Nhãi Con

Chương 53




Lâm Tri Vi bị hôn đến mức thiếu dưỡng khí, khóe mắt trở nên ươn ướt.

Khuôn mặt cô lúc nghe thấy tiếng thở gấp của bản thân cũng đỏ bừng lên.

Trước đây cô từng nghĩ rằng, cô là kiểu người lãnh đạm, ít có ham muốn. Đại khái phải cần một ngọn lửa lớn thì trái tim mới có thể bùng cháy. Nhưng cô không ngờ chỉ một nụ hôn của Lục Tinh Hàn mà đã khiến cô cảm thấy toàn thân mềm nhũn như vậy.

Môi lưỡi vừa nóng rực vừa tê dại, trên khắp cơ thể cô hơi ngứa ngáy, nếu lại hôn nữa… Hôn nữa thì cô thực sự không thể chống đỡ được nữa!

Cô cưỡng ép bản thân quay đầu ra chỗ khác, trong cổ họng của Lục Tinh Hàn phát ra từng tiếng thở dài trầm thấp, Lâm Tri Vi úp mặt vào ngực cậu, cô bị nhịp tim đập mạnh của cậu làm cho tâm trạng lên xuống không ngừng.

Vừa xấu hổ cũng vừa thấy ngọt ngào chết đi được.

Cô vừa hận không thể đập đầu vào tường, vừa oán trách bản thân sao lại dễ dãi như thế, những lời trước kia cô nói “không thể yêu cậu” như tát vào mặt cô. Cô vừa bị cậu mê hoặc đến mức suýt chút nữa đã kiễng chân chủ động hôn lại.

Đúng là không cứu nổi.

Lâm Tri Vi nhắm mắt, vô thức vòng tay ôm lấy eo cậu. Hầy, vừa căng còn vừa hẹp, cơ bắp khỏe mạnh rõ ràng, cơ thể của người trẻ tuổi vừa trưởng thành đúng là tốt đến muốn rơi nước mắt.

Từ từ đã! Xấu... Xấu hổ chết mất!

Cô cắn môi, nhanh chóng bỏ tay xuống, chỉ trong có vài giây mà cô đã đấu tranh nội tâm tới mấy lần, xấu hổ đến mức muốn lao ra ban công nhảy từ tầng hai mươi xuống.

“Chị… Chị muốn đi ngủ rồi!” Lâm Tri Vi nhân lúc bản thân vẫn còn chút quyết tâm ít ỏi đến đáng thương, nhanh chóng đẩy cậu ra: “Viên Mạnh nói hai ngày nay em không nghỉ ngơi được chút nào, em cũng nên đi ngủ đi!”

Lục Tinh Hàn xoa xoa khuôn mặt nóng bừng của cô, giọng nói vẫn khàn khàn, không quên nhắc nhở: “Tri Vi, mới bảy giờ.”

“... Đi ngủ sớm không tốt sao?”

“Cũng tốt nhưng mà cơm tối vẫn chưa ăn, chị không đói sao?”

A, quên mất chuyện này.

Ở nhà không còn gì nên không thể tự nấu được, đành phải gọi đồ ăn bên ngoài. Đợi đồ ăn ngoài cũng phải mất nửa tiếng, Lâm Tri Vi không thể trốn tránh vào đâu, bị cậu quấn lấy đè xuống ghế sô pha hôn. Chuông cửa vang lên, cậu miễn cưỡng rời khỏi, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng còn dính vài sợi tơ bạc.

Cậu ra mở cửa không thích hợp lắm, còn Tri Vi người đang mềm nhũn như nước tuyệt đối cũng không thể để người khác nhìn thấy. Cậu đi tới trước cửa, cố hạ thấp giọng nói: “Cứ để ngoài cửa đi.”

Đợi người kia đi rồi cậu mới mở cửa để lấy đồ ăn vào.

