Nhân Danh Tình Yêu - Mộng Tiêu Nhị

Chương 16: Nắm tay cô




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dịch: Anh Đào.

Trước hôn lễ của Diệp Tây Tồn một ngày, Thời Miểu đi tìm chủ nhiệm xin nghỉ. Bởi vì phẫu thuật công ích gần đây, cộng thêm đánh giá năng lực cấp ba, trong khoa vô cùng bận rộn, chưa chắc đã có thể xin nghỉ được.

Cửa văn phòng chủ nhiệm hé mở, cô gõ cửa đi vào.

Cố Xương Thân đang nghe điện thoại, một tay chỉ vào ghế bên cạnh.

Ông cười ôn hòa nói với điện thoại: “Ông cứ yên tâm. Được, được, ông chú ý sức khỏe nhé.”

Thời Miểu nhìn chủ nhiệm, hiếm khi thấy thầy cười.

Cúp điện thoại Cố Xương Thân dặn dò cô, nếu như người nhà ông cụ Giang đến hỏi thăm bệnh tình, cứ nói nếu như người nhà cứ tiếp tục như vậy, cơ thể không mấy lạc quan, cố gắng dỗ chút, bảo người nhà để cho ông cụ bình tĩnh.

Dự án phẫu thuật công ích “Đồng tâm hợp lực” được tài trợ bởi quỹ từ thiện nhà ông cụ Giang, vậy nên Thời Miểu có ấn tượng với chuyện trong nhà ông cụ. Cuộc hôn nhân ba mươi năm trước của con gái vẫn không như ý, bây giờ lại lo lắng đến chuyện hôn nhân đại sự của cháu ngoại.

Cô nhớ lời dặn của chủ nhiệm: “Vâng ạ.”

“Cháu ngoại ông cụ gần đây lại chọc tức ông ấy ạ?” Cô hỏi thêm một câu.

Cố Xương Thân: “Gần đây có tức không thì không rõ, chuyện của nhà người ta cũng không tiện hỏi nhiều. Lỡ như ngày nào đó cháu ngoại ông cụ đến khoa chúng ta kiểm tra bệnh tình, nếu như thầy không có ở trong khoa em nói chuyện phải nghệ thuật một chút.”

Thời Miểu: “…. Vâng ạ.”

Dù sao thì cơ thể ông cụ cũng khá tốt, thân là bác sĩ không thể nào phóng đại bệnh tình của ông cụ được, nhưng cũng không thể nào làm tăng thêm mâu thuẫn trong gia đình nhà bọn họ được.

“Em tìm thầy có việc gì thế?” Bây giờ Cố Xương Thân mới hỏi.

Thời Miểu đi thẳng vào vấn đề: “Chủ nhiệm ngày mai em có thể nào xin nghỉ không ạ, anh em kết hôn.”

Cố Xương Thân đang cầm cốc nước lên định uống nước, cốc đến bên miệng lại dừng lại. Anh ruột cô Thời Ôn Lễ bây giờ đang ở nước ngoài bồi dưỡng, không thể nào tổ chức đám cưới vào thời điểm này được.

Ông click chuột vào hệ thống hồ sơ bệnh án, không nhìn cô, uống nước hỏi: “Con trai bố dượng em?”

Thời Miểu: “Vâng ạ.”

“Tối nay có thể về rồi.” Nói xong câu như vậy Cố Xương Thân bận việc của mình.

Xin nghỉ phép thuận lợi, còn có thể nghỉ trước một tối, Thời Miểu lại không cảm thấy vui như vậy.

Nếu như chủ nhiệm không cho nghỉ phép, hoặc là cô có lý do chính đáng nào đó không tham gia hôn lễ, bởi vì cô đã từng đấu tranh với chính mình, không phải chủ quan không muốn đi mà là cảm thấy có lỗi với lòng tốt Diệp Tây Tồn đối xử với cô mấy năm qua.

Cô thừa nhận, cho dù chuyện thích anh đã là chuyện trôi qua rất lâu, đã mờ nhạt cảnh còn người mất, cũng rất ít khi nhớ lại nhưng sâu thẳm trong đáy lòng vẫn không muốn xuất hiện ở hiện trường đám cưới của anh.

