Nhắm Mắt Lại, Nói Yêu Anh Đi

Chương 19: Có những hạnh phúc giản đơn, chỉ là cái ôm thật chặt




Mẹ Trần gói lại một túi đồ khổng lồ đưa cho Nại Nam Hy.

- Cái này của nhà trồng được, mang lên đó nhớ ăn hết đấy. Con gái cũng lớn rồi, đừng có động tý giận dỗi lại chạy về nhà mẹ, người ta cười cho đấy.

Nại Nam Hy quay mặt sang nhìn “người ta” đang đứng bên cạnh. Còn vui vẻ nở một nụ cười nữa chứ, thật muốn đấm cho mấy cái.

Nụ cười trên môi mẹ Trần có vẻ gượng gạo, hốc mắt đã muốn sưng đỏ lên.

Trên thế gian này, chẳng có cuộc hội ngộ nào mà vĩnh viễn không phải chia li. Khoảng cách dù chỉ là vài chục cây số ngắn ngủi nhưng tưởng như mỗi người đang đứng trên một hành tinh cách nhau mấy vạn năm ánh sáng vậy.

Tuổi già, đã chẳng còn ước nguyện gì hơn là được cùng con cháu ở một chỗ, gia đình đoàn viên.

Nại Nam Hy mỉm cười nắm lấy đôi tay nhăn nheo của mẹ, kéo bà ôm vào lòng.

- Mẹ, hay là mẹ dọn lên thành phố T ở cùng con, đi.

Mái tóc mẹ Trần đã bạc phân nửa, khuôn mặt không giấu nổi những vết hằn của thời gian, mùi nắng gió vẫn vương trên từng mảnh áo mẹ. Mẹ Trần cười phúc hậu đưa tay vuốt tóc Nam Hy.

- Mẹ già cả rồi, lên đó sống không quen. Thôi thì chúng bay cứ thỉnh thoảng về chơi rồi nhanh nhanh cho mẹ bế cháu đi.

Thực là, người làm mẹ nói ra câu này cũng dễ hiểu thôi mà. Nại Nam Hy hắng giọng buông mẹ cô ra, Nam Khải đứng bên cạnh vẻ mặt bình thản đến hờ hững.

Nhưng mà Nam Tư Thiên- thiên hạ đệ nhất “mặt-dày-đinh-đâm-không-thủng” còn mỉm cười rất tươi, đưa tay kéo Nại Nam Hy, ôm lấy vai cô.

- Mẹ yên tâm, sẽ nhanh thôi.

- Nhanh cái đầu anh.

Nại Nam Hy mắng, một tay cấu thật mạnh vào cánh tay đang bày trò của anh.

Mẹ Trần cười, những nếp nhăn xô vào nhau. Bà đưa tay định vỗ vai Nam Tư Thiên, bởi vì chiều cao của anh quá khủng bố nên để mẹ có thể vỗ được vào vai mình, anh phải hơi cúi người xuống.

- Con rể, Nam Hy nhà mẹ nhờ con chăm sóc, đừng cho nó làm việc quá sức nhé.

- Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cô ấy.

Nam Tư Thiên bày ra một bộ mặt thiện cảm lễ hiếu, kiểu như một đứa con trai đang mỉm cười với mẹ mình vậy. Hoàn toàn không giống với biểu hiện hoà nhã thường ngày của anh. Có đôi khi Nại Nam Hy hồ nghi, người đàn ông này, rốt cuộc là có bao nhiêu tính cách?

Chiếc taxi đỗ lại, Nam Hy ngoảnh đầu nói thật to.

- Mẹ, nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé.

---------------------------------

Xuống taxi lại phải lên tàu mới đi về thành phố T được, chắc khoảng chiều tối sẽ về đến nơi. Lúc đầu Nam Tư Thiên còn nằng nặc đòi ngồi taxi đi thẳng về thành phố, nhưng với tư cách là ‘người vợ tốt’, Nại Nam Hy phải đảm bảo tiết kiệm tài sản, kiên quyết đòi ngồi tàu.

