(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dịch: Anh Đào.
Lúc quay về phòng làm việc Thời Miểu mới trả lời tin nhắn của mẹ.
Thời Miểu: Có khả năng con không đi được, khoảng thời gian đó trong khoa khá bận con lại làm bác sĩ nội trú nên không xin nghỉ phép được.
Triệu Mạch Nhân: Trùng hợp hôm đó là thứ bảy. Cho dù có bận đi chăng nữa thì con đổi ca với đồng nghiệp khác của con. Mấy năm nay Tây Tồn vẫn luôn đối xử tốt với con, cậu ấy kết hôn con không có mặt cũng không hợp lý.
Triệu Mạch Nhân dặn dò: Cố gắng hết sức tham gia cùng Mẫn Đình.
Coi như là gặp mặt phụ huynh.
Thời Miểu: Mẹ con làm việc đây, có thời gian lại nói tiếp.
Cô nhìn câu “Mấy năm nay Tây Tồn vẫn luôn đối xử tốt với con” trong cuộc trò chuyện, chỉ cho phép bản thân thất thần mấy giây sau đó khoá điện thoại lại.
Chả mấy chốc mẹ lại gửi tin nhắn đến: Vậy con làm việc đi. Đúng rồi, Diệp Thước nghỉ hè về rồi, đợi con nghỉ cùng nhau ăn cơm.
Diệp Thước là con của mẹ sau khi tái hôn sinh, là em trai cùng mẹ khác cha của cô, học ở nước ngoài.
Quan hệ của cô và người em trai này không tính là thân thiết, từ nhỏ hai người đã không sống cùng dưới một mái nhà, hoàn cảnh trưởng thành lại có sự khác biệt. Cho dù có quan hệ huyết thống thì giữa hai người cũng có một thứ gì đó vô hình, vậy là mấy năm nay không mặn không nhạt ở chung với nhau như vậy.
So với cô thì tình cảm chị em của Diệp Thước và Diệp Tang Dư càng thân thiết hơn.
Chỉ là chưa đợi được ngày cô nghỉ, hôm sau ở bên ngoài lối đi của phòng bệnh Thời Miểu gặp phải Diệp Thước.
Thời Miểu từ phòng bệnh giường 57 đi ra, đang cúi đầu trả lời tin nhắn công việc trong nhóm, trước mặt có bóng người gọi cô: “Chị.”
Cô tập trung xem tin nhắn trong nhóm, không chú ý có người đang gọi cô.
“Chị.”
Thời Miểu vội ngẩng đầu, cách đó mấy bước một chàng trai cao lớn ôm một bó hoa lớn, đi cùng có Diệp Tang Dư. Hai chị em qua đây thăm ông cụ Thiệu.
Cho dù cô và Diệp Thước cùng một mẹ sinh ra nhưng hai người lại không giống nhau chút nào. Diệp Thước giống mẹ ngũ quan rõ nét mà cô lại giống bố của mình.
“Nghỉ rồi sao?” Cô chào hỏi.
Diệp Thước ‘ừ’ một tiếng, nói: “Em qua đây thăm ông nội Thiệu.”
Thời Miểu gật đầu.
Không cần nói cô cũng biết cậu ấy đến thăm ai.
Diệp Thước lại nói với cô: “Mẹ đến phòng làm việc của chị tìm chị rồi.”
Thời Miểu gật đầu, tỏ ý đã biết.
“Em bận đi.” Cô vội vàng kết thúc lần gặp nhau này.
Diệp Thước còn muốn nói gì đó, bị Diệp Tang Dư bên cạnh đá vào chân, “Đi thôi.”
Lúc đi lướt qua nhau khóe miệng Diệp Tang Dư hơi nhếch nhẹ lên. Cô ta không vừa mắt nhất là lúc Thời Miểu giả vờ thanh cao, miệng thì nói không thèm gia cảnh nhà họ Diệp của bọn họ nhưng vẫn bí mật dùng đến tầng quan hệ này của nhà bọn họ để leo lên nhà Mẫn Đình.
Thời Miểu vừa đi vừa cúi đầu trả lời tin nhắn công việc, chậm rãi đi lướt qua bọn họ.
