(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dịch: Anh Đào.
Thời Miểu vừa cúp điện thoại với dì La chủ nhà, điện thoại lại rung, là báo thức. Lời nhắc quan trọng được cài từ mấy tháng trước, nhắc mẹ kiểm tra sức khỏe.
Cô sợ trong thời gian mình làm bác sĩ nội trú nhiều việc quên mất chuyện này, cài trong lịch từ rất lâu.
Cô tắt báo thức, tiện tay ấn gọi điện cho mẹ.
Triệu Mạch Nhân thấy con gái gọi điện, mọi phiền muộn đều biến mất.
“Hôm nay con không bận sao?” Đối diện với con gái giọng bà không khỏi dịu dàng hơn.
Thời Miểu: “Con vừa phẫu thuật xong.”
Cô gắp một miếng mì bỏ vào miệng, im lặng nhai.
Triệu Mạch Nhân tưởng con gái gọi điện thoại cho mình là muốn nói chuyện ngày cưới với bà, vậy nên im lặng đợi nghe.
“Mẹ, mấy ngày này mẹ đừng quên đến khám sức khỏe, trước khi đến gọi điện cho con.”
“Con không nói mẹ thật sự quên mất đấy.”
Mỗi năm Triệu Mạch Nhân đều đi khám sức khỏe vào khoảng thời gian này, mỗi lần có báo cáo kiểm tra sức khỏe Thời Miểu đều nhận thay bà, so sánh các chỉ số, nhắc nhở bà chỗ nào cần chú ý, chế độ ăn uống điều chỉnh như thế nào.
Về sức khỏe của bà Thời Miểu quan tâm đến những điều nhỏ nhặt nhất.
“Được, tuần này mẹ dành thời gian qua khám.”
Nói xong chuyện khám sức khỏe, Triệu Mạch Nhân đợi con gái nói với bà đám cưới của hai đứa tổ chức vào ngày nào.
Thời Miểu: “Vậy con cúp đây, vẫn chưa ăn cơm xong.”
“Con…” Triệu Mạch Nhân nói muộn mất, đối diện đã cúp máy.
Là quên nói ngày cưới sao?
Có lẽ không phải.
Sự hụt hẫng to lớn lại ập đến.
Hai tiếng trước bà gọi điện thoại cho Thiệu Tư Văn, hỏi bệnh tình ông nội Thiệu thế nào rồi. Thiệu Tư Văn nói tinh thần ông nội khá tốt, bảo bà không cần lo lắng—
Mẹ, mẹ nghỉ ngơi cho tốt đi, không cần lo lắng ông nội con bên này. Tiếp sau đó mẹ lại phải bận rộn rồi, Thời Miểu đã nói với mẹ ngày tổ chức đám cưới rồi nhỉ. Đợi ông nội con ra viện, tình hình ổn định, con sẽ giúp mẹ.
Đây là nguyên văn Thiệu Tư Văn nói.
Khi đó bà ngây người.
Ngày tổ chức đám cưới Thời Miểu đã quyết định rồi, người làm mẹ như bà đây lại không biết một chút nào, còn được biết từ chỗ người khác.
Khi đó bà thật sự muốn hỏi Thiệu Tư Văn, đám cưới của Thời Miểu là ngày nào.
Lời đến bên miệng lại quay vòng, làm thế nào cũng không thốt ra được.
Con gái vẫn quan tâm bà như trước nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, con gái dường như không muốn làm phiền bà nữa, có chuyện gì cũng không làm phiền bà. Đăng ký kết hôn không nói với bà, tổ chức đám cưới cũng như vậy.
Triệu Mạch Nhân bỏ điện thoại xuống, đột nhiên cảm giác mệt mỏi khó tả ập đến. Đóng tài liệu vẫn chưa xem xong lại, đứng dậy khỏi bàn làm việc ngồi xuống cửa sổ sát đất. Người dựa vào ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đợi mãi đến chập tối, bà tính chênh lệch múi giờ rồi gửi tin nhắn cho con trai: Con dậy chưa?
