét mạch tượng.

“ Ngươi là ai? … Ai cho phép ngươi chạm vào bản thiếu gia? “ – một giọng nói non nớt bất ngờ vang lên.

Lâm Khả Doanh nhoẻn miệng cười, bàn tay của cô vẫn không rời cổ tay của bé con xinh đẹp, cô đưa mắt quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng xinh đẹp của tiểu hài tử rồi dịu giọng lên tiếng:

“ Bé con xinh đẹp giọng điệu cũng lớn thật! “

Nhạc Nghiêm Khang như bị ánh mắt sâu thẳm tựa hồ sâu không đáy ẩn chứa vẻ đẹp của sự tĩnh lặng cùng thông thái của vị cô nương đang ngồi bên cạnh mình làm cho tâm tình dịu lại:

“ Đôi mắt của ngươi rất đẹp! “ – Nhạc Nghiêm Khang không kiềm lòng được khẽ lên tiếng.

Lâm Khả Doanh thuận thế đỡ bé con xinh đẹp ngồi dậy, một tay cô đỡ lưng của bé, một tay chất cao những chiếc gối nhỏ trên giường làm điểm tựa lưng cho bé, cô ngồi ở mép giường bắt đầu trò chuyện.

“ Bé con xinh đẹp tên gì? “ – Lâm Khả Doanh mỉm cười trò chuyện.

“ Ta tên Khang nhi! “

“ Ta tên Doanh Nguyệt! “

“ Khang nhi bao nhiêu tuổi? “

“ Nữ nhân không được phép hỏi tuổi của nam nhân! “ – bé con xinh đẹp nhíu mi tâm tỏ vẻ không hài lòng lên tiếng đáp lời.

“ Ở đâu ra luật lệ kỳ quái như vậy? “ – Lâm Khả Doanh nhịn cười phản bác.

“ Sau này ta lớn lên, ta sẽ ban hành điều luật này! “ – bé con xinh đẹp oai phong đáp trả.

“ Khi nào bé con xinh đẹp mới lớn lên? “ – Lâm Khả Doanh gài bẫy.

“ Rất nhanh ta sẽ lớn lên! “ – bé con xinh đẹp khẽ nghiêng đầu suy nghĩ rồi trả lời.

“ Ân! “ – Lâm Khả Doanh tủm tỉm mỉm cười, bé con xinh đẹp quả nhiên rất thông minh.

“ Ngươi chưa có trượng phu đúng không? “ – Nhạc Nghiêm Khang nghiêm túc lên tiếng hỏi.

Lâm Khả Doanh bị giọng nói non nớt nhưng giọng điệu nghiêm túc của bé con xinh đẹp tra hỏi cảm thấy vô cùng thú vị, cô nhoẻn miệng cười rồi bày ra bộ dáng láu cá hất mặt đáp lời:

“ Tiểu hài tử, không được phép hỏi nữ nhân câu hỏi này! “

“ Ở đâu ra luật lệ như vậy? “

“ Ở trong lãnh địa của ta, luật lệ là do ta đặt! “

“ Nữ nhân to gan! “

“ Nhóc con, cưng ở trong lãnh địa của ta nên phải ngoan ngoãn nghe lời của ta biết không? “

“ Ta sẽ nói phụ thân của ta giáo huấn ngươi! “

“ Ồ! … Ta sẽ mở rộng cửa ngồi chờ phụ thân của nhóc giá đáo! “ – Lâm Khả Doanh vừa nói vừa khẽ đưa ngón tay vuốt ve khuôn mặt đẹp trai của nhóc con lém lỉnh.

“ … Mẫu thân của Khang nhi chắc phải rất xinh đẹp mới sinh ra được một hài tử đẹp đến như vậy a! … “ – Lâm Khả Doanh bất giác dịu giọng tán thưởng.

“ … Ta không có mẫu thân! … “ – trên gương mặt non nớt của Nhạc Nghiêm Khang thể hiện sự mất mát cùng tủi thân, bé ấm ức lên tiếng.

“ Ân! … Ta xin lỗi! … Ta lỡ lời rồi! … “ – Lâm Khả Doanh rối rít xin lỗi. Cô không ngờ mẹ của bé con xinh đẹp lại qua đời sớm như vậy nên mới lỡ miệng nhắc đến niềm đau của bé.

“ Ngoan nào! … Đừng khóc! … Ta đi lấy cháo cho con ăn nha! … Cháo hạt sen nấu với gà rừng vừa ngon vừa bổ! … Khang nhi ngoan, đừng khóc nữa được không? “

Lâm Khả Doanh đau lòng nhìn những giọt nước mắt to bằng hạt đậu trên gương mặt xinh đẹp của bé con tí tách rơi xuống gối, cô dịu dàng ôm bé con xinh đẹp vào lòng vỗ về an ủi.