“Cảm ơn chủ nhiệm ạ.”

Cô đi ra tiện tay đóng cửa lại.

“Em đóng cửa của thầy làm gì!”

“….” Tính tình ngày nào cũng như vậy.

Thời Miểu lại mở cửa ra.

6 giờ 10 phút tối, Thời Miểu đeo túi rời khỏi khu nội trú.

Lại là một thứ sáu tan làm bình thường có thể nhìn thấy mặt trời lặn, cô không gọi xe cũng không ngồi xe bus, đi bộ về căn nhà thuê.

Đi được nửa đường nhận được chuyển khoản 10 vạn của anh trai.

Thời Miểu:?

Thời Miểu: Chuyển tiền làm gì, em có tiền.

Cô trả tiền lại.

Thời Ôn Lễ: Ngày mai em không tham gia hôn lễ sao?

Thời Miểu: Tiền trong thẻ em đủ bỏ ra chỗ tiền đó.

Cô tính chênh lệch múi giờ, bên kia là 5 giờ sáng: Sớm như vậy anh đã dậy rồi sao?

Thời Ôn Lễ: Trực ban.

Thời Miểu: Hôm nay em có thể tan làm bình thường, chủ nhiệm cho em nghỉ phép. Cuối cùng tám tháng rồi, đếm ngược thời gian năm tháng nữa (vui vẻ)

Chỉ khi nói chuyện với Thời Ôn Lễ, biểu cảm trò chuyện của cô mới phong phú.

Còn năm tháng nữa cô có thể giải nhiệm bác sĩ nội trú, mà anh trai còn sáu tháng nữa là có thể kết thúc khóa bồi dưỡng quay về.

Lúc vừa mới làm bác sĩ nội trú cảm giác một năm quá dài, thời gian trôi quá lâu, vậy mà chả mấy chốc đã trôi qua một nửa.

Thời Ôn Lễ lại chuyển tiền qua: Em nhận tiền đi.

Thời Miểu: Em không thiếu tiền. Lúc sinh nhật Mẫn Đình chuyển cho em một bao lì xì lớn.

Thời Ôn Lễ: Em nhận tiền của cậu ta làm gì.

Sau khi gửi đi lại cảm thấy câu nói này có chỗ nào đó không thích hợp, không đợi Thời Miểu nhìn rõ anh thu hồi lại.

Thời Ôn Lễ: Anh làm việc đây, rảnh thì gọi điện thoại cho anh.

Thời Miểu: ok

Về đến nhà, việc đầu tiên cô làm chính là chuyển bị tiền mừng ngày mai.

Từ nhỏ Thời Ôn Lễ đã không có bất cứ qua lại nào với bên nhà bố dượng, không cần chuẩn bị một phần thay anh. Trước khi chuyển biên lai một khoản tiền lớn cô hỏi Diệp Thước, tiền mừng trong vòng bọn họ bình quân mừng bao nhiêu.

Cô không có tiền bỏ một khoản tiền mừng lớn nhưng cũng không thể nào trở thành người ít nhất được.

Diệp Thước: Đám cưới anh em không nhận tiền mừng, không thiết kế hòm đựng tiền mừng cũng không nhận bất cứ quà gì.

Thời Miểu: Biết rồi, cảm ơn.

Cô nhìn cuộc trò chuyện, rõ ràng hiển thị đối phương đang nhập, một lúc trôi qua Diệp Thước cũng không gửi tin nhắn nào đến, cuộc trò chuyện của hai chị em dừng tại đây.

11 rưỡi sáng ngày hôm sau, Mẫn Đình rời công ty đến khách sạn tổ chức đám cưới. Anh dặn chú Trần đi đón Thời Miểu, năm phút trước chú Trần gọi điện cho anh, nói Thời Miểu vẫn chưa xuống dưới.

Từ tòa nhà Kinh Hòa đến khách sạn chưa đến mười phút lái xe, bình thường khách sạn này có tiệc Mẫn Đình đều đi cửa sau vào. Hôm nay là đám cưới của người ta, tài xế dừng ở cửa chính của khách sạn.