Thời Ôn Lễ đang trên đường đến bệnh viện đi làm, trả lời mẹ: Dậy rồi, có chuyện gì vậy mẹ?
Triệu Mạch Nhân gọi điện thoại, hỏi con trai có biết Thời Miểu muốn tổ chức đám cưới không.
“Biết, ngày 9 tháng 1.”
Hóa ra chỉ có bà không biết.
Triệu Mạch Nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, chua xót không nói thành lời.
Thời Ôn Lễ đợi nửa ngày không nghe thấy giọng mẹ: “Alo, mẹ, có phải là tín hiệu không tốt không?”
Triệu Mạch Nhân thấp giọng nói: “Thời Miểu không nói với mẹ.”
Thời Ôn Lễ không cảm thấy ngoài ý muốn, tìm cớ thay em gái: “Gần đây sắp đến kỳ thi kiểm tra cấp ba, khoa của con bé còn được chọn kiểm tra đánh giá toàn diện, có lẽ bận nên quên mất.”
“Mẹ cũng khuyên bản thân mình như vậy. Nhưng con biết ngày cưới, đến cả Thiệu Tư Văn cũng biết.” Triệu Mạch Nhân không phải không muốn tự lừa mình dối người, chỉ là sự thật ở trước mắt, không cách nào lừa được nữa.
Thời Ôn Lễ: “Ngày cưới vừa mới quyết định, có lẽ vẫn chưa kịp gọi điện thoại cho mẹ.”
“Chiều nay con bé còn đặc biệt gọi điện thoại cho mẹ, nhắc mẹ đi khám sức khỏe.”
Thời Ôn Lễ im lặng một lúc, không cố gắng giải thích nữa.
“Mẹ, Thời Miểu chỉ là không muốn làm phiền mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều.”
Triệu Mạch Nhân buồn đến mức không thể nào tả được, chuyện nhỏ không nói chuyện vui không nói thì thôi đi, ngay cả hôn nhân đại sự không muốn làm phiền bà.
“Mẹ là mẹ của các con, người một nhà có gì phiền phức chứ.”
Thời Ôn Lễ không biết nói gì, cuộc điện thoại lại rơi vào im lặng.
Trong lòng anh và em gái, sau khi bố mẹ tái hôn có gia đình mới, có cuộc sống mới đã không còn là người một nhà với hai anh em nữa, chỉ coi nhau như thân thích. Nhưng bởi vì ơn sinh dưỡng, vậy nên tình cảm thân thiết hơn họ hàng một chút.
Chỉ vậy mà thôi.
Năm bố mẹ l y hôn em gái mới bốn tuổi, cuối năm đó mẹ quen Diệp Hoài Chi, bố cũng đến Thượng Hải. Rốt cuộc thì em gái còn nhỏ, mỗi lần bố mẹ đến nhà ông bà nội thăm hai anh em, em gái lại khóc nức nở muốn đi theo mẹ, đến nhà mới của mẹ, sống cùng với mẹ.
Tuy nhiên mẹ cũng rơi vào tình thế khó xử, lần nào cũng dỗ em gái rất lâu.
Sau này đợi bố nghỉ phép về nhà, bố đi đến đâu em gái đi theo đó, giống như một cái đuôi nhỏ. Bố cười, hỏi con bé làm gì vậy. Em gái nắm lấy gấu áo của bố: Bố ơi, con muốn đến Thượng Hải cùng bố.
Bố ngồi xổm xuống, nói với em gái, công việc của ông rất bận, mỗi ngày về đến nhà đều đã rất muộn rất muộn, có lúc còn không về được.
Em gái khóc nức nở nói: Nhưng con nhớ bố, muốn sống cùng bố.
Bố im lặng rất lâu, khi đó trùng hợp là kỳ nghỉ đông, cuối cùng bố quyết định dẫn em gái đi qua đó ở một thời gian.
Thật ra anh cũng muốn đi, có điều bố cũng không chủ động nhắc đến việc dẫn anh đi cùng, anh cũng không nói.