Vừa quay đầu, Lâm Tri Vi đã sửa sang gọn gàng đầu tóc của mình, phòng cậu như phòng trộm. Lục Tinh Hàn bật cười, vẫy tay nói: “Bé cưng Tri Vi, mau qua đây ăn cơm, kẻo nguội mất.”

Ăn được một nửa, Lâm Tri Vi đột nhiên nhận ra hình như có gì không đúng, lúc sau mới ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn cậu: “Em đến đây sống cùng chị sao?”

“Chị định đuổi em ra ngoài sao?” Lục Tinh Hàn ngừng ăn, đặt đũa xuống, đôi mắt long lanh nhìn cô.

“Không có, chị...”

Nhóc con lập tức nở một nụ cười tươi như hoa: “Không có thì tốt, em biết Tri Vi nhất định rất thương em.”

Lâm Tri Vi chọc đũa vào bát, sớm muộn gì cũng bị cậu gài bẫy tới chết.

“Gần đây lịch trình càng ngày càng dày, thời gian em về cũng không quá nhiều.” Lục Tinh Hàn ngừng trêu chọc cô, nghiêm túc nói: “Hơn nữa để an toàn, anh Viên đã thuê cho Dung Thụy và Lương Thầm một căn hộ ở trên tầng hai mươi hai, như vậy cũng dễ giải thích với bên ngoài, ra vào không sợ bị nhìn thấy, chị đừng lo lắng.”

Lâm Tri Vi gật đầu, nghiêm túc nhìn cậu: “Em đừng làm bản thân bị ảnh hưởng.”

Mặc dù không nói rõ nhưng cả hai đều hiểu có ý gì.

Lục Tinh Hàn không lên tiếng, trái tim như bị bóp nghẹt, cậu ôm cô lên chân, trầm giọng bảo đảm: “Em sẽ không để chị bị tổn thương.”

Chương trình giải trí tiếp theo bắt đầu quay, đồng nghĩa với việc Lục Tinh Hàn quay trở lại sau chấn thương. Vào ngày ghi hình, những chủ đề liên quan trên Weibo đều đã lên đầu bảng, lấn át cả chủ đề công khai tình cảm của một Ảnh đế kỳ cựu. Trong một thời gian rất nhiều blogger bắt đầu có hành động, ngầm ám chỉ mấy ngôi sao lưu lượng mới hot lại chuẩn bị tẩy bài. Nhìn tình hình hiện giờ của Lục Tinh Hàn, chỉ cần cậu không để ngã thì nhất định sẽ càng mạnh lên.

Gần đây fan hâm mộ của mấy người nổi tiếng khác rơi vào tình cảnh ảm đạm, cảm thấy bị đe dọa nên không cam lòng nhảy vào chế nhạo Lục Tinh Hàn là ngôi sao của chương trình giải trí, không có tác phẩm, không có thực lực, chỉ dựa vào khuôn mặt và nhân cách xây dựng sẵn, chắc chắn sẽ sớm tàn lụi, sau khi kết thúc chương trình thì cũng xuống dốc không phanh.

Giống như để vả mặt những người đó, ba ngày sau khi chương trình giải trí được ghi hình thì bài hát mới của nhóm nhạc và ca khúc đơn của Lục Tinh Hàn lần lượt được tung ra.

Cậu tham gia sáng tác lời bài hát cho ca khúc nhóm còn ca khúc đơn là sáng tạo của một mình cậu. Phong cách dễ thương trước khi được thay đổi của bài hát “Sủng vật” vô cùng trong sáng thuần khiết, đã hoàn thành ở mức độ cao, hoàn toàn không giống một tác phẩm trúc trắc của một thiếu niên 18 tuổi.

Lâm Tri Vi đang ngồi ở phòng nghỉ của nhóm nhạc phía sau hậu trường, cô đeo tai nghe và mở đi mở lại bài hát mới của Lục Tinh Hàn đã hơn hai mươi lần. Cô tháo tai nghe xuống, xoa xoa lỗ tai, giọng hát của cậu vẫn vang lên rõ ràng khiến cô ngây người ra hai giây, lúc này cô mới phát hiện ra toàn bộ loa ở trường quay đều đang phát bài hát này.

