Nhà Lao Chi Vương

Nhà lao Chi Vương - Chương 93




“Cục trưởng Trần, con người tỏi làm việc không thích dông dài. Hãy nói cho tôi nguyên nhân thật sự của việc ngài vẩn luôn không cho công ty logistics Nam Thiên đăng ký lưu trú. Còn nữa xin ngài hãy nhớ, đừng dùng giọng quan đế đấy tôi.” Giọng nói êm dịu mang theo cứng rắn của Tiêu Chấn Long khiến Trần Tử Minh cảm thấy không chịu nổi.

Trần Tử Minh không ngờ Tiêu Chấn Long vẳn luôn không nói gì, khi vừa mở miệng lại kiên quyết như thế. Trong giọng nói rõ ràng mang theo ý uy hiếp, trong lòng Trân Tử Minh không khỏi có chút không vui. Dù sao ồng ta cũng là cục trưởng, cho dù là tống giám đốc tập đoàn nào cũng phải nế mặt ông ta, từ trước tới giờ chưa từng có người nào dám nói với ông ta như thế, chẳng lưu lại chút đường sống nào.

Có lẽ cảm xúc chập chờn trong lòng Trần Tử Minh có thế lừa được Tiêu Chấn Long và Lưu Minh Nghĩa, thế nhưng khồng thế lừa được Hoả Phượng đứng sau lưng Tiêu Chấn Long. Hỏa Phượng nhìn thẳng đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Trần Tử Minh. Lúc này Trần Tử Minh còn đang tức giận đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt sắc nhọn đang nhìn chằm chằm mình, ngấng đầu nhìn thấy ánh mắt đe dọa của Hỏa Phượng. Trần Tử Minh lập tức cảm thấy sự tức giận trong lòng dường như đã biến mất, vội vàng cúi đầu xuống giả vờ như đang suy nghĩ, chỉ là trong lòng cảm thấy lạnh như băng… thấy dáng vẻ hèn yếu của Trân Tử Minh, Hỏa Phượng mới bỏ qua cho ông ta, lại khôi phục dáng vẻ mắt nhìn thắng.

Trần Tử Minh cảm thấy mình giống như vừa đi một vòng tới âm phủ rồi quay lại, ỏng ta cảm thấy lưng mình cũng đã bị mò hôi lạnh thấm ướt.

Trần Tử Minh sửa sang ý nghĩ một chút, nói: “Được thôi! Cậu Tiêu, tôi cứ việc nói thắng. Công ty TNHH Logistics Nam Thiên không đạt được yêu cầu được phê duyệt, chủ yếu là do trong lòng tôi có hai nghi vấn.” NÓI tới chỗ này, Trần Tử Minh nhìn Tiêu Chấn Long một chút, thấy sắc mặt Tiêu Chấn Long như thường, không có phản ứng gì, tiếp tục nói: “Một là thân phận của các người, hai là mục đích các cậu thành lập nên xí nghiệp này.”

Nói xong, Trần Tử Minh chú ý nhìn Tiêu Chấn Long, cấn thận để ý phản ứng của anh, hy vọng từ trên người Tiêu Chấn Long nhìn ra thứ gì.

“Ồ! Vậy sao?” Tiêu Chấn Long khôn khéo cỡ nào, hai vấn đề này, Tiêu Chấn Long suy tư một chút là biết Trần Tử Minh băn khoăn cái gì.

“Ha ha.” Tiêu Chấn Long cười một tiếng, nói: “Thân phận của chúng tôi, tôi nghĩ lúc Minh Nghĩa đưa ra yêu cầu đăng ký công ty cũng đã cung cấp rồi chứ. Còn mục đích của chúng tôi thì rất đơn giản chính là kiếm tiền.”

“Thật sự là như vậy sao? Nếu như tôi không lầm, hình như thân phận của các cậu là mới đăng ký ở Đài Loan hơn một tháng trước, còn ghi chép về khoản thời gian trước đó ở Đài Loan lại trống rỗng.” Trần Tử Minh nói.

Tiêu Chấn Long cười híp mắt nhìn Trần Tử Minh nói tiếp, nhưng trong lòng lại đang tính toán đối phó thế nào với cục diện trước mắt. Không có ghi chép sinh sống ở Đài Loan thì đồng nghĩa với khoản đầu tư kếch xù của bọn họ không rõ nguồn gốc, với tuổi tác của Tiêu Chấn Long thế này, nếu như không có bối cảnh gia đình thì sao có thế lấy được một khoản

vốn đâu tư xí nghiệp như vậy. Nói cách khác, nếu như Tiêu Chấn Long không có một giải thích hợp lý, chắc chắn Trần Tử Minh có lý do tin tưởng khoản vốn kếch xù này có thế đến từ chính phủ đại lục, dùng đế chi cho chiến tranh sẽ phát sinh ở Đài Loan trong tương lai, lý do này đến lúc phù hợp đều là chuyện đương nhiên; mà đối với việc đăng ký Giải trí Nam Thiên, một là bản thân công ty này thành lập nên không có nguy hiếm gì đối với chính trị, hai là bởi vì xí nghiệp này đăng ký dưới danh nghĩa anh Thủy, cho nên việc phê duyệt không hề có một chút trễ nải. Bảy giờ ở Đài Loan, chuyện gì đều sợ móc nối với chính trị; liên quan đến ** đại lục.