Trước hôm đi, em gái nắm lấy tay anh, anh ơi, anh cũng đi cùng đi.
Anh lắc đầu, nói ở nhà cùng ông bà nội.
Bố thật sự rất bận, trong lòng chỉ có công việc, em gái lại lần đầu tiên gặp mẹ kế, không thân thuộc, con bé chỉ ở Thượng Hải một tuần đã khóc muốn về nhà ông bà nội.
Đó là lần đầu tiên em gái đến nhà mới của bố, cũng là lần cuối cùng.
Mà anh, một lần cũng chưa đi.
Sau này nữa, mẹ sinh Diệp Thước, bất luận sự nghiệp hay gia đình mọi thứ đều ổn định, đến kỳ nghỉ mẹ sẽ qua đón em gái đến nhà ở mấy ngày.
Mẹ hỏi anh có muốn đi cùng không.
Đương nhiên anh muốn đi, dù sao anh cũng chỉ là một đứa trẻ, trong những ngày không nhìn thấy bố mẹ cũng nhớ bọn họ. Nhưng nghĩ đến việc anh và em gái hai người đều qua đó, nhiều thêm một người không biết bố dượng có vui hay không.
Muốn em gái ở đó nhiều thêm mấy ngày, vậy là anh chỉ đành dối lòng nói với mẹ không muốn đi.
Thật ra em gái ở nhà mới của mẹ sống cũng không vui, nhưng vì để có thể ở cùng mẹ thêm mấy ngày vậy nên những điều không vui đó đều để trong lòng.
Sau đó trưởng thành, anh và em gái bắt đầu hiểu ra, bố mẹ chỉ là người thân của bọn họ, không còn là người một nhà nữa. Bởi vì bố mẹ đều có nhà của mình, có người nhà của riêng mình. Mà nếu như hai anh em làm phiền nhiều sẽ khiến bạn đời của bọn họ không vui.
Dần dần bọn họ đã quen với việc bàn bạc với nhau.
“Vậy trước ngày 9 tháng 1 con có thể về không?”
Giọng nói của mẹ kéo anh quay về.
Thời Ôn Lễ: “Có thể về.”
Ngày cưới là do anh chọn, đương nhiên sẽ không chọn thời gian anh vẫn chưa về nước.
“Mẹ, con đến bệnh viện rồi, có thời gian nói chuyện sau.”
“Được.”
Trước khi cúp máy Triệu Mạch Nhân lại dặn con trai nhớ ăn sáng.
Cho dù như thế nào cũng coi như đã biết đám cưới là ngày nào.
Đợi tâm trạng tiêu hóa được tương đối, Triệu Mạch Nhân gửi tin nhắn cho con gái: Anh con nói với mẹ rồi, nói ngày 9 tháng 1 con tổ chức đám cưới, vậy mẹ bắt đầu chuẩn bị thay con.
Thời Miểu đang ở trong phòng bệnh, điện thoại rung, cô không mở ra xem.
“Hôm nay có hút thuốc không?” Cô hỏi bệnh nhân.
Bệnh nhân: “……Không.”
Im lặng nửa giây mới nói ra, nhìn là biết chột dạ.
Bệnh nhân vội vàng chuyển chủ đề: “Bác sĩ Thời, rủi ro trong quá trình phẫu thuật nghe rất dọa người, tôi sẽ không xuống được bàn mổ đúng không?”
Khương Dương ở bên cạnh nói chen vào: “Trừ khi anh kiên quyết ở trên bàn mổ, không muốn rời khỏi bàn mổ.”
Bệnh nhân cười: “Cậu nói vậy tôi yên tâm rồi.”
Thời Miểu không bị bệnh nhân dẫn dắt, kiên quyết hỏi: “Hôm nay hút mấy điếu?”
Bệnh nhân: “…… Năm, một hai điếu thôi.”
Anh ta thật sự sợ Thời Miểu, mặt nghiêm lại, cô giống như giáo viên chủ nhiệm, mà anh ta lại giống như một học sinh, rõ ràng anh ta đã bốn mươi tuổi rồi.
