Nhắm Mắt Lại, Nói Yêu Anh Đi

Chương 15: Buông tay




Bạch Du Ân ngồi trong một góc khuất của bar Đạo Dương thưởng thức ly wisky.

Chờ đợi vốn là một dạng bi ai, luôn mong ngóng một người chính là vừa hạnh phúc vừa đau khổ. Anh đợi cô suốt năm năm, dùng năm năm để giúp cô quên đi, để cô học cách chấp nhận anh. Nhưng qua năm năm, đổi lại sự chờ đợi của anh vẫn là sự vô tâm đó.

Có đôi khi anh nghĩ, Nại Nam Hy không có tim, hoặc là trái tim cô vốn đã bị hoá thành đá rồi. Nhưng không phải thế, cách cô chăm sóc những người thân hoàn toàn không phải hành động của một kẻ không có trái tim. Hay là, như cô nói, bởi vì hận anh, nên cả đời này không thể cho anh dù chỉ một chút quan tâm nhỏ nhoi?

Vấn đề này anh vẫn chưa có câu trả lời thích đáng.

Vì sao Nại Nam Hy lại không yêu anh, thậm chí là ghét bỏ anh?

Bởi vì anh là tà, cô là chính? Bởi vì anh làm lỡ cơ hội gặp ba lần cuối của cô, hay đơn giản chỉ là… cô không hề muốn yêu anh?

Bạch Du Ân dốc cạn ly wisky. Vị cồn nồng nặc cuốn lấy đầu lưỡi, cay xè. Sự bỏng rát chảy xuống cổ họng mang theo một mùi vị chua chát khó tả.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô, ấn tượng của anh chỉ là đôi mắt ấy. Đôi mắt phẳng lặng không một chút sóng gợn, đôi mắt màu đen sâu hút tĩnh tại đến mê hồn. Người ta bảo đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, quả đúng như vậy. Trong đôi mắt Nại Nam Hy, anh nhìn thấy một sự đơn thuần hoàn hảo, một cái xoáy mãnh liệt hút mất tâm hồn anh. Sau dần, anh đều yêu mọi thứ thuộc về cô.

Bạch Du Ân gọi phục vụ, lấy thêm một ly wisky. Hôm nay thực sự anh rất muốn gặp cô, muốn nói rõ ràng cho cô biết. Anh sẽ không buông tay, anh sẽ làm cho cô yêu anh.

Khoảng hai mươi phút sau, Nại Nam Hy xuất hiện.

Cô mặc một chiếc quần màu ghi ôm sát vào đôi chân thon dài, chiếc áo màu xanh không tay để lộ đôi vai mảnh khảnh. Mái tóc kiểu bốp đã dài ra một chút, xoã xuống ngang vai, từng ngọn tóc màu đen rơi tự do, mị hoặc vô cùng.

Nại Nam Hy đến chỗ anh, ngồi xuống, không nói câu nào mà trực tiếp cầm ly wisky của anh lên dốc cạn.

Giao thông càng ngày càng tệ, tuy đường không bị xuống cấp nhưng mà quá chật chội. Ngồi gần ba mươi phút trên cái xe taxi đó, nhìn chuyển động từng nấc của kim giây, cô tưởng như đồng hồ đeo tay bị hỏng mặc dù nó vốn dĩ chạy rất chính xác. Phải nói là, vô cùng ngột ngạt.

Bạch Du Ân nhếch miệng cười, kêu phục vụ mang ra hai ly wisky khác.

- Tâm trạng em không tốt?

Nại Nam Hy không trả lời, chỉ chăm chú nhìn vào cái ly rỗng, ánh mắt nhuốm màu xanh xen lẫn màu đỏ của những tia đèn trong bar.

Trong cái không gian nhỏ hẹp này luôn tồn tại những thứ hư ảo. Như là, chỉ cần bước vào nơi đây, dù là một người tốt đẹp như thế nào thì cũng cởi bỏ đi lớp vỏ đó, biến thành một kẻ phóng túng, hoà mình vào thứ ảo ảnh nhập nhoèn.