Đám cưới hoành tráng hôm nay đã bao toàn bộ khách sạn này, lúc này nhiều xe, hết chiếc xe này đến chiếc xe khác đến tham gia hôn lễ. Không có ngoại lệ, không xe của ai được phép dừng lại quá lâu.

Vệ sĩ không cần xin chỉ thị, dùng tốc độ nhanh nhất của mình đi xuống, mở cửa xe hộ sếp.

Mẫn Đình xuống xe, vừa đi vừa gửi tin nhắn: Tôi đến rồi.

Thời Miểu: Tôi vẫn đang trên đường, chí ít phải mười phút nữa mới đến khách sạn, anh vào trước đi.

Mẫn Đình không trả lời lại, cất điện thoại bước vào sảnh lớn khách sạn.

Dòng người chào đón đầu tiên là nhân viên khách sạn, mấy ngày nay tất cả mọi người của khách sạn đã sẵn sàng chiến đấu. Bắt đầu từ đêm hôm qua đã lần lượt có khách mời vội vàng từ bên ngoài vào để làm thủ tục nhận phòng.

Giám đốc sảnh nhận ra Mẫn Đình, đích thân tiếp đón: “Tổng giám đốc Mẫn, mời đi bên này.”

Mẫn Đình không vội đi vào sảnh tiệc cưới: “Ông cứ bận đi, tôi đợi người.”

Nụ cười của giám đốc hoàn hảo: “Vậy không làm phiền nữa. Hôm nay nhiều người, nếu như có chỗ nào tiếp đón không chu đáo, mong sếp Mẫn lượng thứ.” Nói rồi vội vàng đi tiếp đón hướng dẫn những vị khách khác.

Trong khu nghỉ ngơi ở sảnh lớn, Mẫn Đình vừa định nhấc chân lên, trùng hợp mấy người đi vào đều nhận ra anh, “Sếp Mẫn.” Bọn họ gọi anh lại, không tránh được nói chuyện mấy câu.

Nói chuyện xong, mấy người trước vừa bước chân đi thì Thương Uẩn từ cửa đi qua.

Thương Uẩn trêu anh: “Còn tưởng cậu là chú rể đang chờ ở trước cửa đón khách nữa.”

Mẫn Đình liếc nhìn cậu ta: “Đến cả tôi với Diệp Tây Tồn cũng phân biệt rõ được, chả trách cậu có người bạn như em rể tôi.”

Thương Uẩn: “…..”

Nhất thời không nghĩ ra được câu này nội hàm gì anh ta.

Anh ta cười: “Cậu có ý gì?”

Mẫn Đình không trả lời, đi về khu nghỉ ngơi.

Thương Uẩn bất tri bất giác nhận ra rằng đây là đang vòng vo mắng anh ta mắt m ù, bởi vì mắt m ù nên mới không nhìn rõ bộ mặt thật của Phó Ngôn Châu. Một câu nói mà tổn hại cả anh ta và Phó Ngôn Châu.

“Cậu không vào sao?”

Mẫn Đình: “Đợi người.”

Anh chọn ghế sô pha đối diện hướng cửa ngồi xuống, chán nản nhìn những vị khách đang lần lượt đi vào. Những người đi vào đại đa số anh đều quen biết, bọn họ vừa nói chuyện vừa đi lên sảnh tiệc ở trên tầng hai, không chú ý đến anh.

Em gái gửi tin nhắn tìm anh: Anh, anh với chị dâu em đâu?

Mẫn Hy lại nói: Mặc dù ngoài miệng ông ngoại không nói gì nhưng vẫn đợi gặp hai người.

Mẫn Hy gửi liên tiếp hai biểu cảm nôn ra m á u.

Mẫn Đình cụp mắt nhìn đồng hồ, 11 giờ 52 phút, anh kiên nhẫn đợi. Lần nữa nhìn về phía cửa, hai người một trước một sau đi vào, người phía trước mặc váy dài hai dây voan mỏng, làn da trắng như tuyết, giống như ánh nắng chiếu rọi ở bên ngoài, nhìn sẽ cảm thấy chói mắt.