Thời Miểu: “Đưa thuốc cho tôi, tôi giữ giúp anh. Nếu như anh lén hút, chỉ có thể hủy phẫu thuật đi. Không phải tôi đã nói với anh rồi sao, chỉ số oxy trong máu của anh quá thấp, phải cai thuốc.”
Bệnh nhân không nói chuyện, im lặng lấy nửa bao thuốc còn thừa lại dưới gối ra.
Thời Miểu: “Còn có bật lửa nữa.”
Bệnh nhân: “…..”
Chặt đứt đường lui của anh ta.
Anh ta mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy bật lửa từ trong đó ra đưa cho Thời Miểu.
“Bác sĩ Thời, bật lửa này của tôi rất đắt, không phải vấn đề đắt, kiểu này bây giờ ở trên thị trường không mua được nữa, cô phải giữ cẩn thận đấy.”
Màu của bật lửa rất hiếm thấy, màu xanh yên tĩnh của khoảnh khắc xanh lam, viền được mạ bạc, tổng thể kết cấu mờ. Thời Miểu cầm trong tay cảm giác nặng nặng, chỉ cần nhìn đã biết giá trị không hề nhỏ.
(Khoảnh khắc màu xanh lam: bầu trời mang một màu xanh thẳm thanh bình và ánh sáng dịu nhẹ, tạo nên những bức ảnh đẹp. Đặc điểm ánh sáng của khoảnh khắc xanh lam khiến ảnh chụp có độ bão hòa xanh lam cao, mang lại cảm giác phân lớp và tác động thị giác mạnh mẽ.)
“Bác sĩ Thời.” Bệnh nhân gọi cô một tiếng.
Thời Miểu: “Anh nói đi.”
Bệnh nhân không nói chuyện, cách một lớp rèm chỉ vào giường bên cạnh, sau đó làm động tác hút thuốc.
Ý chính là giường bên cạnh cũng lén hút thuốc.
Thời Miểu: “Cảm ơn.”
Sau đó ra hiệu cho Khương Dương thu thuốc của bệnh nhân giường bên cạnh theo cùng.
Khương Dương: “Đại ca à, trước đây lúc đi học chắc anh cũng viết mảnh giấy nhỏ báo cáo với giáo viên nhỉ.”
Bệnh nhân cười haha: “Tôi có thể là người như vậy sao.”
Khương Dương phát hiện bệnh nhân họ Lâu này khá thú vị, rảnh rỗi đến buồn chán nhưng tâm trạng lại vô cùng ổn định.
Từ phòng bệnh đi ra, Thời Miểu lấy điện thoại ra khỏi túi áo, ánh mắt dừng lại mấy giây ở cuộc trò chuyện của mẹ.
Thời Miểu: Mẹ, mẹ không cần chuẩn bị gì cả, Mẫn Đình nói để anh ấy sắp xếp.
Quay lại văn phòng, đồng nghiệp trực ban gọi cô đến nhà ăn ăn cơm.
“Mọi người đi trước đi, tôi còn có chút chuyện.”
Thời Miểu rót một cốc nước nóng ngồi xuống trước máy tính, thật ra cũng chẳng có việc gì phải phải hoàn thành gấp. Mẫn Đình nói tối nay sẽ đến thăm cô, cô đợi anh đến ăn cùng.
6 giờ 15, Mẫn Đình gửi tin nhắn cho cô: Không thể nào ăn cơm cùng em được rồi, tạm thời có cuộc họp, không chắc mấy giờ có thể kết thúc. Xong việc tôi đến thăm em.
Thời Miểu: Được, anh làm việc đi.
Nhưng cô vẫn định đợi anh.
Đợi từ 6 giờ 15 phút đến 7 giờ 20 phút anh vẫn chưa đến.
Đây là lần đầu tiên cô đợi anh lâu như vậy, nhưng cũng chỉ mới một tiếng. Anh từng đợi cô hơn sáu tiếng, có lẽ vô cùng dài.