Ví như ánh đèn nơi đây, nhẹ nhàng, yếu ớt nhưng lại đem đến một cảm giác thoải mái nhộn nhịp. Ví như âm nhạc, vừa du dương vừa mị hoặc kích thích não bộ lại khiến người ta đau thương.

Bạch Du Ân đẩy ly wisky về phía Nại Nam Hy, ánh mắt anh rất phức tạp. Đây là lần đầu tiên anh chứng kiến bộ dạng này của cô.

Anh đã thấy một Nại Nam Hy tươi cười rực rỡ, một Nại Nam Hy lạnh lùng tàn nhẫn, một Nại Nam Hy thô bạo nóng nảy, cũng chứng kiến một Nại Nam Hy ngoan cố khóc lóc. Nhưng vào giờ phút này, đối diện với anh, là một Nại Nam Hy bất lực và mệt mỏi, bộ dạng khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.

- Bạch Du Ân, hôm nay anh trúng tà sao?

Nại Nam Hy như nghĩ ra cái gì đó không đúng, liền ngẩng đầu nhìn Bạch Du Ân. Anh bật cười, nụ cười nhàn nhạt khiến người ta ớn lạnh.

- Em nói thế là ý gì?

- Anh không giống với… anh.

Đúng là quái lạ, Bạch Du Ân mà cô biết lại dịu dàng như thế này á? Không đâu, cái tên chủ nghĩa đàn ông luôn thích áp đặt người khác này hoàn toàn không thể dịu dàng như vậy được.

- Chỗ nào không giống?

Bạch Du Ân trau mày.

- Thôi bỏ đi, chẳng có gì cả.

Nại Nam Hy thở mạnh một cái rồi đưa tay cầm ly wisky, nhấp một ngụm.

Tâm trạng cô rất tệ hại. Nam Tư Thiên chết bầm, lúc nào cũng chỉ yêu công việc. Nếu như mỗi lần ra khỏi nhà, anh chịu ngoảnh đầu lại một lần, thì anh sẽ thấy ánh mắt cô dõi theo anh. Nếu như mỗi lần nói chuyện, anh chịu nhượng bộ một chút, có lẽ sẽ nghe thấy tiếng mắng nhỏ nhẹ đầy yêu thương của cô. Nhưng anh lại không nghe thấy gì cả, cũng chẳng nhìn thấy gì cả, trong mắt anh… cô là gì?

Nại Nam Hy cảm thấy rượu wisky hôm nay chợt cay hơn mọi khi, còn có vị chua chát lẫn trong đó nữa.

Cô gọi phục vụ.

- Đổi cho tôi một ly cooktail.

Bạch Du Ân nhìn cô.

- Em từ khi nào lại thích cooktail?

- Trước đây rượu gì tôi cũng không thích.

Bạch Du Ân bật cười.

- Có lần em uống say khướt, còn túm cổ áo anh chàng pha chế rượu. Em nói rằng nếu không mang wisky cho em, em sẽ lái ôtô đâm nát bét nhà anh ta.

Cái gì? Trong đầu Nại Nam Hy gào to. Mặt cô nghệt ra như đang chứng kiến người ngoài hành tinh đổ bộ lên trái đất. Cô trừng mắt.

- Đừng nói bậy.

- Tôi không nói bậy.

- Tôi như thế khi nào chứ? Nhảm nhí.

- Cái ngày tôi cầu hôn em.

Cầu xin chúa nhân từ hãy giáng sét đánh chết tôi luôn đi. Nại Nam Hy cầu khấn, nước mắt muốn trào ra mà miệng lại muốn bật cười.

Như thế nào chuyện của năm năm trước, bây giờ gợi lại, kí ức trong cô sạch sẽ như một tờ giấy trắng.

- Anh… anh đi theo tôi?

Bạch Du Ân nhấp môi ly wisky của mình, khoé môi mỏng khẽ nhếch lên, tạo thành một đường cong hoàn mĩ.

- Em không biết anh chàng pha chế rượu đó vui mừng thế nào lúc tôi đưa em đi đâu.

Anh ta đang nói đùa sao? Cô chẳng thấy buồn cười chút nào cả.

- Bạch Du Ân, tôi hỏi thật, hôm nay anh bị làm sao thế?

