Võ Tiết Châu sau khi nghe được lời y nói, ngay lập tức cô mở to mắt nhìn y. Trong đôi huyết đồng kia hoàn toàn là sự nghiệm túc trầm trọng, không có chút ý tứ đùa giỡn.
Môi cô mấp mấy. Cô rất muốn hỏi y nếu như lấy máu ở tim cô không phải là đâm vào tim cô mới lấy được sao. Nhưng y chẳng để cô nói gì cả. Y đưa ngón trỏ đặt lên miệng làm động tác im lặng rồi khẽ khàn:
"Châu nhi, ngươi tin ta không? Ta có thể lấy máu ở tim ngươi mà không phải giết ngươi. Có điều, ta tuyệt đối sẽ không ép ngươi. Ta không cần có cơ thể."
Hơn bao giờ hết trong thâm tâm Nhất Minh gào thét mong muốn xóa bỏ đi cái khế ước giữa bọn họ. Không có khế ước, y vĩnh viễn không thể dùng máu ở tim để thực thể hóa. Nhưng có khế ước rồi y bắt buộc phải dùng máu của kí chủ. Nhìn gương mặt trắng bệch của ái nhân, y vẫn là không nỡ...
Vậy mà nằm ngoài dự liệu của y. Cô không đáp lại vấn đề lúc nãy mà chuyển hướng sang hỏi vấn đề khác: "Có cơ thể rồi anh sẽ giống như con người sao?"
Nhất Minh sửng sốt: "Tất nhiên là không. Có cơ thể, ta có thể chạm vào vật trên thế gian này nhưng ta cũng có thể tùy ý cho hoặc không cho người khác nhìn thấy ta. Ta không cần hằng ngày phải ăn thức ăn để duy trì sự sống như con người, không có nhiệt độ như con người. Tóm lại, ta có cơ thể cũng chỉ là chiếc túi da mà thôi."
"Ừ, vậy anh lấy máu đi."
"Cái gì?!" Nhất Minh dường như chẳng thể nào tin vào tai mình nữa.
"Tôi chuẩn bị tinh thần rồi. Anh tới đi." Khẩu khí thật hùng hồn! Thật khí phách! Nhưng gương mặt của ai đó đã co nhúm lại thành một đoàn rồi!
Nhất Minh lẳng lặng nhìn cô. Rất nhiều hình ảnh chậm chạp xuất hiện trong đầu y. Rất nhiều người, cũng... có hình dạng khác nhau của cô. Hiện tại trước mặt y là một hồi biến ảo. Y cứ ngỡ mình trở lại ba ngàn năm trước trêu chọc tiểu quận chúa tinh quái, cưỡi ngựa cùng bạch y thiếu nữ, ôm lấy thi thể đầy máu của hoàng hậu, lấy lòng tiểu oa nhi tám tuổi mắt xanh rồi lại lần nữa nhìn nữ tử mặc hỉ phục ngã xuống. Nhiều lắm những hình ảnh xa xăm tự thuở nào, cuối cùng, tất cả quay trở lại với khuôn mặt y quen thuộc cùng xa lạ.
Y nâng tay xuyên qua khuôn mặt cô. Trong mắt là vô vàn bi thương không cách nào vơi đi. Y mỉm cười, nụ cười ôn nhu như nước. Y nói: "Ta cùng nàng trò chuyện."
Võ Tiết Châu biết, y muốn cho cô thời gian chuẩn bị thật kỹ. Vì thế cô điều chỉnh tư thế dựa vào giường, hít sâu một hơi và kể cho y nghe về mộng cảnh lúc nãy.
Y chăm chú lắng nghe. Cô nói nơi đó rất tối, có âm thanh cứ gọi cô. Y biết, bởi vì vào lúc nửa đêm, y đã cảm nhận được hồn cô chìm vào một nơi rất sâu. Sâu đến nỗi khiến y kinh hoảng. Cô nói cô đi đến một cái đầm toàn là hoa sen, nơi đó hoa sen rất nhiều màu. Y vẫn mỉm cười. Cho tới khi cô nói cô gặp một người giống hệt cô bị trói ở đấy, nụ cười y cứng ngắc. Lại đến lúc cô nói cô bắt gặp một ánh mắt rất kỳ quái khiến cô sợ hãi, y siết chặt nắm tay.
Là hắn! Là hắn! Không thể sai vào đâu được! Hắn ở đây!
Điều này khiến y có chút hoảng hốt. Dường như y đã quên đi sự tồn tại của hắn một khoảng thời gian. Khiến y càng bất an chính là không biết hắn đang ở hình thái nào chuẩn bị đối địch với y lần nữa.
Tuy nhiên, chuyện đó không ảnh hưởng đến việc y lấy máu ở tim Võ Tiết Châu. Việc hệ trọng nhất hiện tại là không gây thương tích cho cô. So với hắn, thương thế của cô quan trọng hơn.
Mắt thấy gương mặt cô không còn cứng ngắt như ban đầu, tâm lý có vẻ ổn định hơn. Y bắt đầu động thủ!
Ngón tay Nhất Minh được bao bộc bởi đoàn hắc vụ, cố tình móng tay được bao nhọn ra thật dài như cây kim, vừa mỏng vừa sắt. Chỉ thấy y nhanh như thiểm điện, vừa nhấc tay liền lưu lại hư ảnh. Tốc độ làm người ta không theo kịp.
Võ Tiết Châu rên rỉ. Cô đau đến chảy nước mắt. Dù y hành động rất nhanh, rất quyết đoán nhưng cô vẫn cảm nhận được trái tim mình bị thứ gì đó đâm vào. Độ sâu rất nông, dường như nó còn chưa đến không phết năm centimet nhưng nhiu đó cũng khiến cô đau đến ướt đẫm lưng áo.
Ngực trái của cô thấm một mảng máu. Thật ra vết thương có bán kính cực kì nhỏ nhưng do bắt buộc đâm sâu vào da thịt nên nhất thời làm máu trào ra. Ban đầu Võ Tiết Châu đã cảm thấy đau đớn khủng khiếp nhưng càng ngày chẳng biết cái loại cảm giác bi thương tột độ từ đâu dâng lên. Ngực trái vừa nóng vừa rát như bị ngọn lửa thiêu đốt.
Võ Tiết Châu ôm chặt lấy ngực, hành động ngu ngốc này càng khiến máu tươi chảy đầm đìa. Nhưng cô không quản được nhiều như vậy. Đầu ốc cô trống rỗng, nỗi đau đớn khắc sâu tận xương tủy và tuyệt vọng như chết đi mãnh liệt đánh úp. Cô bắt đầu rơi vào cơn mê sảng.
Cảnh vật trước mắt mơ hồ, xung quanh cô có rất nhiều người nhưng khuôn mặt của bọn họ đều bị đánh mờ không nhìn rõ nhân diện. Bọn họ đang hốt hoảng chạy trốn khỏi gian nhà đầy màu đỏ này. Thế nhưng ở đại sảnh có hơn chục người vẫn đứng im bất động nhìn nhau. Trong đó có một người cô không thể quen thuộc hơn. Cô gái cô đã gặp trong ảo cảnh xinh đẹp kia - kẻ vừa là cô nhưng cũng chẳng phải cô!