Nhắm Mắt Lại, Nói Yêu Anh Đi

Chương 2: Trận chiến sát vách (P2)




Vì hôm nay Mạnh Huy có hẹn dùng cơm với họ hàng nên buổi tối không thể ở lại cùng cô xem phim kinh dị, nên họ quyết định, ngay bây giờ sẽ xem.

Nại Nam Hy lấy một cái đĩa phim kinh dị ra khỏi bọc đĩa và nhét nó vào đầu DVD.

Mạnh Huy hào hứng tu một ngụm lớn 7up, miệng vẫn còn nhai khoai tây chiên.

- Nam Hy, nhanh lên nào. Kéo rèm lại, còn nữa, tắt đèn, tắt đèn đi.

- Được được, đến đây.

Nam Hy với tay tắt công tắc sau khi đã chạy đầu DVD và kéo kín các rèm cửa, cô quăng người xuống một chỗ bên cạnh Mạnh Huy trên sô pha.

Chiếc tivi tinh thể lỏng được bật lên. Màn hình tối om dần hiện lên một dòng chữ bằng tiếng Anh màu đỏ, đi kèm với nó là một giọng nói quỷ dị ồm ồm và tiếng cười man rợn.

- Never dieeeee!!!!!!!! Kha kha…...khaaaaaaa… khaaaaa!!!!!!

Ầm!!!!!!!

Cả màn hình như muốn nổ tung lên, một cái đầu ma nữ lủng lẳng đầy máu me hiện lên với dòng chữ màu đỏ thẫm ghi tên phim.

Mạnh Huy nhắm chặt mắt, đôi tay rắn chắc ghì chặt cánh tay Nam Hy.

- Mạnh Huy, cậu mở mắt ra đi, hết đoạn máu me rồi đấy.

- Thật…. aaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!

Mạnh Huy hét ầm lên. Vừa mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là cảnh một con ma nữ mặc áo trắng nhuốm máu, tóc tai xoã tung đang ăn thịt một người đàn ông. Nam Hy ở bên cạnh thích thú cười lăn lộn, cười đến nỗi dạ dày nhộn nhạo luôn.

- Đồ quỷ, cậu lại dám lừa tớ?

Mạnh Huy trợn trừng mắt nhìn cô, trong bóng tối, ánh mắt cậu nhờ vào chút ánh sáng yếu ớt của mặt trời xuyên qua tấm rèm che trở lên sáng quắc, y như một con quỷ ấy.

Nại Nam Hy nhe răng cười, tay bốc khoai tây chiên bỏ vào miệng.

- Đồ nhát gan.

- Tiếp tục xem phim của cậu đi. Xì!!

Mạnh Huy vừa giận vừa thẹn không thèm để ý đến cô nữa. Cậu tập trung ăn khoai tây chiên để trấn tĩnh nỗi sợ hãi trong lòng. Cậu cực kì, cực kì ghét phim kinh dị, nhưng bất quá, ‘nữ bạo chúa’ lại rất nghiền mấy thể loại máu me rùng rợn này. Cậu lại là bạn thân của cô, hơn nữa, vào một ngày đẹp trời nào đó, trong một khuôn viên nào đó, tại một thời điểm nào đó trong quá khứ, hai đứa trẻ cá cược với nhau, bé trai bị thua và phải chấp nhận điều kiện, mỗi tuần, chính xác là vào ngày cuối tuần, cậu bé sẽ phải cùng cô bé xem phim kinh dị và ăn đồ ăn vặt.

Thói quen này đã được hình thành từ nhiều năm rồi.

Nại Nam Hy đang tập trung xem phim thì thấy sau lưng có một cái gì đó mềm mềm, ấm ấm, cọ cọ vào cổ rất ngứa, cô quơ tay.

- Sao Hoả, xuống đi nào, mẹ đang xem phim.

- Sao Hoả đang ngồi trong lòng tớ mà.

-….

Một trận run rẩy chạm đến từng tế bào trong cơ thể cô. Sao Hoả ngồi trong lòng Mạnh Huy…. vậy… vậy… haha, không có gì đâu, chắc là cái gối hay áo khoác gì đó.