Anh vội vàng nhìn qua, cảm giác không đúng, lại quay lại nhìn.

“Thời Miểu.” Anh gọi cô, người cũng đứng dậy khỏi ghế sô pha.

Vẻ mặt của Thời Miểu khẽ lướt qua sự kinh ngạc, rõ ràng không ngờ được anh sẽ đợi cô ở ngoài sảnh lớn.

Cô đi về phía anh, bước chân nhanh hơn vừa rồi một chút.

Chiếc váy được xếp tầng bằng những bông hoa trơn, hai dây cũng được trang trí bằng những bông hoa thêu ba chiều, những cánh hoa nhẹ nhàng nở rộ theo chuyển động những bước chân của cô. Mỗi lần hẹn hò ăn cơm, cô thường khoác thêm một chiếc áo sơ mi bên ngoài váy, váy cũng lấy màu trắng đen xám làm màu chủ đạo. Hôm nay đổi sang kiểu váy voan mỏng, suýt chút nữa Mẫn Đình không nhận ra.

Đi đến gần, anh nhìn thấy tay trái cô đeo hai chiếc vòng tay chồng lên nhau anh tặng.

Thời Miểu giải thích vì sao đến muộn như vậy: “Trang điểm làm lỡ mất chút thời gian.”

Mẫn Đình đặc biệt nhìn vào khuôn mặt cô, lớp trang điểm tinh tế, không nhìn ra tốn thời gian tốn sức chút nào.

Nếu như cô đã nói trang điểm làm lỡ thời gian vậy thì là trang điểm làm lỡ thời gian, anh nói: “Không sao, không tính là muộn.”

“Sảnh tiệc cưới ở tầng mấy?” Cô hỏi.

Mẫn Đình: “Tầng hai.”

Tầng hai là sảnh tiệc cưới chính của khách sạn, có thể cùng lúc tiếp đón một trăm bàn khách mời.

12 giờ 19 phút hôn lễ chính thức bắt đầu, khách đã đến một nửa.

Thiệu Tư Văn đi giày cao gót, đứng lâu chân mỏi eo đau, nhân lúc này không có người cô ấy chuyển động trái phải.

Diệp Tây Tồn quay mặt hỏi: “Sao vậy?”

Thiệu Tư Văn: “Bình thường không đi giày cao gót, đi lâu mệt.”

Diệp Tây Tồn đề xuất cô thay giày: “Thay giày đế bằng đi, trước khi lên sân khấu lại đổi.”

Thiệu Tư Văn cười nói: “Không thay, hôm nay em phải sánh ngang với chiều cao của anh, khí chất tuyệt đối không thể nào thua anh được.”

Diệp Tây Tồn cười: “Cái này có gì so sánh chứ?”

Đang nói chuyện Thiệu Tư Văn huých khuỷu tay anh: “Em gái anh đến rồi.”

Diệp Tang Dư ở sảnh tiệc, một người em gái khác chính là Thời Miểu. Diệp Tây Tồn đột nhiên ngẩng đầu qua nhìn, nhìn thấy một người mặc váy dài kiểu hoa màu hồng phấn đang tiến bước đến.

Sắp đến trước mặt cô dâu chú rể, trước tiên cô gọi anh chào hỏi, không nhìn thêm lần thứ hai. Sau đó ánh mắt rơi xuống người Thiệu Tư Văn, nói câu chúc mừng đơn giản xong cô khen: “Váy cưới vô cùng đẹp luôn.”

Nụ cười của Thiệu Tư Văn từ trong ánh mắt tràn ra: “Đó là do mắt nhìn của mẹ tốt, chọn váy cho em cũng thích hợp như vậy.”

Thời Miểu ngạc nhiên, mấy giây sau mới phản ứng lại. Mẹ trong miệng Thiệu Tư Văn là mẹ cô, Triệu Mạch Nhân.

Trước hôm nay Thiệu Tư Văn vẫn luôn theo Diệp Tây Tồn gọi Triệu Mạch Nhân là dì, sáng nay dâng trà mới sửa. Diệp Tây Tồn nói, mẹ, mời mẹ uống trà.

