Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 179




“Vậy thì đừng đi nữa” Nhạc Cận Ninh suy nghĩ một lúc, hai tay nhẹ nhàng nắm hai má của Niệm Ninh và nói rất nghiêm túc: “Cho dù em muốn rời đi, anh cũng sẽ không để em đi.”

Nghe thấy giọng nói hơi ngang ngược của anh, Niệm Ninh bỗng nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng. Nhìn thấy gò má của Nhạc Cận Ninh đang dần dần đến gần, cô không né tránh, để mặc cho môi Nhạc Cận Ninh áp xuống. Nhiệt độ xung quanh hai người không ngừng tăng lên. Không biết qua bao lâu, hai người họ mới tách ra.

“Nhạc Cận Ninh, đây là sinh nhật hạnh phúc nhất trong cuộc đời em.” Niệm Ninh nhịn không được nói với Nhạc Cận Ninh.

“Sau này, sinh nhật môi năm của em, anh đều sẽ ở bên cạnh em.” Nhạc Cận Ninh hứa rất nghiêm túc.

“Ừ… Mặc dù cô biết điều đó là không thể, nhưng Niệm Ninh vẫn gật đầu thật mạnh.

“Được rồi, đến cắt bánh ga tô nào.”

Nhạc Cận Ninh cầm tay Niệm Ninh, hai người cùng nhau cắt bánh.

Sau khi ăn bánh ga tô xong, Nhạc Cận Ninh nắm tay Niệm Ninh và đưa cô đi chơi, nào là tàu cướp biển, tàu.

lượn siêu tốc …Niệm Ninh tạm thời quên đi buổi tối hôm ấy ở quán bar, quên đi Tần Tuyết Tùng và đứa bé trong bụng. Tiếng cười vui vẻ và hạnh phúc của cô để lại khắp nơi trong công viên giải trí.

Cô thực sự rất vui, đến lúc trở về, giọng cô đã khàn khàn. Tuổi của bà nội đã lớn rồi, tinh thân không tốt, không bao lâu sau thì buồn ngủ, Nhạc Cận Ninh và Niệm Ninh đưa bà đến viện điều dưỡng.

Thấy bà nội nằm trên giường, rõ ràng là đã ngủ rồi, nhưng khóe miệng vẫn mang một nụ cười nhàn nhạt. Trở lại với thực tại, trong lòng Niệm Ninh ngoài miềm hạnh phúc còn có có một nỗi cay đắng khó tả. Khi cô bước ra khỏi phòng VỊP của viện dưỡng lão, đúng lúc nhìn thấy Nhạc Cận Ninh vẫn đang ngồi trên ghế chờ ở hành lang đợi cô.

“Bà nội ngủ rồi à?” Nhìn thấy Niệm Ninh đi ra, Nhạc Cận Ninh bước tới hỏi.

Niệm Ninh gật đầu: ‘Đã ngủ rồi, chúng ta đừng làm phiền bà nghỉ ngơi, anh ra ngoài đi dạo với em đi.”

Cô chủ động nắm tay Nhạc Cận Ninh, mỉm cười yếu ớt. Nhạc Cận Ninh không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng năm lấy tay cô, xoay người ra khỏi viện dưỡng lão. Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến, trái tim cô dường như cũng ấm áp.

“Nhạc Cận Ninh.” Vừa mới ra ngoài không lâu, Niệm Ninh dừng lại tại chỗ, gọi tên anh.

“Có chuyện gì vậy?” Nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Niệm Ninh, Nhạc Cận Ninh không biết tại sao cô bỗng nhiên lại như vậy.

Cô lắc lắc đầu, hỏi: “Ở thành phố này, có rất nhiều nơi có thể tổ chức sinh nhật. Tại sao anh lại chọn công viên giải trí cách xa nhà như vậy?”

Cô không thể không thừa nhận rằng cô thực sự rất thích công viên giải trí.

“Trong khoảng thời gian này anh hầu như không đến công ty. Ban ngày thì ở viện điêu dưỡng chăm sóc cho bà nội. Bà kể cho anh nghe rất nhiều chuyện trước đây của em, kể cả chuyện em thích công viên giải trí, chỉ là không có ai đi với em. ” Nói đến đây, trong lòng Nhạc Cận Ninh không nén nỗi đau lòng.

Công viên giải trí là kỷ niệm phải có đối với mỗi cô gái nhỏ trong thời thơ ấu, nhưng Niệm Ninh lại chưa bao giờ đến đó. Nhưng kể từ khi anh biết được, lúc Niệm Ninh còn nhỏ chỉ có thể xem bố mẹ người khác đưa con bọn họ đến công viên giải trí, mà cô lại chưa đi bao giờ. Anh đưa ra quyết định, phải đặt địa điểm ở công viên giải trí.

“Cảm ơn anh.” Ngoài hai từ ‘cảm ơn”, Niệm Ninh thực sự không biết phải nói gì để thể hiện sự phấn khích và niềm vui trong lòng cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.