Tiểu thái tử Nhạc Nghiêm Khang ấm ức gục đầu vào lồng ngực của người nữ nhân có đôi mắt tuyệt đẹp đem hết những uất ức cùng tủi thân của mình trút hết ra ngoài … Nữ nhân này thật thơm a! … Ở trong lòng của nữ nhân này cũng ấm áp như ở trong lòng của phụ thân vậy! … Phụ thân của bé cũng rất thơm nha! … Bé rất thích nữ nhân này nha! “

“ … Khang nhi! … Những gì mà ngươi thích Trẫm sẽ làm cho chúng biến mất! “

“ … Máu … máu của Hoa Ly … Máu của Tiểu Thuận Tử, Tiểu Mao Tử … máu của Tiểu Đào, Tiểu Thúy … và cả máu của phụ thân nữa … “

Nhạc Nghiêm Khang nghe một giọng nói âm hiểm vang lên bên tai, cậu nhắm chặt đôi mắt … những hình ảnh khủng khiếp kia lại xuất hiện trong đầu, cơ thể nhỏ nhắn không ngừng run rẩy.

“ Khang nhi! … Con cảm thấy không khỏe chỗ nào? “

“ … Máu … Nhiều máu lắm! … Khang nhi không thích có mẫu thân! … Khang nhi không thích Hoa Ly … Không thích Tiểu Đào cũng không thích Tiểu Mao Tử … Ngài đừng giết họ! … Đừng mà! … Đừng mà! … “ – tiểu thái tử run rẩy hoảng sợ gào lên.

“ Khang nhi, con đừng sợ! … Có ta ở đây! … Không có người nào chết hết! … Ở đây chỉ có ta cùng Khang nhi thôi! … Ngoan nào! … Khang nhi ngoan, con hít thở sâu vào rồi mở mắt ra nhìn xem, ta không gạt con đâu! “ – Lâm Khả Doanh đau xót nhìn bé con xinh đẹp co rúm người run rẩy vì hoảng sợ, mồ hôi tuôn ra như tắm, gương mặt bé nhỏ đỏ bừng, nhiệt độ cơ thể lại tăng cao. Tiểu thái tử càng lúc càng hoảng sợ, cái đầu nhỏ không ngừng lắc qua lắc lại trong lồng ngực của cô, hai tay bé cũng càng lúc càng túm chặt lấy cổ áo của cô. Một loạt hành động này của tiểu thái tử vô tình làm cho một gói giấy nhỏ để trong vạt áo trước ngực của Lâm Khả Doanh bung ra, những hạt bụi li ti như phấn tỏa ra xung quanh vị trí cô đang ngồi. Lâm Khả Doanh âm thầm than khổ, bột thuốc giải dược bám vào da mặt cô làm cô cảm thấy mát mẻ thoải mái nhưng cô thật sự không muốn để cho bất cứ một ai nhìn thấy được dung mạo này của mình … bé con xinh đẹp ở trong lòng cô lại không ngừng run sợ cùng hoảng loạn, Lâm Khả Doanh không suy nghĩ nhiều nữa, cô lại tiếp tục cúi đầu vuốt ve cùng trấn an cục bột nhỏ mềm mại trong lòng

“ … Mẫu thân ơi! … Khang nhi sợ lắm! … Sợ lắm! “ – hai cánh tay ngắn của Nhạc Nghiêm Khang siết chặt cổ của Lâm Khả Doanh như muốn bám víu vào nơi an toàn nhất.

“ Khang nhi, mẫu thân ở đây! … Mẫu thân đang ôm Khang nhi mà! … con nhìn xem, ở đây ngoài mẫu thân và Khang nhi ra thì không có người nào khác nữa … “

“ Khang nhi, phụ thân ở đây! “ – một giọng nam tử trầm ấm vang lên.

Lâm Khả Doanh vừa vỗ về tấm lưng của bé con vừa cúi xuống hôn lên mái tóc của cậu bé không ngừng lên tiếng trấn an, khi vừa ngẩng đầu nhìn lên đập vào mắt cô là hình ảnh của Nhạc Tư Dương không biết từ bao giờ đã đứng sát bên cạnh của cô.

Nhạc Tư Dương đang cùng Dược Lão dùng cơm, nhưng với thính lực cực kỳ nhạy bén của người luyện võ cùng thời gian chiến đấu trên chiến trường nhiều năm, chàng có thể nghe được những âm thanh rất nhỏ từ một khoảng cách rất xa, vậy nên khi nghe tiếng Khang nhi hoảng sợ la lên, chàng vội vàng vận nội lực phi thân bay đến gian phòng của tiểu hài tử nhà mình.