- Tôi đang học cách thay đổi. Để em có thể yêu tôi.

Nại Nam Hy mở to mắt, phía trước là Bạch Du Ân đang mỉm cười, nụ cười ôn nhu tuyệt đẹp ẩn chứa sự dịu dàng vô hạn. Trái tim Nại Nam Hy chùng xuống. Anh ấy cũng hay cười như thế, nụ cười dịu dàng ấy.

Cô nhấp môi ly cooktail.

Khốn thật, đến cả cooktail cũng có vị cay xè. Nại Nam Hy mỉm cười yếu ớt, hàm răng trên trắng muốt khẽ cắn vào cánh môi dưới.

- Bạch Du Ân, cuối cùng tôi cũng hiểu cảm giác của anh. Yêu một người thật khiến mình muốn phát điên, đặc biệt là khi người đó không yêu mình.

Bàn tay đang giữ ly wisky của Bạch Du Ân chợt nắm chặt lại, dường như là giật mình, theo phản xạ sợ đánh rơi cái ly.

Yêu một người? Nại Nam Hy, đang yêu ư?

Người con gái anh yêu suốt năm năm, người con gái anh theo đuổi và chờ đợi suốt năm năm, người con gái luôn từ chối tình cảm của anh một cách mãnh liệt nhất… cô ấy, cô ấy đang yêu? Yêu một người, không phải anh.

Bạch Du Ân ngồi trơ ra như một tảng đá nhìn Nại Nam Hy.

- Thực xin lỗi, lâu nay làm anh khổ sở như vậy. Hóa ra khi yêu một người lại có cảm giác này. Nhưng chí ít anh còn dũng cảm hơn tôi.

-…

- Anh có thể nói ra điều anh nghĩ, yêu thì nói yêu, ghét thì nói ghét. Còn tôi, tôi lại chẳng thể mở lời, cả ngày chỉ biết im lặng nhìn anh ấy, chờ đợi anh ấy, âm thầm yêu anh ấy.

-…

- Chúng ta đều là kẻ ngốc, phải không?

Cô mỉm cười, nụ cười bất lực tự giễu. Khoé mắt cô dường như đã ướt, có một chất lỏng trong suốt đang trực trào ra ngoài. Đôi mắt phẳng lặng thường ngày của cô bị một lớp nước long lanh phủ lên, ảm đạm và tang thương, khiến cho Bạch Du Ân cảm thấy ngạt thở.

Bạn thân Trần Lâm nói với anh: “ Nếu như cậu yêu cô ấy, hãy để cô ấy được tự do lựa chọn. Nếu cô ấy yêu cậu, thì sẽ về bên cậu, bằng không thì dù cậu có làm cách nào, cũng không trói được cô ấy lại.”

Bạch Du Ân rút một tờ khăn giấy đưa cho Nại Nam Hy. Cô bật cười trừng mắt lên.

- Đưa khăn giấy cho tôi lau nước mũi à. Đồ ngốc!

Anh ngồi ngẩn ra. Đây là lần đầu tiên cô mắng anh như vậy. Bạch Ân Du cảm thấy tâm lí mình có hơi biến thái, như thế nào bị người ta mắng lại cảm thấy vui như vậy. Anh mỉm cười.

- Nại Nam Hy, tôi đã quyết định rồi.

- Quyết định cái gì?

- Tôi sẽ không theo đuổi em nữa.

- Hửm?

Mặt Nại Nam Hy nghệt ra trông rất ngu, Bạch Du Ân không nhịn được gõ nhẹ vào mũi cô.

- Nhưng không có nghĩa là tôi bỏ cuộc đâu.

- Này, câu trước và câu sau của anh chẳng tương đồng cái quái gì cả.

- Nếu như em bỏ cuộc với cậu ta, nếu như cậu ta và em không đến với nhau, tôi nhất định sẽ đem em lôi về nhà.

- Anh sẽ không có cơ hội đó đâu.

Giọng nói ấy, giọng nói trầm ấm ấy làm trái tim Nại Nam Hy nóng lên, cô lại cảm thấy chột dạ.

Cô quay đầu lại. Là anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.