Nhắm Mắt, Chạm Môi Anh

Chương 56: Mê mụi (H)




Cả hai quấn lấy nhau, cô ngồi tựa lưng vào lòng anh, cùng nhau ngâm bồn theo cách thân mật. Cảm giác nhột nhạt khi vòng ba đầy đặn liên tục cọ sát vào đoàn tàu ngầm bên dưới mực nước ấm.

Cây súng chưa kịp mềm mại đã lần nữa bị cơ thể quyến rũ kích thích mà lên nòng trong chớp mắt. Bàn tay nam tính nhuần nhuyễn mơn trớn khắp ngõ ngách trên da thịt mịn màng cùng lớp bọt xà phòng trắng thơm thoang thoảng.

Anh nghiêng đầu, dúi mặt vào hõm cổ quyến rũ, cả hai đan tay nhau, chốc lát lại trao nụ hôn môi say đắm. Bàn tay thoăn thoắt trêu đùa đôi gò bồng đảo. Chiếc chày vừa vắt ra nước lại muốn tiếp tục xông trận. Những thanh âm hoan ái cứ thế tiếp tục vang lên trong phòng tắm, xem ra việc đi tắm chỉ là phụ, thời gian cứ kéo dài, cô không ngờ có ngày mình lại "tắm" lâu thế này.

Kết thúc cuộc chiến nảy lửa, cô mệt mỏi nằm trên giường vì kiệt sức, có kẽ đến ngày mai vẫn chưa hoàn toàn hồi phục vì sức lực đã bị anh rút cạn. Vĩ Luân cúi người hôn lên trán cô. Lúc này Bạch Nhiễm chỉ muốn nghỉ ngơi nên nhắm nghiền mắt, tuy nhiên anh nào để cô cứ thế chìm vào giấc ngủ.

- Đến giờ bữa chiều rồi. Chúng ta ăn cơm thôi.

Cô kéo chăn qua khỏi đầu, nũng nịu đáp:

- Em không ăn đâu, em chỉ muốn ngủ.

Anh đưa tay hạ chăn xuống, trông cô hệt như chú mèo nhỏ đang cuộn tròn làm nũng.

- Em chưa ăn gì cả, lát nữa sẽ đói đấy. Nếu em không chịu ngồi dậy, thì anh sẽ bế em.

Bạch Nhiễm hé mắt nhìn anh rồi ngồi bật dậy dù cơ thể đang mỏi nhừ.

- Tại anh cả.

Vĩ Luân nở nụ cười nhẹ vì thừa biết cô đang tỏ ý trách móc anh đã hành sự quá cuồng nhiệt khiến cô mệt mỏi đến mức chẳng buồn ăn cơn. Người đàn ông chai mặt đặt lên má "vợ" một nụ hôn rồi nhỏ nhẹ đáp:

- Chỉ anh có lợi thôi sao?

Hành động ôn nhu nhưng lời nói rõ ràng đang muốn trêu ghẹo cô đây mà. Tên Mạch Vĩ Luân đáng ghét chỉ giỏi hỏi cắc cớ, cô tự nhủ phải cố nhịn, không được cắn anh.

- Anh...

Lời cô nói chưa kịp trọn câu thì cả hai đã nghe thấy âm thanh mở cửa phòng. Bạch Nhiễm tròn mắt ngạc nhiên, ánh mắt từ trách hờn lập tức chuyển sang lo lắng, dù sao cô cũng là phận nữ nhi yếu đuối, nhát gan một chút cũng là chuyện thường tình, huống hồ lúc này cô lại đang ở cạnh người yêu.

- Âm thanh đó...anh cũng nghe thấy đúng không?

So với nét hoang mang của Bạch Nhiễm, anh tỏ ra vô cùng bình thản. Vĩ Luân gật đầu:

- Để anh ra ngoài xem sao.