Nhạc Tư Dương không thể nào rời mắt khỏi khuôn mặt tuyệt thế mỹ mạo mà ánh mắt chàng vô tình chạm phải. Nữ nhân ở trước mặt chàng ngũ quan xuất chúng, không hề tô son điểm phấn, đôi môi màu hồng anh đào xinh đẹp mềm mại, làn da trắng như bạch ngọc thượng đỉnh trơn mịn, nổi bật nhất chính là đôi mắt của nàng, đôi mắt thăm thẳm như một hồ nước trong trẻo sâu không thấy đáy, ẩn chứa vẻ tĩnh lặng vĩnh hằng, mái tóc dài được búi nửa đầu, cài huyền trâm, lọn tóc đen hờ hững buông xuống trên trường bào màu thiên thanh, đầu mày thấp thoáng vẻ đoan trang, thông thái và tôn quý bẩm sinh.

“ Ân! “ – Lâm Khả Doanh khẽ nhíu mi tâm tỏ vẻ khó chịu, nghiêng đầu né tránh ánh mắt nghiêm cẩn quan sát cô của nam tử đang đứng đối diện.

Trong lòng cô, tiểu thái tử Nhạc Nghiêm Khang khi vừa nghe giọng của phụ thân bé vang lên vội vàng cố gắng chớp chớp hai mí mắt rồi mở mắt ra tìm phụ thân. Khi vừa ngẩng đầu nhìn lên, tiểu thái tử sững sờ vì người đang ôm bé trong lòng là một nữ nhân vô cùng vô cùng xinh đẹp, đôi mắt đó bé lập tức nhận ra vì đó chính là đôi mắt đẹp nhất mà bé từng nhìn thấy, bàn tay nhỏ xíu của bé nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt tuyệt mỹ, bé mấp máy môi khẽ lên tiếng:

“ Mẫu thân! … Người đồng ý làm mẫu thân của Khang nhi rồi đúng không? “

“ Ân! … Nếu con thích ta làm mẫu thân của con thì ta cũng không ngại có một hài tử xinh đẹp như con đâu! “ – Lâm Khả Doanh cũng đưa tay vuốt ve khuôn mặt của bé con xinh đẹp mềm mại đáp lời.

“ Mẫu thân, Khang nhi rất thích mẫu thân! … Khang nhi và phụ thân sẽ bảo vệ mẫu thân! … Mẫu thân ơi! … Mẫu thân ơi! … Cuối cùng Khang nhi cũng có mẫu thân rồi! “

“ Tiểu hài tử con nghe ta hỏi đây? “

“ Nếu một ngày nào đó ta không còn xinh đẹp, da dẻ nhăn nheo, làn da đen sạm con có còn muốn ta làm mẫu thân của con hay không? “ – Lâm Khả Doanh nhìn thẳng vào mắt Nhạc Nghiêm Khang nghiêm túc đặt ra câu hỏi.

“ Cho dù mẫu thân có biến thành ma nữ xấu xí Khang nhi cũng sẽ ở bên cạnh mẫu thân mà! … Khang nhi rất xinh đẹp, phụ thân lại vô cùng xinh đẹp nên mọi người sẽ không chú ý đến mẫu thân đâu, người đừng lo! “

“ … “ – Lâm Khả Doanh nuốt xuống một ngụm khí nghẹn lời.

“ Mẫu thân tối nay ngủ cùng Khang nhi được không? … Khang nhi rất sợ bóng tối! “

“ Khang nhi phải ăn hết một chén cháo, sau đó rửa mặt rửa tay sạch sẽ rồi uống hết chén thuốc thì ta mới ngủ cùng con, con làm được không? “

“ Khang nhi làm được! “

“ Ngoan! … Khang nhi ở đây cùng phụ thân, ta ra ngoài lấy cháo mang vào cho con! “ – Lâm Khả Doanh xoa đầu bé con xinh đẹp lên tiếng dặn dò rồi bước xuống giường xoay người đi ra khỏi phòng.

“ Phụ thân, Khang nhi thích có thật nhiều tiểu đệ đệ cùng tiểu muội muội! … Khang nhi sắp được làm đại ca rồi đúng không? “ – tiểu thái tử Nhạc Nghiêm Khang hai mắt sáng rực nhìn phụ thân đẹp tựa thần quân của mình hào hứng lên tiếng.

“ Ân! “ – Nhạc Tư Dương không đáp lời bé mà đưa xoa xoa vào huyệt thái dương của mình: Tên nhóc con này học được những điều như thế này từ khi nào vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.