Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 7




CV: Ngocquynh520

Edit: Vân Nhi

Cô còn sống ư, hắn là người của thế giới này sao? Không, không phải vậy, hắn là ma quỷ, hắn không có nhân tánh của con người.

Sao lại tối như vậy, cô đang ở địa ngục sao? Trước mắt cô chỉ là một màu đen tối.

Nếu là thật, cô cũng cam tâm tình nguyện, vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.

Nhưng còn cha mẹ? Không được, cô phải kiên cường lên, coi như vì bọn họ, có đau khổ cô cũng phải cắn răng chịu đựng.

Mở mắt, thấy mọi cảnh vật chung quanh đều giống hôm qua, như nói cho An Tuyết Thần biết, cô vẫn còn trong địa ngục. Mắt cô thật nặng như đã ngủ một thế kỷ vậy. Cô cười, một nụ cười thê lương đầy chế giễu, cô cư nhiên còn sống sau những gì hắn đã làm với cô đêm qua.

"Oh, đau." Hai chân run rẩy, cô gian nan lê từng bước. Kéo cửa phòng tắm ra, bên trong thật lộng lẫy, mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng cũng khiến cô không khỏi cảm thán. Thật xa hoa.

Đứng trước gương, kéo khăn tắm xuống, An Tuyết Thần nhìn bóng dáng của mình trong gương, khắp người cô đều là dấu vết tàn phá của hắn. Máu ở những nơi đó đã ứ đọng lại thành những vết xanh tím, thật kinh khủng. Thân thể như tuyết trắng của cô cư nhiên bị hắn ô nhục.

Nước mắt theo gương mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Thần rơi xuống sàn nhà. Đứng dưới vòi tắm, mặc cho nước phun lên thân thể, cô hung hăng chà sát những nơi mà hắn từng chạm qua, nhưng dù cô có làm thế nào thì cũng không thể xóa được sự thật là hắn đã đoạt lấy thân thể cô. An Tuyết Thần dán chặt lưng vào tường, từ từ trượt xuống, lớn tiếng khóc, tiếng nước chảy hòa cùng tiếng khóc của cô vang lên như một bản âm hưởng tuyệt mỹ nhưng buồn da diết.

Kéo cửa tủ quần áo ra, nhìn những bộ váy đầm cùng nội y đắt tiền bên trong, An Tuyết Thần tiện tay cầm một chiếc váy màu trắng thêu hoa Tử Vi mặc vào. Cô giống như tiên nữ hạ phàm, thật trong sáng thuần khiết.

"Tiểu thư, bữa sáng đã chuẩn bị xong, cô dùng trong phòng ngủ hay đến phòng ăn." Nói chuyện là cô gái có đôi mắt to lanh lợi, nhỏ hơn cô khoảng một hai tuổi.

"Cô là?"

"Thưa tiểu thư, tôi là người giúp việc của Phàm thiếu gia, cô có thể gọi tôi là Tiểu Linh." Cô gái tự xưng là Tiểu Linh cung kính nói.

"Không cần, tôi đến phòng ăn được rồi."

"Vâng." Nói xong liền đỡ An Tuyết Thần xuống lầu.

Nơi này thật sự rất lớn, vừa bước xuống bậc thang cuối cùng, An Tuyết Thần thấy ngay Phàm Ngự đang ngồi đọc báo ở bàn ăn. Thật tuấn tú, trời cao sao lại cho hắn một gương mặt như vậy, y như một vương tử. Hắn mặc một bộ đồ ngủ màu đen, cổ áo khoét chữ V thật sâu làm lộ ra vòm ngực khỏe mạnh đầy nam tính. Hắn như vậy khiến cô trong nháy mắt mất hồn.

Trên bàn ăn, Phàm Ngự như cảm giác có ánh mắt nhìn về phía mình, mở miệng cười nhạt. "Tới đây." Chỉ đơn giản một câu nói lại khiến An Tuyết Thần lạnh từ đầu tới chân.

Cô nặng nề bước từng bước tới cái ghế đối diện hắn ngồi xuống.

Để tờ báo xuống, dựa lưng vào ghế, Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần, nhìn cô gái đã làm hắn điên cuồng hai ngày nay. Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Phàm Ngự, An Tuyết Thần dũng cảm ngẩng đầu lên, trừng mắt đáp lại ánh mắt nóng bỏng ấy. Cô rất khẩn trương, nhưng cô nhất định buộc mình phải tỉnh táo để nói chuyện với hắn.

"Ngự thiếu, anh đã nói sẽ giúp cha mẹ tôi lo tiền viện phí cùng thuốc thang, hôm nay là hạn chót rồi, không biết. . ." An Tuyết Thần không nóng không lạnh, vô cùng bình thản. Tuy bề ngoài cô rất trấn định nhưng thật ra mọi thứ đều là cô giả vờ.

Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần, khóe miệng cười tà. "Có thể, chỉ là, cô phải ký hợp đồng trước." Hắn cầm tách cà phê lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

"hợp đồng gì, nếu làm được tôi nhất định sẽ làm." An Tuyết Thần nắm chặt tay kích động.

Phàm Ngự đứng lên cầm một mảnh giấy đưa tới trước mặt An Tuyết Thần nói: "Cô chỉ cần ký tên, tôi lập tức sẽ cứu cha mẹ cô." Vừa nói hắn vừa bao phủ cô trong ngực mình, chờ cô đọc kỹ tờ hợp đồng.

An Tuyết Thần cầm tờ hợp đồng lên đọc, trên đó viết cô phải làm tình nhân của hắn một năm, một năm sau cô sẽ được tự do. An Tuyết Thần run rẩy hỏi: "Nói đúng hơn là anh mua tôi một năm, phải không?"

Phàm Ngự liếm vành tai cô, dùng giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc trả lời: "Bảo bối, cô cũng có thể nghĩ như vậy." Lưỡi hắn di chuyển từ vành tai xuống bả vai, đầu lưỡi như trêu đùa làn da thơm tho của cô, hắn thích như thế.

An Tuyết Thần cắn đôi môi đỏ mọng của mình: "Tôi ký." Khi đặt bút ký xuống, cô biết cuộc sống của mình trong một năm này chính là địa ngục trần gian.

Phàm Ngự xoay mặt cô lại, hôn lên những giọt nước mắt, rồi hôn lên môi cô nói: "Ngoan, tôi sẽ cứu bọn họ."

Cầm điện thoại lên, Phàm Ngự phân phó mấy câu, liền cúp máy.

An Tuyết Thần tự nhủ với bản thân phải học cách đối mặt với người đàn ông lúc dịu dàng như thiên sứ, lúc tức giận như ác ma này, để một năm này cô có thể sống tốt hơn, nhưng vĩnh viễn cô cũng không học được.

Dùng bữa xong, An Tuyết Thần một mình đi dạo trong sân. Xa xa trên cỏ, có một đám mây nhỏ đang ngọ nguậy, thì ra là một chú chó con lông trắng như tuyết, thân hình béo tròn rất đáng yêu, làm không gian yên tĩnh ở đây thêm sinh động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.