Nhà Thiết Kế Đồ Chơi Tình Thú

Chương 31




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi ngồi xuống, Trì Tảo Tảo quét mắt nhìn khắp nơi, chợt thấy một bóng dáng quen thuộc tiến vào khu vực này.

Trong lòng Trì Tảo Tảo căng thẳng, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu anh có thể tới đây tìm phụ nữ thì chẳng lẽ cô lại không được ư?

Mang tâm trạng cá chết lưới rách, Trì Tảo Tảo quay sang trò chuyện với mấy cô gái ngồi bên cạnh.

“Cô đã nhắm được ai chưa?” Cô gái bên cạnh nhìn Trì Tảo Tảo quay lại, thân thiện hỏi.

Trì Tảo Tảo lại nhìn xung quanh. Khi ánh mắt chạm phải đôi mắt hút hồn kia, cô lặp tức dời đi, cười với họ: “Tôi mới tới nên chưa ngắm kỹ.”

“Ừ nhỉ, tôi thấy cô mới ngồi xuống đây.” Cô gái hất cằm về một phía: “Cô nhìn thấy người đàn ông đang đứng trong góc kia không, tôi cảm thấy anh ấy chắc chắn là chủ nhân trong mộng của tôi. Dáng người đẹp đẽ, cử chỉ nho nhã, nhìn là biết S ngon.”

Trì Tảo Tảo dõi theo ánh mắt của cô ta, dường như người đàn ông bên kia cảm nhận được ánh mắt của họ nên cũng nhìn sang.

Chưa kịp nói gì, một giọng nói quen thuộc chợt vang lên phía sau Trì Tảo Tảo: “Quý cô thân mến, xin hỏi cô đã có bạn chưa?”

Cơ thể Trì Tảo Tảo cứng đờ, mấy cô gái bên cạnh cũng quay sang. Trì Tảo Tảo cúi đầu, cho dù đang đeo mặt nạ thì cô cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

“Nếu không trả lời thì có nghĩa là chưa có rồi.” Người đàn ông vươn tay, đợi cô.

Mấy cô gái bên cạnh xem đến ngẩn người, họ đều cảm thấy người đàn ông này còn đẹp hơn cả người mình nhắm trúng.

Cô gái ngồi bên cạnh vỗ vào tay Trì Tảo Tảo, ra hiệu cho cô nhanh chóng nhận lời, không nên bỏ qua cơ hội tốt thế này.

Trì Tảo Tảo giật thót, đứng dậy, nhìn vào mắt của người đàn ông. Cô chưa bao giờ thấy mình lại nhát gan đến vậy, không hề có can đảm đối mặt với anh.

Cô chưa kịp vươn tay, người đàn ông đã dứt khoát nắm lấy cổ tay cô như đang biểu thị công khai chủ quyền của mình. Anh không nói một lời, kéo cô rời khỏi khu vực này. xa

Lực nắm trên cổ tay không nhỏ, cũng chứng tỏ người đàn ông đang tức giận đến nhường nào.

Trì Tảo Tảo nào dám kêu đau, chỉ đành rảo bước đuổi theo bước chân của người đàn ông.

Mãi cho đến khi tới căn phòng trên tầng hai, người đàn ông đẩy cửa vào rồi sập cửa cái “Rầm”. Anh ném Trì Tảo Tảo lên giường như đang ném một cái túi.

“Sh…” Trì Tảo Tảo còn chưa kịp phản ứng lại thì cơ thể của người đàn ông đã đè xuống.

Mặt nạ trên mặt Trì Tảo Tảo bị kéo xuống, váy trên người cũng bị xé rách, cô lập tức luống cuống.

“Chủ… Chủ nhân…”

Lời còn chưa dứt, động tác của người đàn ông lại thêm thô bạo: “Em còn biết mình có một người chủ nhân là tôi ư? Lại dám tham gia hoạt động nữa?”

Váy trên người bị xé toạc, móc áo ngực được cởi, hai con thỏ nhỏ trước ngực bắn ra, quần lót cũng bị tụt xuống, ném sang một bên.

Trì Tảo Tảo sợ tới mức không dám nói lời nào, nước mắt lưng tròng.

Cô biết, nếu tối nay Tạ Cảnh Diệu không tới, có lẽ cô sẽ bị một người đàn ông lạ mang đi…

Cô thầm biết ơn Tạ Cảnh Diệu, thậm chí từ giây phút bước vào khu vực hoạt động, trong lòng cô tràn ngập bóng dáng anh.

Song đồng thời, cô lại cảm thấy anh xen vào việc người khác. Cô đã chuẩn bị tốt tinh thần, hiện tại lại bị sự xuất hiện của người đàn ông này đánh tan.

“Quỳ xuống!” Tạ Cảnh Diệu đã tháo mặt nạ, giọng nói lạnh băng làm cơ thể đang trần truồng trong không khí của Trì Tảo Tảo rùng mình.

Cô biết Tạ Cảnh Diệu đang vô cùng tức giận.

Cô không dám lề mề, thậm chí còn cảm thấy sự xuất hiện của Tạ Cảnh Diệu làm cô tìm được chốn về. Cho dù bị đánh thì đó cũng là một cách yêu.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.