(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Người đàn ông không thực hiện bước tiếp theo mà ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh.
Trì Tảo Tảo quay người về phía anh, chờ đợi hiệu lệnh kế tiếp.
“Em thích cái nào?” Đôi mắt anh ngắm nhìn một loạt dụng cụ trên giá, anh không dùng cái roi mình thích trong tay mà để cô tự lựa chọn.
Trong lòng Trì Tảo Tảo, mặc dù đây là một câu hỏi lựa chọn nhưng nó lại khiến cô luống cuống.
Cô rất thích cảm giác bị kiểm soát, những thứ không phải do cô quyết định, hiện tại, anh lại cho cô cơ hội lựa chọn.
“Không chọn được? Hay là… Không cần chọn?” Người đàn ông ngắm nghía cái roi mềm trong tay, cúi người, giọng nói lạnh đi mấy độ: “Nếu em đã không chọn thì có nghĩa là thích tất.”
Trì Tảo Tảo cụp mắt, cô chưa từng trải nghiệm nhiều loại roi thế này. Song, cô không hề thấy phản cảm với chúng, thậm chí còn muốn thử một lần, đặc biệt là dây thừng và dụng cụ trói.
Đôi mắt Trì Tảo Tảo không ngừng liếc qua cái giá, người đàn ông tinh ý bắt được ánh mắt của cô, bật cười: “Không sao, sau này sẽ chơi, hoặc hiện tại em cũng có thể chọn thêm mấy cái rồi chúng ta cùng chơi?”
Nghe thấy mấy chữ “chúng ta cùng chơi”, cơ thể Trì Tảo Tảo chợt run lên.
Ngay sau đó, chiếc roi hạ xuống.
“Nhưng bây giờ, những gì em phải xem xét là cái này.” Người đàn ông nói một cách lạnh lùng: “Không được kêu, đếm số, sai một số phạt mười roi.”
Lực quất roi không mạnh như hôm qua nhưng cũng đủ giày vò người chưa từng bị quất như Trì Tảo Tảo.
“Một.” Trì Tảo Tảo cúi đầu, hít sâu một hơi, điều chỉnh vị trí của mình.
“Đừng nhúc nhích.” Anh quất roi thứ hai: “Đánh lệch thì đừng trách tôi.”
“Hai.”
“Ba. ”
…
“Mười bảy.”
Đếm gần đến hai mươi, Trì Tảo Tảo thở hổn hển, trên lưng nóng rát. Vết roi tối qua còn hơi đau lại chồng thêm hôm nay làm cô càng ngứa ngáy.
Một roi khác giáng xuống, đuôi roi quét đến vị trí xương cụt, cơ thể Trì Tảo Tảo ngả về phía sau, kích thích do dây thần kinh mang lại khiến cô quên đếm: “A!”
“Thêm mười roi, tự ghi nhớ đi.” Người đàn ông không cho cô cơ hội thả lỏng, liên tục quất xuống.
Trì Tảo Tảo nâng cao phần lưng, tiếp tục đếm.
“Mười tám.”
“Mười chín.”
“Hai mươi.”
Hai mươi roi kết thúc, anh không đánh mà cho cô thời gian thở dốc.
“Tiếp sau đây không cần đếm, tự nói xem bản thân sai ở đâu.”
“Bộp!” Trì Tảo Tảo chưa kịp lên tiếng, roi đã hạ xuống.
“Nô không nên cựa quậy.”
“Bốp!”
“Nô không nên quên đếm.”
…
Trong mắt Trì Tảo Tảo, mười roi vô cùng dài lâu.
Khi roi cuối cùng rơi xuống, Trì Tảo Tảo nức nở đáp: “Sau này nô không dám nữa.”
Người đàn ông ném roi mềm xuống mặt đất, ôm Trì Tảo Tảo đang khóc dữ dội vào trong lòng ngực: “Em làm tốt lắm, lần đầu tiên đếm chỉ sai một số, rất tuyệt.” hu
“Chủ nhân…” Tính nô trong người Trì Tảo Tảo chợt bùng nổ, cô muốn người đàn ông này an ủi, muốn được anh kiểm soát.
“Ngoan.” Âm cuối cao lên thể hiện tâm trạng anh đang rất tốt: “Thích không?”
Trì Tảo Tảo ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt kia, gật đầu.
Anh mỉm cười, lấy một tờ văn kiện từ ngăn kéo bên cạnh ra đưa cho cô: “Em có thể xem qua cái này, nếu em đã phục tùng tôi thì tôi cũng nên cho em danh phận.”
Trì Tảo Tảo sửng sốt, nhìn thấy mấy chữ tiêu đề: “Hợp đồng chủ nô.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");