Dịch giả: quantl
Trăng treo giữa trời, sáng như ban ngày.
Lạc Linh Sơn tựa hồ như bị bao phủ dưới ánh trăng dày hơn so với những nơi khác vài phần. Phảng phất như ánh trăng xung quanh Lạc Linh Sơn đều tụ đến chỗ này. Bắc Linh mặc bạch y, tóc dài bay trong gió, đứng trước Lạc Linh Động nhìn ánh trăng như cái mâm tròn, dưới ánh trăng dường như thêm vài phần an tĩnh.
Chỉ chớp mắt đã qua mười năm, Nam lạc không có dấu hiệu tỉnh lại. Cái cảnh đầy trời sương bạc này nàng đã thấy qua rất nhiều lần. Lúc đầu còn cho là dị dạng, cho rằng Nam Lạc đã tế luyện thành công, sắp tỉnh lại thế nhưng qua nhiều lần như vậy nàng đã không còn mong đợi gì nữa.
Những đám yêu quái không thể hoá hình hoặc mới khai linh vào lúc này đều đang thổ nạp ánh trắng. Trong núi hàng năm có rất nhiều hoa, cỏ, trùng thú khai linh, may mắn từ yêu thành tinh.
Bỗng nhiên Bắc Linh nghe được một tiếng thở dài, thanh âm này phảng phất như tới từ núi lớn, hoặc giả như tràn ra từ hư không. Nhưng nàng lại biết đó là thanh âm của Nam Lạc, thản nhiên xoay ngươi, tóc đen quần trắng phiêu trong hư không, người đã biến mất dưới ánh trắng.
Nàng đứng trong Lạc Linh động, trước giường ngọc, khẽ cau mày. Nam Lạc vẫn ngồi ngay ngắn bất động, biểu tình an tĩnh, diện mạo không chút thay đổi, bất luận là quần áo hay cơ thể, không dính chút bụi nào.
Tư thế của hắn giống hệt như mười năm trước, không chút biến hoá, Thanh Nhan vẫn đặt trên đầu gối, tựa hồ như đã thành một bộ phận cảu thân thể.
“Nam Lạc... Là ngươi...?” Bắc Linh có chút khô cứng nói, tựa như rất nhiều năm đã không mở miệng trò chuyện, thanh âm có chút đông cứng.
“Là ta...” Thanh âm lại từ trong không trung truyền tới chứ không phải là trên thân thể ngay ngắn kia.
“Chuyện gì xảy ra?” Bắc Linh đứng yên bất động vội vã hỏi
“Ha ha, cũng không có gì, chỉ là... Có lẽ... Cũng không ra được nữa”
Bắc Linh cau mày nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn không ra được, lẽ nào ngươi còn bị khốn trong Thái Âm linh mạch”
“Đúng vậy, bị Thái Âm linh mạch và Thái Âm bi vây khốn, không ra được, ha ha, “Thái Âm Tinh Tế Thần Quyết” thì ra là tế tinh thần của mình, từ nay về sau ta thực sự sẽ trở thành sơn thần, trọn đời không thoát ra được, đồng tồn với núi non” Thanh âm Nam Lạc có chút cay đắng.
Bắc Linh truy vấn, Nam Lạc liền trả lời, thì ra từ khi hắn chui vào trong Thái Âm linh mạch, không chờ hắn niết ấn quyết dung hợp Thái Âm bi và Thái Âm linh mạch thì bọn chúng đã tự dung hợp rồi. Dung hợp xong thì tới lượt nguyên thần của Nam Lạc, Thái Âm bi giống như một vực sâu không đáy, thôn phệ Thái Âm linh mạch, Nam Lạc cảm thấy không ổn, vừa muốn độn ra ngoài thì phát hiện ra mình đã hữu tâm vô lực.
Tất cả cảm giác với ngoại giới tuy vẫn còn nhưng cũng đã không còn nằm trong sự khống chế của hắn nữa, dùng hết các loại thủ đoạn, nghĩ hết đủ loại biện pháp cũng không thể thoát ra. Lúc này hắn mới hiểu mình tuy tế luyện Thái Âm bi nhưng cũng đã bị nó khống chế lại.
Thái Âm bi thạch dung hợp vào linh mạch, trên bi thạch màu trắng kia không biết từ lúc nào đã xuất hiện một hình người, lúc đầu còn mơ hồ không rõ nhưng theo thời gian trôi qua thì càng lúc càng rõ ràng nếu có người nhìn thấy thì sẽ phát hiện ra diện mạo của hình người đó giống hệt Nam Lạc.