Mẹ ở cửa phòng làm việc đợi cô, đang nghiêm túc đọc phổ cập y học trên bảng thông tin treo trên tường.
“Mẹ.”
Triệu Mạch Nhân nghe tiếng quay mặt lại, nở nụ cười.
Mẹ xách hai túi đồ lớn, Thời Miểu vội bước đến gần: “Sao mẹ không gọi điện cho con?”
“Mẹ không có chuyện gì hết, tiện mang đến cho con ít hoa quả và đồ ăn.” Triệu Mạch Nhân thường xuyên đến đây, biết phòng trực của con gái ở đâu, giơ tay: “Đưa chìa khóa cho mẹ, con làm việc của con đi.”
Bây giờ Thời Miểu không bận, cùng mẹ mang đồ vào trong.
Cô đón lấy túi, Triệu Mạch Nhân không cho: “Không nặng.”
Đến phòng trực Triệu Mạch Nhân bỏ đồ cần giữ lạnh vào trong tủ lạnh, không có người ngoài nói chuyện cũng không cần kiêng kỵ gì: “Mẹ dẫn Diệp Thước qua đây thăm ông nội Thiệu Tư Văn.” Sau này cũng tính là người một nhà, phép lịch sự có vẫn nên có.
Thăm bệnh chỉ là một phần, chủ yếu là muốn ở trước mặt ông cụ nói chuyện hôn lễ của Tây Tồn và Tư Văn tổ chức như nào.
Nói rồi bà nhìn con gái, quan tâm hỏi: “Con có nhắc với Mẫn Đình bọn con cùng nhau tham gia đám cưới của Tây Tồn không?”
“Chưa ạ.” Thời Miểu hoàn toàn xóa bỏ suy nghĩ đó của mẹ, “Mẹ, con không định gặp mặt phụ huynh nhanh như vậy, cho dù có gặp mặt phụ huynh cũng phải đợi anh con đi bồi dưỡng về. Trước khi đăng ký kết hôn con từng nói với Mẫn Đình, tình hình của con đặc biệt, là ông bà nội nuôi lớn, bây giờ ông bà nội đều không còn nữa, hôm gặp phụ huynh bố mẹ chưa chắc có thể đến, đến lúc đó cùng anh con ăn cơm coi như là gặp phụ huynh.”
Trong lòng Triệu Mạch Nhân không nói rõ cảm giác gì: “Là chú Diệp con chủ động nhắc đến, bảo con không bận thì dẫn Mẫn Đình về nhà ăn cơm. Nếu như con bận quá, vậy thì đợi hôm đám cưới của Tây Tồn gặp mặt phụ huynh.”
Thời Miểu: “Mẹ cảm ơn chú Diệp giúp con, bọn con không đi làm phiền nữa.”
Triệu Mạch Nhân nhìn con gái một lúc, cuối cùng cũng không nói gì, tiếp tục để đồ vào trong tủ lạnh.
Hai bông hoa hồng ở lọ hoa trên bàn đã héo hoàn toàn, cánh hoa đổi màu mềm nhũn rơi xuống. Thời Miểu lấy ra vứt vào trong thùng rác, đổ nước ở trong lọ đi, để lọ hoa dưới vòi nước rửa sạch sẽ, sau đó tiện tay để chúng lên bồn rửa mặt.
Trong im lặng hai mẹ con ai làm việc của người đó.
Hơn một tháng tiếp sau đó mẹ bận rộn thu xếp đám cưới của Diệp Tây Tồn, không nhắc đến chuyện gặp phụ huynh nữa.
Thứ bảy trung tuần giữa tháng bảy Thời Miểu nhận được điện thoại của Diệp Tây Tồn, lúc này cách thời gian tổ chức đám cưới của anh chưa đến hai tuần. Diệp Tây Tồn hỏi cô tối nay có rảnh hay không, cùng nhau ăn cơm, đưa thiệp mời cho cô.
Thời Miểu: “Có rảnh, hôm nay em không đi làm.”
Hôm đám cưới của anh chưa chắc cô đã có thể được nghỉ như thường, lỡ như bận đến mức không có cách nào đến tham gia hôn lễ, hôm nay gặp nhau chúc mừng anh trước. Có điều cô không định ăn cơm riêng cùng anh.