Chỉ vừa mở cửa Vĩ Luân đã nhìn thấy cậu em trai Tử Duệ đang ở phòng khách, chẳng rõ cậu ấy đã đến từ bao giờ. Quả thật nhà anh cũng là nhà của Tử Duệ, cậu ấy biết mật khẩu nên có thể sang bất cứ khi nào. Mấy hôm trước còn bỏ về nhà ở, chưa gì hôm nay đã quay lại, phải chăng cậu ấy đã thấy nhớ anh trai rồi.

- Biết ngay là em mà.

Anh rất bình tĩnh vì thừa biết giờ này chỉ có Tử Duệ đến và dễ dàng vào nhà. Nhìn thấy anh bước ra từ phòng của Bạch Nhiễm, cậu ấy cũng không còn ngạc nhiên nữa, có lẽ sau cú sốc lớn thì đã bình tâm hơn hẳn.

Tử Duệ không chút chần chừ, cốt ý đến đây vì có chuyện muốn nói:

- Em tìm anh vì muốn báo một tin quan trọng.

Chẳng để anh trai phải thắc mắc, Tử Duệ cất lời:

- Ba mẹ dự tính mai mối chị Tôn Thục Uyên cho anh. Chị ấy đang là tiếp viên hàng không của công ty anh.

Nghe đến anh, anh có chút ngạc nhiên, dẫu vậy cũng không quá bất ngờ.

- Tại sao ba mẹ lại biết cô ấy?

Anh ở riêng nên không rõ chuyện Mạch lão gia quen biết với ba của Tôn Thục Uyên. Tử Duệ kể rõ với anh trai, không quên căn dặn anh tìm ra hướng thích hợp để lo liệu việc này.

- Nếu ba mẹ biết chuyện của anh và...và anh Bạch Nhiễm thì sẽ rất nghiêm trọng.

Anh hiểu rõ những điều Tử Duệ nói, cậu em trai này quả thật sống tình cảm, vì lo cho anh trai mà đến tận đây để báo tin. Vừa lúc Bạch Nhiễm bước ra, ban đầu có chút hoang mang khi nghe động tĩnh từ bên ngoài, nhưng rồi cô cũng suy đoán có lẽ Tử Duệ đến.

Tử Duệ nhìn cô, dù đã cố gắng chấp nhận nhưng kỳ thực trong lòng vẫn cảm thấy rất khó chịu.

- Ba mẹ muốn anh hai em nhanh chóng lấy vợ. Anh ấy đường đường là CEO của Darius, nếu công khai tình cảm với anh, anh hai có thể sẽ mất tất cả, gia đình lẫn sự nghiệp. Vì tình cảm với anh mà anh hai phải đứng trên bờ vực đánh đổi lớn như vậy. Anh Bạch Nhiễm...anh không thấy tội lỗi chút nào sao?

Cô ngớ người vì chỉ vừa chạm mặt đã bị "em chồng" nói một tràn thể hiện sự bức xúc. Bạch Nhiễm thở một hơi nặng trĩu, cô chưa kịp cất lời thì Vĩ Luân đã gằn giọng "giáo huấn" em trai:

- Tử Duệ, em ăn nói với người lớn như thế à?

Thấy anh trai khăng khăng binh vực người tình, Tử Duệ tức giận hét lên:

- Em nói không đúng sao? Anh vốn dĩ không phải như vậy. Rốt cuộc anh ta đã làm gì mà khiến anh trở nên mê mụi đến thế? Nếu vì anh ta mà đánh mất tất cả, anh thấy có đáng không hả?

Nỗi bức xúc trong lòng Tử Duệ dồn nén lâu ngày đã tích tụ lại, bây giờ cậu ấy chỉ muốn nói ra hết những bứt rứt trong lòng khi phải chứng kiến người anh trai mà mình yêu thương đi vào con đường mạo hiểm vì yêu. Tử Duệ nhìn cô, hằn học nói:

- Anh có từng nghĩ cho anh ấy không? Đây mà là tình yêu sao? Rõ ràng là một sự ích kỷ! Anh đã cho anh trai của tôi uống bùa mê thuốc lú gì rồi à?

Thấy Tử Duệ lớn tiếng với Bạch Nhiễm, anh tức giận quát:

- Em có thôi đi không? Em càng nói càng hồ đồ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.