Sợ tối có phẫu thuật cấp cứu, không có thời gian đợi tiếp, Thời Miểu cầm thẻ cơm xuống dưới.
Qua giờ ăn, đa số các cửa sổ đã đóng, cô gọi một phần hoành thánh nhỏ.
Cùng lúc đó, trên đường đến bệnh viện Mẫn Đình nhận được điện thoại của Thương Uẩn.
Vốn dĩ tối nay đã hẹn ăn cơm để tiếp tục thảo luận về việc đầu tư vào Công nghệ Thịnh Thời. Lượt đầu tư này do Tập đoàn Kinh Hòa đầu tư chính, Thương Uẩn và mấy người khác đầu tư theo, tối nay gặp nhau chủ yếu để thảo luận về các vấn đề quản lý rủi ro.
Kết quả lúc sắp tan làm dự án của Mẫn Đình có cuộc họp gấp, bọn họ chỉ đành đợi anh.
“Mấy giờ cậu đến?” Thương Uẩn hỏi.
Mẫn Đình: “Các cậu ăn trước đi, tôi đến bệnh viện.”
Thương Uẩn nghe anh muốn đến bệnh viện, không ôm hy vọng nữa: “Cậu hẹn hò cậu còn đến kịp à?”
Mẫn Đình nói: “Không ảnh hưởng.”
Giữa bọn họ không tính là hẹn hò, không giống những người khác phải nói những lời yêu, chỉ cần gặp nhau ở cùng cô, đồng thời hai người cũng hiểu nhau thêm một chút, không đến nỗi mỗi lần gặp nhau trong mấy phút đầu giống như người xa lại vừa mới quen biết.
Trong điện thoại anh nghe được tiếng Thương Uẩn mở cửa, sau đó lại là tiếng đóng cửa phòng bao.
Thương Uẩn đi ra khỏi phòng bao, đi đến chỗ không có người ở ao sen trong tứ hợp viện, châm thuốc xong mới lên tiếng.
“Bọn họ đều hỏi tôi, hôm đó ở đám cưới của Diệp Tây Tồn tôi nói cậu bởi vì một nụ hôn nên mới bắt Thời Miểu chịu trách nhiệm là thế nào.”
Mẫn Đình hỏi: “Cậu nói thế nào?”
“Còn chưa nói.” Thương Uẩn từ từ nhả khói: “Nếu như cậu không có ý kiến, tôi sẽ nói cậu sống chết bám lấy Thời Miểu. Nếu như cậu có ý kiến tôi sẽ nói thật, nói căn bản cậu không nhớ Thời Miểu.”
Mẫn Đình suy nghĩ một lát: “Đừng nói tôi không nhớ cô ấy.”
Còn đến nỗi sống chết không buông anh vẫn chưa làm ra được chuyện này, “Ngoại trừ câu sống chết không buông ra có phải còn có thành ngữ khác không?”
Thương Uẩn cười: “Từ nhỏ tôi đã học không giỏi, làm gì có cách nào chứ.” Anh ta là người ghi thù, ai bảo Mẫn Đình không nhìn thấy thông báo tìm đồ trong nhóm của anh ta, anh ta thật sự tìm bật lửa nửa năm.
Cũng may nghe ý kiến của Phó Ngôn Châu, tìm Thời Miểu lấy lại.
“Được, không làm chậm trễ cậu hẹn hò nữa.”
Trong ao sen, đàn cá koi đang tung tăng bơi lội.
Trước khi cúp máy đột nhiên anh ta nhớ ra chủ nhân của đám cá koi Lâu Duy Tích, “Này đúng rồi, lão Lâu gần đây bận gì thế. Hôm nay tôi gọi cho anh ta hai lần anh ta đều tắt máy.”
Mẫn Đình: “Không rõ, anh ta cũng không liên lạc với tôi.”
Kết thúc cuộc gọi, xe dừng ở dưới tòa nhà nội trú.
Trời đã tối, trăng treo trên cao.
Mẫn Đình vừa đẩy cửa xuống đã nhìn thấy bóng dáng sắp bước lên bậc cầu thang.