Ai, đúng là, không được quá kiêu ngạo.

Cô mím môi cười, hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên Hà Vãn từ bên ngoài hùng hổ bước vào mở TV trong phòng nghỉ lên: “Sắp đến rồi!”

Cả nhóm stylist đều bị cuốn tới.

Trước khi quay số này của chương trình giải trí, nhóm nhạc đã nhận được lời mời tham gia một bữa tiệc rất lớn do các website video lớn tổ chức. Từ khi ra mắt đến nay, đây là lần đầu tiên bọn họ đi thảm đỏ, giải trí Tinh Hỏa vô cùng coi trọng dịp này. Sáng sớm hôm nay bọn cô cũng phải bay theo tới đó, chuẩn bị xong tạo hình thảm đỏ, đến khi nhóm nhạc xuất phát thì lại tới hậu trường của buổi lễ chuẩn bị đồ cho khách mời và sân khấu buổi tối.

Lần đầu lên sân khấu, biểu diễn bài hát mới ra mắt, có thể hình dung ra chuyện này quan trọng thế nào.

TV mất vài giây để phản hồi rồi tự động chuyển sang chương trình trực tiếp của thảm đỏ, cuộc phỏng vấn với nhóm khách mời trước đã kết thúc, máy quay lập tức chuyển hướng ra khu vực ngoài thảm đỏ. Người hâm mộ tay giơ những tấm bảng hiệu màu đỏ bắt đầu hò hét, ống kính truyền thông đồng loạt căn thật chuẩn. Một chiếc xe Limousine từ từ dừng lại, cửa xe mở ra, Lương Thầm xuống xe trước, tiếp theo sau là Dung Thụy và cuối cùng là đôi chân dài của Lục Tinh Hàn bước xuống.

Cả nhóm stylist đang nhìn chằm chằm vào màn hình lập tức sôi trào.

Đều là áo vest đen tuyền cùng áo sơ mi màu gạo nhạt với những kiểu cổ áo khác nhau, trang điểm tóc tai không một chút sai sót, ống kính nhanh chóng chụp cận khuôn mặt, hoàn mỹ đến không tì vết.

Lâm Tri Vi nhìn chăm chú vào khuôn mặt Lục Tinh Hàn đang được phóng to trên toàn bộ màn hình, ghim áo hình mũi tên bằng đồng trên cổ áo của cậu là cô tự tay ghim lên cho cậu trước khi lên xe.

Mặc đồ nghiêm túc mà cũng có thể đẹp trai như vậy! Thật sự không nhìn nổi nữa.

Hà Vãn vội vàng xem các bình luận trên mạng, toàn là bình luận hò hét thổ lộ, fan qua đường đánh giá cao tạo hình của bọn họ trên thảm đỏ. Hà Vãn vui mừng muốn đưa cho Lâm Tri Vi xem thì cửa phòng nghỉ ngơi đột nhiên chuyển động, tiếng giày cao gót nối tiếp vang lên.

Ai vậy?

Lâm Tri Vi ngạc nhiên quay lại, bầu không khí ngưng trệ một lúc.

Trần Lệnh Nghi mặc một bộ trang phục sang trọng, tay cầm một chiếc túi nhỏ, chậm rãi đẩy cửa đi vào, đi theo sau là Tần Tư Tư đã lâu ngày không gặp, cằm cô ta hơi nhếch lên, trang điểm tinh tế nhưng khóe mắt và lông mày lại mơ hồ lộ ra vẻ mệt mỏi.

Trần Lệnh Nghi vén mái tóc xoăn của mình lên, nở một nụ cười xinh đẹp: “Tri Vi, trang phục sân khấu đã chuẩn bị xong chưa?”

“Xong rồi.” Lâm Tri Vi biết rằng những người này đến không phải chuyện gì tốt đẹp, bình tĩnh hỏi lại: “Chị Trần, hôm nay rảnh rỗi hay sao mà mọi người lại qua đây?”

