(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trì Tảo Tảo hơi do dự, cô không biết bộ dạng mình thế này thì mặc quần áo ra ngoài kiểu gì.
Tuy sợi dây trên tay đã được cởi, nhưng trên ngực vẫn còn treo hai cái kẹp vú, dưới thân lại cắm một cây gậy mát xa. Dù không bật lên, song Trì Tảo Tảo biết cây gậy mát xa này có tận mười chế độ, nó có thể đem lại nhiều trải nghiệm kích khích khác nhau khi đi chơi.
Thậm chí, chiếc gậy này còn được thiết kế với một giác hút nhỏ ở phần thân gậy, nó có thể bám chắc vào vách thịt bên trong. Khi bật ở chế độ tối đa thì ngay cả giác hút cũng sẽ rung lên, đi bên ngoài cũng không phải lo bị rơi mà chỉ cần lo xem có ai bên cạnh để ý lúc mình cao trào hay không.
Loại sản phẩm xấu hổ này lại trở thành mặt hàng bán chạy nhất trong tháng khi họ tung ra thị trường.
Tạ Cảnh Diệu muốn cô vứt bỏ hết mặt mũi trước công chúng.
Trì Tảo Tảo không dám do dự, nhưng cô không có quần áo rộng rãi để che khuất tất cả.
“Trong ngăn tủ có một cái áo khoác, mặc vào.” Tạ Cảnh Diệu ung dung ngồi trên ghế, nhìn Trì Tảo Tảo bối rối.
Quả thật trong tủ có một chiếc áo gió, vạt áo dài chỉ đến dưới đùi một chút, gần như không cần cúi người cũng có thể nhìn thấy cảnh xuân dưới người cô. May mà chiếc áo đủ rộng để che đi kẹp vú nhô ra trên ngực.
Tuy nhiên, không có cách nào che giấu được âm thanh của chuông. Trì Tảo Tảo thử đi lại, nếu cô có thể bước đi vững vàng thì chuông sẽ khó phát ra âm thanh, nhưng chỉ cần cô di chuyển nhanh hơn đôi chút, chuông sẽ kêu leng keng..
“Chủ nhân…” Trì Tảo Tảo muốn mặc cả đổi một cái kẹp vú.
Tạ Cảnh Diệu vẫy tay với cô, chọn một cặp kẹp vú không có chuông. Nhưng mà chiếc kẹp vú này được tạo thành từ ba chiếc kẹp, cái còn lại kẹp ở đâu không cần Trì Tảo Tảo phải suy nghĩ nhiều.
Thiết kế của kẹp núm vú rất khéo léo, sợi dây bạc kết nối ba chiếc kẹp lại với nhau. Tuy nhiên, dây xích hơi ngắn, nếu Trì Tảo Tảo đứng thẳng thì chiếc kẹp sẽ có tác dụng kéo giãn rất tốt, kéo ba chỗ của cô đều đau. Nếu thân thể cô hơi cong xuống thì dây xích sẽ buông lỏng, cô có thể làm quen với ba cái kẹp, nhưng bằng cách này, dây trói mai rùa trên người cô lại căng ra. mon
Tạ Cảnh Diệu ngắm nghía Trì Tảo Tảo, anh không hài lòng, lại thay sang một bộ kẹp khác.
Bộ kẹp này tha cho hạt châu của cô, song lại mang theo hai mặt dây bạc, nó không chỉ khiến cô đau đớn mà còn có một sợi dây bạc quấn quanh cổ cô để hai bầu vú không bị lực kéo xuống.
Sau khi kẹp xong, Tạ Cảnh Diện hài lòng mỉm cười, không quên đặt thêm trứng rung vào hạt châu, nó vừa khéo nằm ở vị trí nút thắt, đè sát vào nhụy hoa.
Tạ Cảnh Diệu đứng dậy, cài khuy áo giúp cô, cầm tay cô kéo ra cửa.
Vì là lần đầu tiên đi ra ngoài nên Tạ Cảnh Diệu cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Hoạt động dưới tầng một vẫn chưa kết thúc, Tạ Cảnh Diệu thay quần áo đi ra, nhóm người ban nãy không nhìn thấy manh mối gì, nhưng mọi người đều khá tò mò về cô gái mà Tạ Cảnh Diệu đang ôm. Dọc đường có vài người tìm đến chào hỏi anh, chủ yếu là vì muốn gặp Trì Tảo Tảo.
Ở đây, mọi người đã sớm nghe đồn rằng bên cạnh Tạ Cảnh Diệu có một cô gái, thậm chí còn qua đêm…
Hai người đẩy cửa quán bar đi ra, đường phố có phần vắng vẻ.
Đã rạng sáng, trên đường rất ít người qua lại, lúc này Trì Tảo Tảo mới thở phào.
Nhưng Tạ Cảnh Diệu lại kéo cô đi về phía khu phố ăn khuya còn đông người chen chúc…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");