Nhưng mà….

Cái áo khoác đó chuyển động chầm chậm trên vai cô, một vật thể sắc nhọn cào cào vào đôi vai trần của cô.

Rầm!!!!!!!!!!!!!!!

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Cái gì đó?

- Mau bỏ nó xuống, bỏ nó xuống!!! Aaaaaaaa…. bật đèn… đèn, bật đèn lên đi……

Những âm thanh đổ vỡ và tiếng la hét vang lên nối tiếp nhau trong căn hộ 206. Mấy người hàng xóm thò đầu ra ngoài, hết nhìn về phía căn hộ đó lại quay sang nhìn nhau nhún vai.

--------------------------------------

Nại Nam Hy hùng hùng hổ hổ xách nách con mèo màu vàng béo ú chìa ra trước mặt Nam Tư Thiên, chỉ hận không thể đem con mèo này ném thẳng vào mặt anh ta.

- Nam tiên sinh, mèo nhà anh lại đi lạc.

Nam Tư Thiên mặc một chiếc áo phông rộng rãi màu xám có in hình một con mèo đen và một chiếc quần ngủ thoải mái cùng tông màu. Hai tay anh xỏ vào túi quần, bộ dáng lười biếng lại thờ ơ nhìn Nại Nam Hy, rồi lại nhìn đến Địa Cầu nhà mình.

Nại Nam Hy mặc một chiếc váy hai dây dài đến đầu gối màu xanh lá rất trẻ con, bên trên in rất nhiều hình hoạt hoạ về các tư thế của con chuột micky, mái tóc kiểu bốp rối tung ôm lấy khuôn mặt nhăn nhó, bộ dạng như muốn giết người, giết luôn cả mèo.

- Không phải đi lạc, tôi đưa nó sang.

-…

Nam Tư Thiên cất giọng bình thản, hết sức nhấn mạnh từng câu chữ.

Khoé mắt Nại Nam Hy giật giật, tay đang nâng nách con mèo béo ú cũng run rẩy.

Hắn nói, hắn cố tình đem con mèo sang. Là hắn đang trả thù sao? Nại Nam Hy đầu óc quay cuồng.

- Tôi thấy bên nhà cô có nhiều tiếng động kì lạ nên cử nó sang thám thính một chút, có gì tiện bảo vệ cô.

Thám thính? Bảo vệ? Nó?

Nại Nam Hy bất giác nhìn đến con mèo trên tay mình. Một con mèo béo lông vàng xù xì to chỉ bằng con Sao Hoả, không, nhỏ hơn. Nhìn bộ dạng lười nhác ục ịch của nó đi? Bảo vệ cô á? Nhưng bảo vệ cái khỉ gì? Rõ ràng tên đó cố tình trả đũa mà.

- Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi thấy Sao Hoả nhà tôi cũng đủ bảo vệ tôi rồi. Cử mèo nhà anh sang quả là vướng víu tay chân.

Nại Nam Hy cố gắng phát ra tiếng nói trong khi hai hàm răng đã cắn chặt vào nhau, tay cô cũng phải rất kiềm chế mới không đem con mèo kia bóp chết.

- Không cần cảm ơn đâu.

Nam Tư Thiên đưa tay túm lấy con mèo nhà mình rồi bày ra bộ mặt ‘tiễn khách’.

‘Nữ bạo chúa’ trừng mắt hít lấy một ngụm khí lớn rồi kiêu ngạo xoay người bỏ đi. Ra đến cửa còn không quên ‘vô tình’ đạp lên giày của Nam Tư Thiên rồi cười e thẹn.

- Thật xin lỗi, tôi vụng về quá.

Mặt Nam tiên sinh bỗng chốc đen thui.

Nại Nam Hy nhếch miệng cười gian tà. Cô biết thừa hắn ưa gọn gàng và mắc bệnh sạch sẽ, vậy nên khi đó cô cố tình đạp lên giày hắn, còn không quên ấn mạnh một chút cho đôi giày da bóng lộn đó bẹp dúm.

