Ở Thành phố Đà Lạt cô không biết đường, không quen ai, cũng chẳng có bạn, chỉ có mỗi người đàn ông là Nhạc Cận Ninh bên cạnh, đến đi mua sắm mà cũng chỉ đi một mình, nghĩ thôi cũng thấy chán chết đi được.
Nếu có thể đi cùng Nhạc Cận Ninh xem chuyện làm ăn của anh dường như là một lựa chọn không tồi.
“Em muốn đi cùng anh?” Nhạc Cận Ninh chưa từng nghĩ Niệm Ninh lại muốn như vậy.
Anh vốn định để Tiền Thụy đi dạo cùng cô, hoặc nếu cô muốn một mình ở khách sạn cũng được, nhưng không ngờ người con gái này bây giờ lại muốn đi bàn chuyện làm ăn với anh.
“Muốn!” Niệm Ninh kiên định gật đầu trước câu hỏi của Nhạc Cận Ninh.
“Được, thế ngày mai em đi cùng anh nhé.” Nhạc Cận Ninh đồng ý.
Niệm Ninh chịu đi làm việc với anh, anh cầu còn không được, lúc làm việc anh cũng thấy thành công gấp mấy lần. Chuyện này cứ như vậy mà được quyết định.
Ngày hôm sau Niệm Ninh dùng thân phận thư kí của Nhạc Cận Ninh tới phòng họp, còn giám đốc Lý là đối tác làm ăn của Nhạc Cận Ninh đã tới phòng hội nghị trước một bước.
“Giám đốc Nhạc, hợp tác lần này anh có thể đích thân tới, đúng là vô cùng vinh hạnh.” Giám đốc Lý cười tươi nói lời khách sáo.
Nhạc Cận Ninh lịch sự bắt tay đối phương: “Giám đốc Lý khách sáo rồi.”
Sau đó giám đốc Lý giới thiệu người con gái mặc váy liền ngang vai màu be: “Giám đốc Nhạc, đây là con gái tôi, nghe nói cuộc họp lần này anh đích thân tới nên cứ đòi theo tôi, anh đừng trách nhé.”
“Bố, bố nói linh tính gì thế?” Lý Tây Tây có hơi giận dõi lườm giám đốc Lý.
một cái rồi tiến lên hai bước, mặt tràn ngập sự e thẹn nói với Nhạc Cận Ninh: “Xin chào giám đốc Nhạc, tôi là Lý Tây Tây, anh gọi tôi là Nhu Hi là được, nghe danh đã lâu.”
Cô ta không ngờ giám đốc Nhạc nổi tiếng không chỉ trẻ mà còn đẹp trai như vậy, đàn ông bên cạnh cô cho dù luận gia thế, năng lực hay nhan sắc thì kém xa Nhạc Cận Ninh mấy nghìn lần.
Cô ta thấy chỉ có người đàn ông như Nhạc Cận Ninh mới xứng với mình.
Nhạc Cận Ninh ngẩng đầu lạnh lùng liếc Lý Tây Tây một cái rồi bắt tay một cái xong thu tay về luôn.
Cái bắt tay ấy chưa được nửa giây đã kết thúc rồi. Niệm Ninh nhìn người con gái tên Lý Tây Tây, thấy ánh mắt cô †a say mê nhìn Nhạc Cận Ninh thì liền nhận ra Lý Tây Tây thích Nhạc Cận Ninh. bông cô thấy trong lòng chua chát.
Hừ, đều tại Nhạc Cận Ninh, đi công tác thôi mà còn vớ được hoa đào!
Nhưng bây giờ cô chỉ là thư kí vậy nên không tiện có bình luận gì nhiều, chỉ có thể tìm một chỗ ngồi trong phòng họp rồi trông rất nghiêm túc chuẩn bị công việc.
“Giám đốc Lý, lần này tôi tới khá là vội, chúng ta vào chủ đề chính luôn nhé.” Nhạc Cận Ninh chẳng quan tâm người con gái không ngừng liếc mắt đưa tình mà vô cùng lạnh lùng nói.
Nhưng sự lạnh lùng của Nhạc Cận Ninh không hề làm giảm khát vọng trong lòng Lý Tây Tây, thậm chí khiến cô †a ngày càng mãnh liệt hơn. Cô ta chắc chắn sẽ có được người đàn ông này!
“Giám đốc Nhạc nói phải.” Giám đốc Lý đồng ý sau đó nhìn sang Lý Tây Tây.
Lý Tây Tây thấy ánh mắt của bố nên lấy tài liệu sớm đã chuẩn bị xong xuôi đặt trước mặt Nhạc Cận Ninh như muốn đòi được thưởng mà nói: “Giám đốc Nhạc, tài liệu này hôm qua tôi đã thức cả đêm mới hoàn thành xong, nếu có chỗ nào sai sót mong anh thông cảm, dù sao tôi mới đến thực tập ở công ty bố tôi chưa lâu.”