Sau khi mặc cả lèo nhèo mãi, cuối cùng anh và cô cũng thoả hiệp, đi tàu, nhưng phải ngồi phòng hạng sang.

Nại Nam Hy cẩn thận cho mấy túi đồ vào khoang chứa bên trên rồi mệt mỏi nằm xuống chiếc giường nhỏ.

Nam Tư Thiên đứng dưới điều hoà, vẻ mặt đẹp trai có phần hơi khó chịu.

- Tại sao lại nóng như thế chứ?

Một tay anh đang tháo cà vạt, một tay khác thì bận rộn lột áo vest khoác ngoài ra.

Chiếc điều hoà vẫn đang chạy phát ra mấy tiếng vù vù nhè nhẹ, cô đưa mắt nhìn anh.

Nóng? Kết cấu cơ thể anh là từ cái gì mà ra vậy???

- Lạnh như vậy mà còn kêu nóng sao?

- Không những nóng, còn cảm thấy rất đói. Rất khó chịu.

- Lúc sáng anh đã ăn rồi đấy thôi.

- Nào, thương anh một chút đi. Bụng đói cả tuần nay rồi.

Nếu như cô còn không hiểu thì nhất định là bị ngu ngốc rồi.

Chưa kịp để cô có cơ hội phản ứng thì anh đã nhào tới, đem cô đè dưới thân.

- Nại Nam Hy, lần trước bỏ dở giữa chừng, rồi em lại còn chạy trốn, mấy ngày qua vì có mẹ em nên anh phải nhịn. Nhưng là, anh nhịn đến mức sắp tu thành hoà thượng rồi. Đừng nói anh sẽ tha cho em đi.

Dứt lời, môi anh áp xuống, hung hăng hôn lên môi cô.

Hôn nhau thực sự rất tổn hại đến trái tim nhỏ bé, cơ hồ muốn khiến cho nó bật ra khỏi lồng ngực vậy.

Nại Nam Hy bị khó thở, toàn thân phát ra một luồng nhiệt nóng rẫy, đôi môi mềm mại của anh cứ ngậm lấy môi cô, chiếc lưỡi cũng theo cái sự bá đạo ấy mà đi vào khoang miệng, tại đó công thành đoạt đất, cùng lưỡi cô dây dưa. Vừa mê hoặc, vừa khó chịu… nhưng cũng thật thoải mái.

Cô đưa tay ngăn trước ngực anh, cố gắng để cho hai thân thể tách ra một chút.

- Yên nào, anh còn chưa hôn xong.

Nam Tư Thiên hơi buông ra, anh đưa tay ôm lấy gáy cô, khẽ hôn đến thuỳ tai, thổi nhè nhẹ một hơi nóng vào vành tai cô. Nại Nam Hy khẽ run lên.

Giọng nói trầm ấm ấy khiến cô vừa ngột ngạt vừa hạnh phúc. Bọn họ thực sự đang yêu nhau.

Tình yêu kì diệu đến như vậy, tựa như một hơi ấm, lại thơm ngào ngạt quấn lấy từng tế bào thần kinh, khiến cho con người ta chìm đắm, ngây ngất.

Cô đã từng nghĩ rằng chỉ có mình cô yêu anh, đã từng cho rằng tình yêu là chuyện của một người, đã từng lầm tưởng, yêu, chỉ cần từ phía sau dõi theo người đó là đã cảm thấy thoả mãn lắm rồi. Nhưng giờ cô mới hiểu, con người là động vật rất tham lam, bao nhiêu yêu thương dường như cũng không đủ làm cho ta thoả mãn.

Nếu như cô từ bỏ, nếu như anh không nói ra, có lẽ tình yêu này sẽ chết trước khi kịp đâm chồi. Có lẽ họ sẽ bỏ lỡ nhau, rồi sau vài chục năm nữa, họ già rồi, lấy đủ dũng cảm nói ra tình yêu trong mình, thì tất cả đã muộn, chỉ là quá khứ. Nghĩ đến đó thôi cũng đủ khiến cho cô cảm thấy đau lòng.