“Tìm chỗ nào uống nước đi, gần đây em đang nhịn ăn gián đoạn.”
Diệp Tây Tồn chọn một quán cà phê cách khu nhà cô thuê tương đối gần, cách một con đường.
Anh gửi địa chỉ cho cô, lại nói: “Khoảng 6 giờ em đến, em không cần đến sớm.”
Thời Miểu đặt báo thức 5 rưỡi, ăn cơm trưa xong bắt đầu ngủ bù, kết quả ngủ đến 4 giờ tự tỉnh.
Nằm trên giường nhìn rèm cửa sổ, cũng không biết mấy phút trôi qua, không để bản thân thất thần nữa, cô bò dậy đọc sách lướt đề. Bên cạnh có một cuốn sách dày và một cái bút màu vàng đen, cô cầm lên cẩn thận rút nắp bút ra.
Đây là chiếc bút quý giá nhất của cô, cô dùng rất cẩn thận.
Chiếc bút này vốn dĩ nên ở chỗ Diệp Thước, là quà sinh nhật tuổi 18 cô tặng cho cậu ấy.
Từ nhỏ Diệp Thước đã luyện thư pháp, sau này lại say mê việc sưu tầm, vì chuyện này mà bố cậu ấy còn đặc biệt thiết kế riêng một chiếc tủ để cho cậu ấy sưu tầm chỗ bút đó.
Năm sinh nhật mười tám tuổi của cậu ấy cô tốn hơn năm nghìn tệ mua chiếc bút này. Đối với người không có việc làm vào thời điểm đó như cô chiếc bút này vô cùng xa xỉ nhưng món quà rẻ tiền thì không thể nhận được.
Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc Diệp Thước ngồi ở phòng khách mở chỗ quà chất đống như núi, Diệp Tang Dư mở cùng.
“Sao có người còn tặng cái này…” Diệp Tang Dư nhìn thấy tấm thiệp trên hộp, không nói tiếp nữa, đóng hộp lại vứt trước mặt Diệp Thước, tiếp tục mở những món quà khác.
Cô nhận ra hộp quà đó, là chiếc bút mà cô mua. Giọng Diệp Tang Dư ghét bỏ, đại khái cảm thấy món quà bủn xỉn.
Cách không bao lâu mẹ lại cô đến ăn cơm.
Hôm đó Diệp Thước thu dọn một đống đồ không cần dùng, bảo quản gia xem rồi xử lý. Trong đống đồ đó có chiếc bút đó của cô, cô hỏi quản gia có thể nào tặng chiếc bút cho cô không.
Quản gia nói cô cứ thoải mái lấy.
Trùng hợp Diệp Thước xuống nhà, lúc nhìn thấy cô rõ ràng ngạc nhiên.
Đại khái không ngờ được hôm đó cô sẽ xuất hiện ở trong phòng khách nhà cậu ta, càng không ngờ được cô lại nhìn thấy chiếc bút bị xử lý đó.
Cô cất hộp bút đó vào trong túi, không nói gì cả.
Diệp Thước cũng im lặng suốt, mấy lần muốn nói lại thôi, bởi vì phát hiện không có gì để giải thích.
Từ đó trở đi giữa cô và Diệp Thước có một rào cản vô hình, không lập tức rời xa mà ngày một đi xa.
Sau này cô mới biết hóa ra những chiếc bút giới hạn mà Diệp Thước sưu tầm có giá hàng chục triệu, rẻ cũng mấy trăm nghìn. Chiếc bút năm nghìn tệ đó đối với cậu ta mà nói quả thực không dùng đến.
Thời Miểu thu hồi suy nghĩ, bắt đầu lướt đề.
Chập tối 5 giờ 40 phút, cô gập sách lại, thay quần áo ra khỏi nhà.
Ở trên tầng hai của quán cà phê, Diệp Tây Tồn đã đến trước, ngồi ở bên cạnh cửa sổ ngắm nhìn cổng lớn khu nhà đối diện bên đường.
Điện thoại trên bàn rung, anh thu hồi tầm mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ, điện thoại của Tang Dư.
Lúc này Diệp Tang Dư đang ở công ty của anh trai, thư ký nói với cô ta nửa tiếng trước sếp Diệp đã rời đi, sợ cô ta đến một chuyến vô ích.
