Làm sao mà Nhạc Cận Ninh có thể nghĩ rằng cô mang thai? Chẳng lẽ những gì anh vừa nói là đang cố tình thăm dò cô? Nghĩ đến đây, trong lòng Niệm Ninh hốt hoảng, mấp máy môi, nhưng cô không biết phải nói gì.
Thấy sự dáng vẻ Niệm Ninh im lặng không nói, Nhạc Cận Ninh còn nghĩ rằng vì anh nói chuyện này, khiến Niệm Ninh suy nghĩ nhiều, mở miệng giải thích: “Thực ra cũng không sao.
Chuyện viêm dạ dày chúng ta từ từ điều dưỡng, sẽ tốt lên thôi. Còn chuyện đứa bé, cuộc sống sau này còn dài, không vội. ˆ Mặc dù anh thực sự rất muốn có một đứa con với Niệm Ninh, nhưng anh cũng không muốn gây áp lực quá lớn cho Niệm Ninh.
Nhạc Cận Ninh yên lặng vòng cánh tay quanh eo Niệm Ninh, kề sát mặt vào bụng cô.
Niệm Ninh rũ mắt xuống nhìn dáng vẻ của Nhạc Cận Ninh bây giờ, biết là lúc nãy anh làm cô sợ, Nhạc Cận Ninh nói đấy chỉ là trùng hợp thôi, không phải là anh nghi ngờ cô.
Nếu không thì anh cũng không đối xử với cô dịu dàng như vậy. Nhưng mà trong lòng cô vấn cảm thấy rất khó chịu. Cô đã quyết định sẽ bỏ đứa con này, bắt đầu lại từ đầu với Nhạc Cận Ninh, cho nên cô không thể nói thật với anh được.
Cô chỉ có thể nhẹ nhàng ôm lại Nhạc Cận Ninh, cố gắng hết sức để †ruyên thêm một chút sự ấm áp cho anh, đây là chuyện duy nhất cô có thể làm ở hiện tại.
Nhạc Cận Ninh nhanh chóng buông Niệm Ninh ra và nói: ‘Được rồi, chúng ta không nói mấy chuyện này nữa, dù sao thì sau này chắc chắn cũng sẽ có con, ăn cơm trước đã, cẩn thận bệnh dạ dày của em lại tái phát.”
Niệm Ninh đi sang bên cạnh và lấy đồ ăn cô vừa mua trên đường ra đặt từng thứ một xuống trước mặt Nhạc Cận Ninh. Nhạc Cận Ninh cũng đã đói bụng, anh lập tức ngồi xuống và bắt đầu ăn cơm.
Nhưng mà anh vừa ăn được mấy miếng thì nhìn thấy Niệm Ninh không hề động đậy, anh hỏi: “Sao em lại không ăn?”
Lúc Niệm Ninh mua thức ăn cô đều mua những thứ mà Nhạc Cận Ninh thích, về cơ bản đều là cá và thịt, mặc dù có thức ăn chay nhưng vì cô đang mang thai nên cô chẳng muốn ăn bất cứ thứ gì.
“Em không đói, với cả bệnh viêm dạ dày không được ăn nhiều đồ dầu mỡ, cho nên em ngồi đây nhìn anh ăn là được rồi.”
Một tay cô để trên đầu gối, dùng một tay chống cằm, nhìn chằm chằm Nhạc Cận Ninh. Nhạc Cận Ninh cũng không nói gì nữa, anh gắp một ít đồ ăn thanh đạm đưa tới gần miệng Niệm Ninh.
Niệm Ninh cũng không biết có phải là do tâm lý hay không, nhưng khi cô nhìn thấy đồ ăn mà Nhạc Cận Ninh gắp cho mình lại không thấy buồn nôn.
Vì vậy cô liền há miệng ăn thức ăn.
Thấy Niệm Ninh đã chịu ăn, trên mặt Nhạc Cận Ninh cũng nở một nụ cười hài lòng. Chẳng mấy chốc những đồ ăn trên bàn đã bị hai người càn quét sạch. : “Lần sau nếu muốn anh đút cho em ăn thì cứ nói thắng, bị đói bụng thì khó chịu lắm”. Nhạc Cận Ninh đút miếng thức ăn cuối cùng vào miệng cô, còn không quên trêu chọc cô.
Nhìn thấy biểu cảm đắc ý của Nhạc Cận Ninh, Niệm Ninh cũng không hề keo kiệt thưởng cho anh một cái nhìn khinh bỉ. Nhưng mà nhìn vào mấy cái đĩa trống không này, cô lại cảm thấy thần kỳ, có lẽ đây chính là hiệu quả tâm lý.
Rõ ràng là vì cô đang mang thai nên ăn cái gì cũng không nuốt trôi nổi, chỉ ăn một miếng thôi đã cảm thấy buồn nôn rồi, nhưng khi Nhạc Cận Ninh tự tay đút cho cô ăn thì cô lại không hề cảm thấy buồn nôn một chút nào.