Nhưng là, người đàn ông cô yêu đang ở đây, đang hôn cô, đang yêu cô đấy thôi. Đó là hạnh phúc, đó mới chính là thứ tình cảm cô ao ước, chứ không phải là bóng lưng của anh. Cô cảm thấy tiếc nuối, ước gì cô dũng cảm hơn một chút, ước gì cô nói ra sớm hơn, thì có lẽ đã được cảm nhận tình yêu này sớm hơn, có lẽ sẽ không phải mất nhiều thời gian tự dằn vặt như thế.

Nhưng đó là nếu như và có lẽ, còn bây giờ, cô đang rất hạnh phúc và cô thoả mãn với thứ hạnh phúc này.

- A!

Một cảm giác đau nhói truyền đến từ môi dưới, cô mở to mắt nhìn người vừa mới cắn mình.

- Đang nghĩ gì vậy? Em không tập trung chút nào.

Nại Nam Hy nở một nụ cười sủng nịnh, vươn hai tay ôm lấy cổ anh.

- Đang nghĩ làm thế nào đá anh ra khỏi tàu.

Mặt anh có phần nghệt ra nhưng chỉ vài giây sau anh đã cười gian tà, hôn nhẹ lên môi cô, giọng nói nhẹ nhàng như khiêu khích.

- Vậy chúng ta làm hai lần, anh để em quăng anh ra khỏi tàu. Thế nào? Thật công bằng.

Người ta nói quả không sai. Đàn ông, khi gần người mình yêu, liền biến thành một con sói, hơn nữa lại là một con sói vô đạo đức, trong đầu chỉ toàn t*ng trùng.

Nại Nam Hy nhăn mũi, kéo anh xuống hôn một cái rồi lại đẩy anh ra.

- Ngủ đi, ngủ đi. Chỗ này thật không thể làm bậy bạ.

Hành động của cô khiến anh trong một giây như ngã vào vũng mật, chỉ hận không thể chết chìm trong thứ mê muội ấy. Cô hôn anh, sự chủ động hiếm hoi ấy như một luồng khói mờ, len lỏi vào trái tim làm anh nhộn nhạo.

Nam Tư Thiên hắng giọng một cái rồi nằm xuống bên cạnh Nam Hy, đem cô kéo vào lòng.

- Về nhà anh sẽ đòi cả vốn lẫn lãi.

Nói xong còn hừ hừ mũi một cái rồi mới nhắm mắt lại, đi ngủ.

Mọi thứ thật sự quá hoàn hảo, trái tim Nại Nam Hy sẽ ngủ quên trong cái hạnh phúc này mất.

Người đàn ông này, nếu có thể cô muốn cùng anh đi hết quãng đời còn lại. Bởi vì, anh chính là ánh sáng, chính là thần mặt trời rực rỡ trong cuộc đời cô.

Ba từng nói với cô: “ Con gái, dù trên đời này mọi thứ đều tuyệt vọng thì con cũng không được nản lòng. Tìm cho mình một ánh mặt trời, và thế gian sẽ không bao giờ tăm tối.”

Đúng vậy, anh chính là ánh mặt trời của cô.

Lúc cô tưởng như bất lực trước số phận và cuộc đời hỗn loạn này, anh cho cô một mái nhà để nương tựa, và bây giờ, anh yêu cô, cô không biết anh yêu cô bao nhiêu, nhưng chỉ cần anh có một chút yêu cô thì cô cũng cảm thấy vui vẻ. Bởi vì, cô yêu anh.

Nam Hy vùi đầu vào ngực Tư Thiên, khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận vòng ôm ấm áp của anh.

- Em yêu anh!

Giọng nói nhỏ nhẹ chỉ riêng cô nghe thấy, và gió nghe thấy, và nắng, nghe thấy.

------------------------------

Mạnh Huy ngồi trên chiếc xích đu, tai đeo dây phone, mp3 đang phát bài Say you love me của MYMP.

Gió mùa đông thổi tới, mang theo sự lạnh lẽo cứa vào da thịt. Cậu chỉ mặc có một chiếc áo mỏng tay lửng, cơ thể nhất thời run lên.

Cậu tháo tai phone, tựa đầu vào dây xích bên cạnh.

