Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 159




Niệm Ninh nhớ tới dáng vẻ làm việc trong phòng sách ngày thường của Nhạc Cận Ninh, rất nhiều lúc cô đi vào đưa sữa cho anh cũng không chú ý đến, điển hình cuồng làm việc, lúc tăng ca, không ăn cơm đúng giờ là rất bình thường.

Vì thế, cô nghĩ một chút liên đồng ý: “Được, phiền chú Vương chuẩn bị kỹ cơm nước, tôi đi đưa tới cho anh ấy.”

Chú Vương thấy Niệm Ninh đồng ý, lập tức nở nụ cười: “Được, vậy thì chú đi chuẩn bị cho cậu chủ.”

Rất nhanh Niệm Ninh dễ dàng chuẩn bị kỹ lưỡng, được tài xế đưa đến cửa công ty.

Chú Vương sớm gọi điện cho trợ lý của Nhạc Cận Ninh, nói cô chủ muốn tới đưa bữa tối cho Nhạc Cận Ninh, vì thế Niệm Ninh một đường thuận lợi đi thẳng tới văn phòng tổng giám đốc ở †ầng cao nhất.

“Cốc, cốc, cốc,..” Tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.” Giọng nói trầm thấp của Nhạc Cận Ninh nhanh chóng vang lên trong phòng làm việc.

Nhạc Cận Ninh buông văn kiện trong tay xuống, ngẩng đầu đúng lúc đối diện đôi mắt trong suốt của Niệm Ninh.

“Sao em đến đây?” Nhìn thấy người đi vào là Niệm Ninh, anh có chút bất ngờ.

“Em sợ lại không đến đây thì anh sẽ phải bị chết đói.” Niệm Ninh một bên vừa nói một bên lấy thức ăn trong hộp ra.

Vốn trong phòng làm việc lạnh lẽo nhất thời phảng phất mùi hương của thức ăn.

Nghe cô nói như thế, Nhạc Cận Ninh đúng là cảm thấy có hơi đói.

“Quả nhiên vẫn là vợ anh tri kỷ nhất.”

Anh đứng lên, trực tiếp đến bên cạnh Niệm Ninh, công khai ôm cô vào ngực.

Tuy rằng nhìn đồ ăn ngon thật, nhưng mà không bằng vẻ đẹp kiều diễm của vợ anh.

“Này, anh đừng nghịch, đây là văn phòng, mau ăn cơm đi.” Niệm Ninh đỏ mặt, tim đập thình thịch, cô khẽ đẩy người Nhạc Cận Ninh một cái, muốn tránh thoát khỏi vòng tay của anh.

Cô đột nhiên cảm thấy, đưa cơm cho anh dường như là một quyết định sai lâm.

“Nghịch? Vậy anh sẽ mở mang kiến thức cho em một chút xem cái gì mới là nghịch.” Dứt lời, Nhạc Cận Ninh ôm cô ngồi lên đùi.

“A..“ Niệm Ninh giật mình kêu , thành tiếng theo bản năng.

Sau đó, cô vội vàng che miệng lại, sợ bị người khác nghe thấy, dù sao đây vân là công ty, cho dù là văn phòng cũng khó nói, bất cứ lúc nào thư ký trợ lý cũng có thể đi vào.

Nếu như bị người khác thấy thì sau này cô còn mặt mũi nào đến công ty anh.

Nhạc Cận Ninh nhìn thấy dáng vẻ giật thót của Niệm Ninh, có chút thương tiếc trong lòng: “Sao mà em giật mình giống thỏ con trắng thế?”

Chẳng qua cho dù giật mình cũng đáng yêu ghê.

“Anh mau thả em xuống, có nghe không.” Niệm Ninh sốt ruột võ người anh, chẳng qua dựa vào sức cô, đối với Nhạc Cận Ninh còn chưa đủ gãi ngứa.

Nhạc Cận Ninh rất thích dáng vẻ bó tay toàn tập của cô gái nhỏ này, vô cùng đắc ý lắc đầu: “Vẫn còn nhẹ quá, vân nên nghĩ cách nuôi thêm chút thịt cho em mới được.”

Anh vừa nói vừa ngồi xuống ghế salon, ôm chặt Niệm Ninh vào ngực, một tay ôm cô còn tay kia thì không có ý tốt ở trên người cô…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.