Nam Tư Thiên, cho anh tức chết đi. Nại Nam Hy ôm một bụng thoả mãn trở về nhà mình.

Ngược lại với người nào đó đang vô cùng hả hê là một ai đó mặt mày xám xịt đứng bất động tại chỗ nhìn về phía đôi giày bị đạp cho biến dạng.

Địa Cầu ‘meo meo’ ai oán.

- Cậu chủ à, bỏ tôi xuống, sắp bóp chết tôi rồi.

Rầm!

- Sao rồi?

Mạnh Huy thấy vẻ mặt hớn hở của cô khi trở về thì hết sức khó hiểu. Chẳng phải lúc ra khỏi nhà có mang theo bộ mặt ‘tôi sẽ lái máy bay đâm nát bét nhà anh’ sao? Trở về lại hả hê như thế này???

- Không có gì đâu a.

Cô mỉm cười một cái, toàn bộ da gà, da vịt, gai ốc và tóc gáy của Mạnh Huy cùng một lúc nổi lên. Không phải tức quá đứt luôn dây thần kinh rồi chứ?

- Nại Nam Hy, cậu bị sốt à? Hay dây thần kinh nối nhầm bảng mạch?

- Nhầm cái đầu cậu, cậu không định về à?

Cô đang vui như thế mà cậu ta lại bảo cô bị thần kinh, đúng là biết cách chặt chân cảm xúc mà.

- Chết rồi, vậy tớ về trước đây. Có gì hẹn cậu sau.

Mạnh Huy nhìn đồng hồ, cuống cuồng lên. Cậu cho cô một cái hôn gió rồi vội vàng xách túi chạy mất. Nại Nam Hy lắc đầu thở dài, lại nghĩ đến vẻ mặt bao thanh thiên của gã hàng xóm kia vừa mới rồi, cô lại không kìm được vui sướng, ôm con Sao Hoả dưới đất lên, vừa xoay vài vòng vừa cưng nựng nó.

Sao Hoả mở mắt to.

- Mẹ à, người bị mát dây sao?

Sau bữa tối bằng đồ ăn vặt, Nại Nam Hy quyết định phải nhấc cái mông lên để dọn dẹp bãi chiến trường trước mặt.

Nhìn xem, vỏ bim bim la liệt, vụn khoai tây chiên vung vãi tứ tung, mấy mảnh vỡ của chiếc cốc bị vơ vội vào một góc ghế sô pha, còn có mấy chai pepsi và coca vứt bừa bãi dưới thảm nữa. Thật không khác nào vừa có một đàn bò chạy ngang qua.

Cô cho vỏ bim bim và khoai tây chiên thừa vào một cái túi lilon, để mấy chai nước giải khát vào tủ lạnh, cất đồ ăn vặt còn thừa vào tủ để dự trữ.

Dọn dẹp xong đâu đấy phòng khách nhà cô lại sáng sủa sạch sẽ như thường ngày.

Tiếp đến là phải đi đổ rác.

Cô xách túi rác đi ra cửa. Thẳng tiến xuống hầm đốt rác nào.

- Ồ vậy sao? Cảm ơn cậu Nam đã giúp đỡ.

Đúng là âm hồn không tan mà. Cả ngày chạm mặt hắn làm cô khó chịu.

Nam Tư Thiên đang giúp một bà bác nào đó xách túi đồ, hai người vừa đi vừa nói rất vui vẻ. Nại Nam Hy hừ mũi đi ngang qua.

Bên ngoài thì tỏ ra thân thiện hoà nhã, bên trong thì lại bỉ ổi như vậy. Xảo trá!

Trong lòng cô thầm mắng.

Nếu có một người nào đó yêu cầu cô viết về người hàng xóm của mình, chắc chắn cô sẽ viết rất thậm tệ, nhất định sẽ đay nghiến người hàng xóm đó đến nỗi người đó phải ‘thịt nát xương tan’. Và tất nhiên không thể quên đệm thêm ba chữ Nam Tư Thiên vào bài viết đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.