“Anh, hôm nay anh tan làm sớm vậy, đón chị dâu em sao?”
Diệp Tây Tồn: “Không phải, có hẹn. Em có chuyện gì?”
Cho dù thế nào đi chăng nữa, nghe được anh trai có hẹn cô ta bất giác đoán người đó là Thời Miểu, hơn nữa cảm giác đó còn vô cùng mãnh liệt.
Diệp Tang Dư không quan tâm chuyện của mình, hỏi thẳng: “Anh hẹn Thời Miểu sao?”
“Ừ.” Diệp Tây Tồn tò mò, “Sao em đoán được là em ấy?”
Anh không thường hẹn Thời Miểu, năm nay đã nửa năm trôi qua lần này tính là một lần, tổng cộng mới gặp hai lần.
Diệp Tang Dư nói quanh co: “Giác quan thứ sáu của em đấy.”
Không ngờ được anh trai mình còn thật sự đi gặp Thời Miểu, trong lòng cô ta không thoải mái: “Anh, không có chuyện gì anh hẹn cô ta làm gì?”
“Đưa thiệp mời cho em ấy.”
“Đưa thiệp mời thì cứ đưa thẳng thôi, sao phải ăn cơm chứ!”
Diệp Tây Tồn nói: “Dì Triệu hai tháng nay vẫn luôn vất vả lo chuyện hôn lễ của anh, không có tinh lực chăm Thời Miểu nữa. Anh không nên hẹn Thời Miểu ăn cơm, hỏi xem tình hình gần đây của em ấy thế nào sao? Tang Dư, giữa người nhà với nhau đều có sự tương hỗ tình cảm.”
“….. Nhưng—” Diệp Tang Dư thở dài.
Có khoảnh khắc cô ta thực sự muốn ngửa bài, bảo anh trai từ giờ vạch rõ giới hạn với Thời Miểu.
“Cô ta cũng không phải em gái ruột anh, nói qua là được rồi.”
Đầu bên kia điện thoại Diệp Tang Dư bất mãn nhưng Diệp Tây Tồn cũng không nghĩ nhiều.
Hai người từ nhỏ đã không chơi được với nhau, sau khi trưởng thành quan hệ còn nhạt hơn nước, chỉ giữ hòa khí ở bên ngoài. Hai chị em không cùng huyết thống ở cùng một gia đình là chuyện khó tránh khỏi, anh đã quen từ lâu, hơn nữa cũng không bao giờ cưỡng cầu hai người phải hòa thuận với nhau.
Hai người không ở chung được với nhau là chuyện của hai người, anh cân bằng tốt tất cả quan hệ.
Diệp Tây Tồn ngẩng đầu, xuyên qua lớp cửa sổ nhìn thấy bóng người đang băng qua đường. Cô mặc áo váy hai dây dài màu xám nhạt, khoác áo sơ mi trắng bên ngoài.
“Không nói nữa, Thời Miểu sắp đến rồi.”
Diệp Tang Dư: “Vậy anh về sớm nhé, em ở văn phòng của anh đợi anh.”
Diệp Tây Tồn cúp điện thoại, gọi trước hai cốc nước.
Nước mang lên đúng lúc Thời Miểu vừa ngồi xuống.
Giống như mỗi lần gặp nhau trước đây, giọng Diệp Tây Tồn ôn hòa: “Bận đến không có thời gian nghỉ ngơi, có mệt không?”
Thời Miểu: “Không mệt, quen rồi.”
Diệp Tây Tồn để cốc nước cô yêu thích ở trước mặt cô, “Mấy món cơm nhà đơn giản của bọn họ cũng khá ngon, lát nữa đói gọi một phần cho em thử.”
“Không cần.” Thời Miểu uống nước, hỏi anh chuyện hôn lễ thế nào rồi.
Diệp Tây Tồn: “Tương đối rồi. Khoảng thời gian này dì Triệu vất vả nhất, cái gì dì cũng phải giải quyết.”
Nói rồi lấy thiệp mời ra.