“Thời Miểu.” Sau lưng có người gọi cô.
Thời Miểu vội vàng quay đầu lại tìm, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng từ trên chiếc Bentley đi xuống.
Cô đi về phía anh, “Anh vẫn chưa ăn cơm nhỉ, tôi đặt đồ ăn cho anh.”
Mẫn Đình nói không cần: “Đợi lát nữa còn có tiệc tối.”
“Sao hôm nay muộn như này em mới ăn cơm?” Nói rồi anh xoay người lấy một chai nước ở trong tủ lạnh trong xe.
Thời Miểu: “Đợi anh một lúc. Anh không đến nên tôi đi ăn trước rồi.”
Mẫn Đình mở nắp, đưa nước cho cô, “Lần sau nếu vội cứ gọi thẳng cho tôi.”
“Không cùng, dù sao anh bận xong sẽ đến.”
Thời Miểu nhận lấy nước, không khát nhưng cũng uống một ngụm.
Cô không bảo anh đi lên lầu nữa, đối với cô mà nói gặp nhau là tốt, không cần thiết phải nói chuyện quá nhiều, cũng không cần ở lâu.
Mẫn Đình xách túi ở trong xe lên, đóng cửa xe lại.
Nhìn dáng vẻ là muốn đi lên lầu cùng cô, Thời Miểu: “Không phải anh còn có tiệc tối sao? Không chậm trễ chứ.”
Mẫn Đình: “Không sao, không để ý mười, hai mươi phút đó.”
Hai người sánh vai nhau đi vào tòa nhà nội trú.
Thời Miểu nhìn túi ở trong tay anh, dường như có hơi nặng, chỉ nhìn vào túi sẽ không đoán được bên trong là gì.
Đến phòng trực, Mẫn Đình mở chiếc hộp ra. Cô nhìn, là một chiếc máy gọt trái cây tự động.
Trước khi đến đây Mẫn Đình đã xem trước hướng dẫn sử dụng, vì để tiết kiệm thời gian cho cô anh đã xắn tay áo sơ mi lên, rửa một quả táo bỏ thẳng vào trong máy làm cho cô xem.
Anh nói: “Bình thường em dùng cái này gọt vỏ, lúc tôi đến đây sẽ gọt cho em.”
Gọt xong Mẫn Đình thu dọn vỏ, Thời Miểu đứng ở bên bàn ăn đơn giản, liếc nhìn anh hai lần.
Hai mươi phút chớp mắt trôi qua.
Anh nên về rồi.
“Anh đợi một chút.” Thời Miểu lấy chùm chìa khóa từ trong túi áo ra, tháo một cái ở trong đó ra. Đã đồng ý với dì La chủ nhà đi chụp ảnh, lỡ như thứ bảy cô tăng ca không đi được, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể nhờ Mẫn Đình.
“Nhà tôi ở bây giờ sau khi hết hạn chủ nhà không cho thuê nữa, định đăng bán bên môi giới.”
Mẫn Đình hỏi: “Khi nào hết hạn?”
Thời Miểu: “Cuối tháng 10.”
Tháng 1 tổ chức đám cưới, sau khi nhà hết hạn cô cũng không định thuê căn khác, trước tiên chuyển đồ đến bên nhà anh trai đối diện. Thỉnh thoảng thứ bảy được nghỉ cô sẽ tiếp tục ở phòng trực.
Cô đưa chìa khóa cho anh, “Chủ nhà muốn cuối tuần dẫn môi giới đến chụp ảnh, tháng này trong khoa có nhiều chuyện có lẽ tôi không được nghỉ. Chìa khóa để ở chỗ người khác tôi không yên tâm, đến lúc đó làm phiền anh đi mở cửa hộ tôi. Nếu như anh không có thời gian tôi sẽ bảo nhà dì…..”
Cô đã nói chìa khóa để ở chỗ người khác không yên tâm, Mẫn Đình cầm lấy chìa khóa, ngắt lời cô: “Có thời gian.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");