Trần Lệnh Nghi kéo Tần Tư Tư đến bên cạnh: “Đây là tổng giám sát Tần, những người khác đều đã gặp qua, Tri Vi, chỉ có cô vì nghỉ ốm nên chưa gặp cô ấy thôi. Sự kiện hôm nay cũng không nhỏ, tôi đặc biệt đưa cô ấy đến đây để làm quen với cách làm việc.”

Lâm Tri Vi nhìn qua Tần Tư Tư, bình tĩnh gật đầu: “Tư Tư sao, chúng tôi quen nhau, không cần giới thiệu đâu.”

Trần Lệnh Nghi lắc ngón tay: “Thân phận đã khác trước rồi nên đương nhiên là phải giới thiệu. Từ bây giờ cô ấy là cấp trên trực tiếp của nhóm các cô, kể cả cuối của phần thảm đỏ, cô ấy cũng sẽ chịu trách nhiệm giám sát toàn bộ quá trình thay đổi trang phục của nhóm nhạc.”

“Còn nữa, tôi còn thấy bảo sẽ quay trực tiếp trong lúc trang điểm, cô đừng giành ống kính nhiều quá.” Trần Lệnh Nghi chỉ vào Lâm Tri Vi rồi nói tiếp: “Cho Tư Tư cơ hội được lộ mặt.”

Nói đến đây, Lâm Tri Vi gần như hiểu ra, trong buổi lễ hôm nay các nền tảng phát sóng trực tiếp lớn nhất trên mạng sẽ quay trực tiếp quá trình trang điểm của các khách mời sau hậu trường, hóa ra Tần Tư Tư đến đây là vì mục đích này?

Đúng là như vậy, phong cách ăn mặc hiện giờ của Trần Lệnh Nghi và Tần Tư Tư cả người toàn là hàng hiệu, rất thích hợp để xuất hiện trước ống kính, không giống như bọn họ chỉ tập trung vào công việc nên chỉ trang điểm nhẹ nhàng và đi giày bệt.

Trong giới này, việc sử dụng hình ảnh của một stylist cũng là một chuyện hot. Hầu hết các stylist nổi tiếng đều có phong cách riêng, tự thiết kế hình ảnh cho mình, thích đi lại trước ống kính, cư xử như một nửa người của công chúng.

Lâm Tri Vi không thích những chuyện đó, đã quen ở sau khán đài.

Nhưng cô cũng không ngạc nhiên với chuyện tranh giành cơ hội để xuất hiện trước ống kính, đó là một chuyện bình thường trong giới này.

“Chị Vi Vi.” Tần Tư Tư có chút không bình thường, có vẻ như không hề nóng lòng, cô ta cười như không cười giơ bàn tay ra, ngón tay hiếm khi được chùi sạch những bộ làm móng sặc sỡ: “Xin chỉ giáo nhiều, nhiều người xem như thế, đừng làm hỏng danh tiếng của Studio.”

“Tổng giám Tần.” Lâm Tri Vi nhẹ nhàng nắm lấy cô ta: “Chỉ cần cô không làm loạn thêm, tuyệt đối không có chuyện ảnh hưởng tới danh tiếng studio.”

Tần Tư Tư siết chặt tay, nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt to được trang điểm đậm. Lâm Tri Vi chầm chậm rút tay ra, cô không có thời gian tranh luận với cô ta, cô quay đầu gọi Hà Vãn đi làm việc.

“Rồi, người tôi bàn giao đến rồi, mọi người cẩn thận nghe theo sự sắp xếp của tổng giám Tần, tôi đến phòng khác để chào hỏi.” Trần Lệnh Nghi không quên quảng cáo các mối quan hệ của mình trong giới. Trước khi rời đi bà ta còn quay đầu liếc nhìn Lâm Tri Vi.