Bắc Linh nghe Nam Lạc kể xong trầm mặc một lúc lâu rồi đột nhiên hung hăng nói: “Mình ngu dốt thì trách được ai, bị người ta tính kế tới mức như vậy thế mà chẳng phát hiện được tí gì, thực sự là vô cùng đần độn. Hừ ngươi đã tỉnh nhưng lại không thể rời đi, ta ở nơi này cũng không có chút ý nghĩa gì, bất quá cũng coi như là chỗ quen biết nhiều năm, ta sẽ giúp ngươi một lần, ngươi có bằng hữu nào thần thông quảng đại, hoặc có biện pháp giúp ngươi thoát thân thì ta sẽ truyền tin giúp ngươi”
Nam Lạc trầm mặc một lúc rồi nói: “Đế Tuấn tính toán sâu như vậy, nếu ta không đoán nhầm thì những người khác cũng giống như ta vậy. Quen biết lâu như vậy cũng phải đa tạ ngươi. Ta và ngươi quen nhau trong khốn cảnh, năm đó nếu không có ngươi tại thời khắc cuối cùng chịu đựng thống khổ do cấm chế của Chiến Miên, trì hoãn được một tức, thì ta cũng không thể chém hắn được. Tính ngươi hiếu động, chẳng thể ở lâu một chỗ được thế mà lại thủ hộ thân thể ta hơn mười năm. Đáng tiếc ta lại không có gì cảm tạ ngươi. Xưa nay ngươi lúc nào cũng nghĩ muốn đi Hồng Hoang chơi, nhưng ta lại không thể đi cùng ngươi. Bất quá nếu ngươi có gặp phiền phức gì có thể quay trở về núi này, ta còn có thể bảo vệ được ngươi”
Bắc Linh trầm mặc tựa hồ đang chìm vào hồi ức, đột nhiên hồi phục tinh thần rồi xoay người bỏ đi nhưng mới được vài bước lại quay lại nói với thân thể Nam Lạc: “Đế Tuấn tính kế sâu sắc như vậy, bày bố cục lớn như thế, nhất định trong tương lai sẽ dùng tới, ngươi hãm trong đó, thân bất do kỷ, nếu có chuyện gì nhất định sẽ bị chôn vùi với ngọn núi này, tốt nhất là ngươi mau nghĩ biện pháp thoát thân đi”
Nam Lạc trầm mặc.
Bắc Linh lại nói tiếp: “Nhân loại các ngươi rất ít người có thần thông trời sinh, nhưng thần thông của ngươi thì học từ đâu, nhất định có người truyền thụ. Ngươi vô kế khả thi nhưng có lẽ họ sẽ có cách giúp ngươi thoát thân”
Lời của Bắc Linh khiến Nam Lạc lâm vào trầm tư, người nào có khả năng cứu mình chứ, Khổng Tuyên sao, bây giờ y cũng chẳng biết ở nơi nào, hơn nữa Tiên Thiên Ngũ Hành Đại Đạo của y mình cũng đã luyện, cho dù y có luyện sâu hơn cũng không thể giúp mình được.
Sau đó hắn nhớ tới Thông Huyền Thiên Sư, khuôn mặt luôn bất biến kia, nhớ tới đêm gió tuyết mình quỳ lạy ba ngày cũng không nhận được một câu đáp lại, lời tới bên mép rồi mà lại chẳng hoá thành câu.
“Rốt cuộc là có hay không?” Bắc Linh đột nhiên lớn tiếng hỏi
“Ta có một sư tôn, tên là Thông Huyền Thiên Sư, ở tại Côn Lôn Sơn Thái Cực Cung, chỉ là...”
Không chờ Nam Lạc dứt lời, Bắc linh đã biến mất.
Hư không yên lặng, từ nay về sau trong Lạc Linh Sơn không còn có yêu quái nào nhìn thấy vị đại vương động chút là giết, thích đứng đơn độc dưới ánh trăng, thích tắm trong hồ đâu nữa.
Mười năm đối với tu sĩ chỉ là việc trong nháy mắt. Đại thế của Thiên Địa cũng chẳng có biến hoá gì, lúc trước thế nào bây giờ thế nất. Chỉ có uy thế của Thiên Đình càng lúc càng nhập lòng người.
Sau lần đại chiến kia, Tổ Vu cũng không đi tìm Đông Hoàng nữa, không biết là vì bị uy thế của Thái Nhất chấn nhiếp hay còn có việc gì khác.
Chính vì thế mà những người có thù oán với Vu Tộc sau khi vào Thiên Đình cảm thấy có chỗ dựa vững chắc liền kéo người đi đánh Vu Tộc. Bởi thế nên chưa có đại chiến nhưng lại có tiểu chiến không ngừng. Đại Vu của Vu Tộc liên tiếp xuất thủ, trảm địch vô số nhưng cũng có người vẫn lạc, mâu thuẫn của Vu Tộc và Thiên Đình càng thêm sâu sắc.