(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhưng ngay sau đó, cửa phòng tắm lại bị mở ra.
Trì Tảo Tảo ngồi trên bồn cầu nhìn Tạ Cảnh Diệu lưu manh tiến vào chuẩn bị tắm rửa, cô vừa thẹn vừa xấu hổ: “Này này này… Chẳng phải còn có phòng tắm khác ư!”
“Em vừa mới gọi ba tiếng này, mỗi tiếng mười roi, tự nhớ lấy, tối nay về sẽ phạt.”
Trì Tảo Tảo uất ức trừng anh một cái, đứng dậy khỏi bồn cầu rồi đổi sang một phòng tắm khác rửa mặt.
Cuộc họp buổi chiều bắt đầu từ 2 giờ, Trì Tảo Tảo ngồi trên xe Tạ Cảnh Diệu, khi đến ngã tư gần công ty thì xuống xe.
Cô không muốn tự rước lấy phiền toái vào thân, chủ động đề nghị mình tự đi là được.
Tạ Cảnh Diệu đồng ý, tới công ty trước cô.
Khi Trì Tảo Tảo bước vào thì chợt thấy tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, cô ngồi xuống hỏi đồng nghiệp bên cạnh. Từ ngã tư cô xuống đi đến công ty mất khoảng bảy tám phút, còn anh lái xe chỉ mất một phút, cô không biết trong năm phút này anh đã làm gì.
“Hôm trước ra sản phẩm mới. Cái cô mới được bộ phận sản phẩn điều tới đi dùng thử xem thế nào, kết quả là… Không thể cao trào… Sau khi đọc báo cáo xong thì Tạ tổng bắt đầu tức giận.”
Trì Tảo Tảo khẽ nhíu mày, sản phẩm lần này không do cô thiết kế. Cô mới xem qua bản vẽ, đó là một món đồ chơi dạng hút, còn thiết kế theo hình con thỏ rất có tâm.
“Trì Tảo Tảo!” Tạ Cảnh Diệu tính giờ, anh đẩy cửa ra, gọi một tiếng về phía khu bàn làm việc kêu.
Trì Tảo Tảo thầm rùng mình, cô vội bước vào văn phòng dưới ánh mắt thông cảm của đồng nghiệp.
Cánh cửa khép lại, Trì Tảo Tảo chần chờ một lát mới tiến lên.
Tạ Cảnh Diệu ngồi trước bàn làm việc, cau mày nhìn bản thiết kế, anh không hề ngẩng đầu lên mà chỉ vào cái ghế trước mặt để cô ngồi xuống.
Bản thiết kế cũng được đẩy tới trước mặt cô.
“Chiều nay vốn sẽ mở họp để phân tích việc tuyên truyền và đóng gói món đồ chơi này để đưa ra thị trường, em đọc bản báo cáo dùng thử này xem.”
Trì Tảo Tảo liếc anh một cái, cầm lấy tờ báo cáo trên cùng.
Mức độ lớn nhất là ba, lực hút rất lớn, hạt đậu sẽ đau, không có khoái cảm. Mức độ hai, lực hút vừa phải, nhưng không có cảm giác chân thật. Mức độ một không có cảm giác, chỉ thấy hơi tê dại, cần phải dạo đầu trước khi sử dụng.
Điều này có nghĩa là hoàn toàn bác bỏ món đồ chơi này.
Trì Tảo Tảo lại nhìn thoáng qua phương án thiết kế sản phẩm mà không phát hiện ra vấn đề gì, cô nhìn Tạ Cảnh Diệu: “Em có thể thử không?”
Tạ Cảnh Diệu dẫn cô vào phòng thử nghiệm chuyên dụng, do từ văn phòng đến khu thử nghiệm phải đi qua khu làm việc nên toàn bộ đồng nghiệp trong văn phòng đều đổ dồn ánh mắt về phía hai người.
Trì Tảo Tảo không ngừng suy nghĩ xem bản thân nên làm gì. Đây là lần đầu tiên cô dùng đồ chơi trước mặt Tạ Cảnh Diệu, lại trong giờ làm việc thế này.
Mãi cho đến khi anh dừng lại mở cửa, cô vẫn chưa nghĩ xong mình nên làm gì, tới lúc va phải lưng anh thì cô mới dừng lại.
Trì Tảo Tảo không dám để lộ, yên lặng lùi ra sau một bước, chờ anh mở cửa đi vào.
“Em căng thẳng thế làm gì?” Tạ Cảnh Diệu khẽ cười, giúp cô rửa sạch đồ chơi.
Trì Tảo Tảo cắn môi dưới, cúi đầu chờ đợi, quên tiệt bản thân phải làm gì.
“Sợ anh ăn em à?” Anh rửa xong thì đặt sang bên cạnh, chính mình ngồi xuống ghế chuẩn bị ghi lại số liệu.
Trì Tảo Tảo lại cúi đầu, tiến vào phòng trong chuẩn bị.
Trước đây khi thử nghiệm sản phẩm, Trì Tảo Tảo phối hợp rất ăn ý với đồng nghiệp cũ là anh Lưu. Bởi vì anh Lưu đã nhiều tuổi nên không nghĩ đến những thứ khác, làm việc vô cùng nề nếp, công việc là công việc.
Song Tạ Cảnh Diệu thì khác.
Hai người không chỉ là cấp trên cấp dưới mà còn là nỗi an ủi hàng đêm của đối phương.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");