Thiệp mời màu đỏ rượu cổ điển, phù hợp với tính thẩm mỹ của mấy người lớn tuổi. Vốn dĩ Thiệu Tư Văn muốn chọn mẫu vẽ tay màu xanh trắng, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng lại quyết định chọn mẫu thiệp đặt theo sở thích của ông nội.
Anh đưa thiệp mời cho Thời Miểu: “Mẫn Đình nói cậu ấy đang đi công tác ở bên ngoài, bảo anh đưa thiệp mời cho em.”
Thời Miểu cười nhận lấy, trên ngón áp út của anh đeo nhẫn cưới, lần trước gặp nhau vẫn chưa có nhẫn cưới.
Ánh mắt của cô tạm thời lịch sự nhìn anh: “Chúc mừng anh.”
Diệp Tây Tồn cười: “Đồng hỉ.”
Anh chú ý thấy cô nhận thiệp mời chỉ cầm ở trong tay nhìn, không mở ra xem sau đó cất vào trong túi.
“Ở chung với Mẫn Đình thế nào rồi?” Vừa nói Diệp Tây Tồn vừa cầm chiếc cốc thủy tinh đưa đến bên miệng.
Thời Miểu nghĩ xem nên trả lời như thế nào, sau khi đăng ký kết hôn chỉ gặp nhau hai lần, không có gì vướng bận nhau nhưng Mẫn Đình đối với cô khá là tận tâm chu đáo, cố gắng hoàn thành trách nhiệm của mình.
“Ở cùng anh ấy tương đối thoải mái.”
“Vậy thì tốt.”
Diệp Tây Tồn chuyển chủ đề nói đến phẫu thuật công ích gần đây của khoa bọn cô, “Nghe nói phân thành hai đợt.”
“Vâng. Cuối tháng bảy bệnh nhân đợt hai nhập viện.” Thời Miểu dừng lại, “Hôm đám cưới của anh không biết em có thể đi được không.” Cô hơi nghiêng người về phía trước, cụng với cốc của anh, “Chúc trước anh và chị dâu tân hôn vui vẻ, hạnh phúc đầm ấm.”
Diệp Tây Tồn cười: “Cảm ơn em. Hôm đó nếu như em bận quá không đi cũng không sao hết, lời chúc phúc anh nhận rồi.”
Điện thoại Thời Miểu có tin nhắn đến, mở ra xem, là Diệp Tang Dư.
Diệp Tang Dư: Anh tôi đã là người có gia đình rồi, hy vọng cô tự mình biết rõ, bữa cơm không nên ăn đừng có ăn!
Thời Miểu không trả lời, thẳng tay xóa Diệp Tang Dư.
“Anh, em phải về bệnh viện.” Cô đút điện thoại vào trong túi, “Đồng nghiệp trong nhà có việc gấp, em thay cậu ấy trực ca đêm.”
Diệp Tây Tồn uống một hơi hết nước ở trong cốc cô cụng ly, bỏ cốc xuống: “Anh tiễn em.”
Thời Miểu từ chối: “Không cần, em còn phải về nhà thu dọn chút đồ nữa.”
Lần này gặp nhau cộng lại chưa được năm phút.
Hai người chia tay nhau ở dưới tầng, Thời Miểu băng qua đường, đi thẳng vào trong khu nhà, không quay đầu lại nhìn phía sau nữa.
Về đến nhà nấu đĩa sủi cảo đông lạnh.
Lúc ăn sủi cảo đột nhiên nhớ đến thiệp mời của Diệp Tây Tồn, lấy ra chụp ảnh cho Mẫn Đình.
Thời Miểu: Thiệp mời Diệp Tây Tồn đưa cho tôi rồi.
Một lúc sau.
Thời Miểu lại hỏi: Anh đi công tác bao giờ quay về?
Tại sao lại hỏi về lịch trình của anh, cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao thì muốn hỏi nên cứ hỏi thẳng vậy thôi.
Mãi đến trước khi ngủ cuộc trò chuyện vẫn im lặng.
Thời Miểu tắt đèn, giơ tay kéo chăn, vo thành một cục ôm ở trong lòng.
Còn chưa kịp suy nghĩ linh tinh đã chìm vào giấc ngủ.
Màn hình bên kia gối sáng lên.
Mẫn Đình: Trước sinh nhật em tôi về.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");