- Mặc vào đi, cẩn thận cảm lạnh.

Một giọng nói vang lên, đi kèm nó là một chiếc áo vest khoác ngoài màu đen rơi trên vai cậu, Mạnh Huy quay người lại, là người đó.

Anh đứng dưới ánh chiều tà, mái tóc ngắn màu đen phiêu dật trong làn gió phóng khoáng. Ánh tà dương rơi trên ngũ quan anh tuấn điềm tĩnh, đôi mày đậm rõ nét, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím hờ.

Lương Thanh Hàng mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng và quần âu phục, hai tay bỏ trong túi quần, đứng ngược chiều ánh sáng nhìn người đàn ông trước mặt.

Chuyện đó cuối cùng cũng kết thúc. Nhờ có Lâm Thành và Tư Thiên, cuối cùng anh đã được giải oan. Một người từng làm trong văn phòng công tố ấy đã đứng ra làm chứng, đưa tên thủ phạm thực sự vào tù.

Ngồi tù ba năm, anh đã ngộ ra một số điều.

Mạnh Huy mím môi, cúi đầu không dám nhìn Lương Thanh Hàng.

- Tại sao cậu tránh tôi?

Lương Thanh Hàng ngồi xuống một chỗ trống trên xích đu, hướng ánh mắt về phía hàng cây đằng trước.

Hơi gió lạnh mang theo vị thơm ngát của đất trời, thổi tới, quấn quít giữa những kẽ lá xanh mơn mởn. Mạnh Huy đưa tay kéo lại áo khoác, khẽ hít hà mùi hương nam tính còn vương lại tại đó.

- Tôi không có. Nhưng là, anh đã nói, chúng ta không nên gặp nhau nữa. Anh biết đấy, tôi gay.

Giọng nói cậu đè thấp đến thế làm trong lòng Lương Thanh Hàng nảy sinh một loại thương xót.

Anh vươn cánh tay khoẻ mạnh, ôm lấy vai người bên cạnh.

Mạnh Huy kinh ngạc nhìn sang.

- Ba năm, tôi mất ba năm mới nhận ra một điều. Tôi yêu cậu, Trần Mạnh Huy, tôi yêu cậu.

Rầm!

Cả thế giới vỡ tan trước những câu nói như thật như giả ấy. Mạnh Huy không tin vào tai mình, hai tay ôm tai, không ngừng lắc đầu.

Lương Thanh Hàng ghì chặt lấy cậu, đem tất cả yêu thương mà ôm cậu vào lòng.

- Nghe tôi nói. Thực ra trước giờ tôi bị gay, nhưng cho đến khi gặp cậu, tôi mới phát hiện ra điều đó.

-…

- Trước kia mỗi lần có bạn gái, ban đầu tôi rất hăm hở nhiệt tình, về sau dần dần chán chường. Ban đầu tôi còn tưởng rằng bản thân mình mau chán, là loại đàn ông trăng hoa trong truyền thuyết. Nhưng ngày đó tôi buồn bực đi uống rượu, chúng ta xảy ra cái chuyện kia, tôi không những không ghê tởm, mà còn cảm thấy thoả mãn.

- …

- Mạnh Huy, tôi mất ba năm trong tù, thành tâm suy nghĩ. Là tôi đã yêu cậu rồi. Yêu cậu đến nỗi muốn nhanh chạy khỏi tù ngục để đến bên cậu, cùng cậu xác định quan hệ.

Trái tim Mạnh Huy đập loạn lên. Hạnh phúc, thực sự rất hạnh phúc.

Dù đây là một giấc mơ thì cậu cũng không muốn tỉnh lại. Cậu sẽ tiếp tục mơ, tiếp tục dựa vào vòng tay ấm áp này.

Có đôi khi, chỉ là một cái ôm thôi, thế là đã thoả mãn lắm rồi.

Đông về, có hai đôi yêu nhau đang ôm lấy hạnh phúc của mình, nhẹ nhàng mà cảm nhận thứ tình yêu kì diệu trong truyền thuyết.

Con người mà, sinh ra là để yêu… và được yêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.