Trước mặt tất cả người thân bạn bè, đến cả Triệu Mạch Nhân cũng ngạc nhiên không thôi. Hơn hai mươi năm, mọi người trong nhà họ Diệp đều quen với việc hai anh em Diệp Tây Tồn Diệp Tang Dư gọi là dì Triệu, không ai ngờ được rằng trong ngày cưới Diệp Tây Tồn lại sửa xưng hô.

Anh đổi xưng hô rồi, đương nhiên Thiệu Tư Văn cũng gọi mẹ theo.

Thân là mẹ chồng, còn không phải ruột, nhưng mấy tháng nay lại tận tâm tận lực chuẩn bị cho đám cưới của bọn họ, tiếng mẹ này cô ấy can tâm tình nguyện gọi.

Thiệu Tư Văn nói tiếp: “Váy cưới được may kịp trước ngày cưới, mấy tháng nay chị cứ lo mãi không kịp.”

Bọn họ nói chuyện váy cưới, hai người đàn ông bắt tay nhau nói chuyện. Lần trước nói chuyện là ở trong nhóm, Mẫn Đình hỏi lượng công việc của bác sĩ nội trú khoa ngoại lớn như nào, Diệp Tây Tồn trả lời chi tiết cho anh.

Bây giờ, gián tiếp trở thành người một nhà.

Diệp Tây Tồn mời: “Có thời gian đến nhà ăn cơm.”

Mẫn Đình nói: “Đợi Thời Miểu không bận rồi qua.”

Lại có khách mời khác đến, Diệp Tây Tồn nhìn Thời Miểu: “Đi vào đi, mẹ và Diệp Thước đều ở bên trong.”

Thời Miểu vô cùng không quen anh gọi Triệu Mạch Nhân như vậy, cô hơi cười: “Vâng, em đi vào trước đây.”

Mẫn Đình đi ở bên cạnh cô, hai người sóng vai nhau đi vào sảnh tiệc cưới.

Ánh mắt Diệp Tây Tồn tiễn bọn họ một đoạn, chả mấy chốc những bông hoa màu nhạt trên váy đã biến khỏi tầm mắt.

Khách mời khác đi đến gần, anh thu hồi tầm mắt lại, tập trung đi chào hỏi, nụ cười xuất hiện trên mặt.

Bên này, Thời Miểu đi vào sảnh tiệc cưới nhưng không đi tìm mẹ mình, cô thả bước chậm, đi theo Mẫn Đình. Bước vào sảnh tiệc giống như bước vào một lâu đài sang trọng trang nhã với vô số ánh đèn chùm pha lê sáng ngời như những vì sao.

Thiệu Tư Văn thích đám cưới phong cách lâu đài cổ, nhưng bởi vì sức khỏe của ông nội không chịu đựng được đường xa mệt mỏi, chỉ có thể tổ chức ở Bắc Thành. Diệp Tây Tồn cố gắng hết sức để khôi phục lại nguyên trạng thái lâu đài cổ mà cô thích.

Mẫn Đình thỉnh thoảng lại chào hỏi với người quen, Thời Miểu tuột lại đằng sau anh, anh quay mặt đợi cô.

Thời Miểu: “Lát nữa gặp người nhà anh, lúc anh giới thiệu chậm một chút, tôi sẽ cố gắng một lần nhớ hết.”

Mẫn Đình không định hôm nay gặp bất cứ ai trong nhà, có điều cô đã chủ động nhắc đến, anh suy nghĩ một lát, đồng ý nói: “Được.”

Anh nhìn đồng hồ, còn hơn hai mươi phút nữa hôn lễ mới chính thức bắt đầu, thời gian vừa đủ, “Bây giờ dẫn em qua đó.”

Thời Miểu gật đầu.

Mẫn Đình nhìn thấy sắc mặt cô rõ ràng nghiêm túc hơn hẳn, ít nhiều cũng có chút căng thẳng, anh đưa tay cho cô.

Trong đầu Thời Miểu còn chưa nghĩ ra được gì, nhưng rất phối hợp nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.

Mẫn Đình khẽ rút ngón tay lại, nắm ngược lại tay cô, dẫn cô đi về phía mấy bàn gần sân khấu.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.