Lâm Tri Vi cũng thấy được ánh mắt ấy của của bà ta nhưng không nói lời nào. Cả hai nhìn nhau khoảng hai ba giây, điện thoại của Trần Lệnh Nghi vang lên, bà ta cầm lên rồi bước ra ngoài. Quay đầu nhìn về phía Lâm Tri Vi khóe miệng hơi nhếch lên, làm cử chỉ nhướng mày lên đầy ẩn ý.

Đến khi nhóm nhạc từ thảm đỏ về hậu trường, Lâm Tri Vi dẫn người đi chuẩn bị trang phục, bố trí công cụ, hoàn toàn xem Tần Tư Tư kia như không khí, thỉnh thoảng nhìn lướt qua cô ta, phát hiện cô ta yên lặng một cách bất thường, ngoại trừ ánh mắt quái lạ cứ âm thầm liếc nhìn cô ra thì cô ta không hề chạy tới chạy lui, ồn ào gây phiền phức như lúc trước nữa.

Hôm nay cô ta đặc biệt đến đây, chỉ để nói với cô mấy lời châm chọc rồi nhân tiện mượn cơ hội này để lên hình sao?

Không thể đơn giản như thế được.

“Đến rồi đây, đến rồi đây.”

Lúc này một đồng nghiệp luôn phụ trách tình hình bên ngoài đến gõ cửa, Lâm Tri Vi lặp tức bừng tỉnh, cô không nghĩ đến những chuyện khác nữa, mở cửa đón đoàn quân mới từ thảm đỏ về.

Giữa tháng sáu, thời tiết ở thành phố ven biển rất nóng, nhóm nhạc lại mặc áo vest và sơ mi, thật sự không khác gì một sự tra tấn.

Thay một bộ quần áo bình thường và ngồi xuống xong, Lục Tinh Hàn liếc mắt nhìn nhân vật đáng ra không nên xuất hiện ở đây, cậu ngẩng đầu hỏi nhỏ Lâm Tri Vi điều gì đó. Lâm Tri Vi lắc đầu, cẩn thận lau mồ hôi trên trán cậu và nói khẽ: “Đừng quan tâm đến cô ta.”

Cô không muốn Lục Tinh Hàn lo lắng về việc Tần Tư Tư quay trở lại studio nên vẫn chưa nói cho cậu biết chuyện đó.

Không ngờ lại đụng mặt nhau như vậy.

Lục Tinh Hàn nhíu mày: “Tần Nhiên không phải đã đưa cô ta đi để dạy dỗ lại sao? Bây giờ anh ta lại thả cho cô ta về, thật là chướng mắt, anh ta có ý gì không biết?”

Nghe giọng điệu này, nhắc đến Tần Nhiên là hận không thể nghiền nát anh ta ra.

Lâm Tri Vi xoa gáy cậu vỗ về: “Anh ta có ý gì thì liên quan gì đến chị?”

Lục Tinh Hàn nhìn cô chăm chú, một lúc sau mới thở ra, buồn bực nói: “Không có quan hệ gì cả, một chút cũng không.”

Nhưng như vậy vẫn khiến cậu khó chịu, không vui, chỉ cần liên quan đến hai anh em nhà họ Tần, nhất là Tần Nhiên, cậu đã cảm thấy rất khó chịu.

Lâm Tri Vi sấy tóc giúp cậu, nhìn thấy đôi môi kéo căng thành một đường của nhóc con qua gương, biết cậu đang nghĩ đến chuyện gì, cô bất lực véo véo cậu, cúi sát vào tai nói. Khuôn mặt cô rất nghiêm túc nhưng giọng nói lại dịu dàng êm ái như bông, hơi thở ấm áp phà vào cổ cậu: “Tinh Hàn, em nghe lời một chút được không?”

Lục Tinh Hàn không kìm được thở mạnh, tâm tư hỗn loạn mất khống chế, cậu nhắm mắt lại điều chỉnh tâm trạng, hạ cánh tay xuống, dựa vào tường và nắm chặt lấy ngón tay của cô, giọng nói ngượng ngùng: “Vậy nếu em nghe lời... thì có thể đưa ra một điều kiện không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.