Nhưng là đối với Công ty Trách nhiệm hữu hạn Logistics Nam Thiên, nếu như Tiêu Chấn Long muốn đế cho Lưu Minh Nghĩa cầm lái thì nhất định phải cho khoản tiên đầu tư kếch xù này một nguồn gốc hợp lý. Cho nên bây giờ đối với Tiêu Chân Long mà nói, khoản tiền đầu tư kếch xù này chính là điếm yếu chết người của anh. Nhưng mà nếu như Công ty Trách nhiệm hữu hạn Logistics Nam Thiên thành công được phê duyệt, cho phép thành lập, như vậy sau này thành lập Tập đoàn Nam Thiên sẽ không gặp bất kỳ trở ngại nào. Cho nên bây giờ phải giành được

Việc đăng ký thành lập Doanh nghiệp Công ty Trách nhiệm hữu hạn Logistics Nam Thiên lại càng lộ ra sự quan trọng, đây cũng là lý do tại sao hỏm nay Tiêu Chấn Long phải đặc biệt viếng thăm Trần Tử Minh.

“Ngài là nghi ngờ mục đích tôi đầu tư công ty này không tốt sao?” Tiêu Chấn Long hỏi.

“Từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói là như vậy, trừ khi cậu có đầy đủ chứng cứ chứng minh nguồn vốn của cậu không có vấn đề, còn cả mục đích cậu đầu tư công ty này không có vấn

■dề—_____________

Làm sao tôi chứng minh, căn bản cũng không có cách nào chứng minh nha! Tiêu Chấn Long ảm thầm gào thét trong lòng. Chẳng lẽ muốn nói với Trần Tử Minh là mình cùng đường, từ đại lục chạy tới sao? Tiền của mình cũng là lấy từ tiền tham ỏ của ngân hàng, mà mấy người chúng tỏi đều là tội phạm bỏ trốn của đại lục sao? Căn bản đây là chuyện không thể nào, cho nên chuyện đầu tiên mà Trần Tử Minh muốn biết, Chấn Long căn bản cũng không thế chân tướng nói cho ông ta, còn nghi vấn thứ hai của Trần Tử Minh, Tiêu Chấn Long càng khỏng có cách nào trả lời. Chẳng lẽ mình muốn moi tim ra cho Trân Tử Minh xem, chứng minh mình đằu tư công ty này, căn bản không có bất kỳ liên quan gì đến đại lục sao?

Cho dù làm như vậy, Trần Tử Minh sẽ tin tưởng sao?

Suy nghĩtrong đằu Tiêu Chấn Long xoay nhanh, đang cẩn thận suy nghĩ làm sao trả lời vấn đề liên tiếp của Trân Tử Minh.

“Thật đáng tiếc, hai nghi vấn trong lòng ngài, tôi không có cách nào chứng minh, mặc dù tôi có thế chắc chắn rằng mục đích của tôi rất đơn thuần.” Tiêu Chấn Long nói.

Trần Tử Minh lập tức sửng sốt, ông ta không ngờ Tiêu Chấn Long lại trả lời vấn đề của ông ta một cách thẳng thắn như vậy, ông ta nghĩ ít nhất Tiêu Chấn Long sẽ bịa ra một vài lý do qua loa lấy lệ ông ta. Nhưng mà Tiêu Chấn Long không làm vậy, anh phi thường thản nhiên thừa nhận rằng anh không có cách nào giải thích nghi vấn trong lòng Trần Tử Minh. Nhưng mà đồng thời Trần Tử Minh cũng chú ý tới việc Tiêu Chấn Long vẫn không hề có một chút ý nghĩ lùi bước, không có loại cảm giác mất mát vì đâm phải vách tường, cứ như đây là một điều nhất định phải được, sớm muộn gì cũng là của anh vậy.

Đúng vậy, loại thái độ tin tưởng vững chắc này làm cho Trần Tử Minh càng cảm thấy Tiêu Chấn Long không phải là một nhân vật đơn giản, không phải là người mà Trần Tử Minh ông có thế dùng vài ba lời là có thế đuổi đi.

“Cục trưởng Trần, tôi lổ mãng hỏi ngài một câu, với thu nhập hàng năm của ngài, ngài có thể mua được một ngôi biệt thự sang trọng thế này sao, ngài có thế nói rõ toàn bộ nguồn kinh tế của ngài không?” vẻ mặt Tiêu Chấn Long như thường hỏi.

Nghe xong lời Tiêu Chấn Long, sắc mặt Trần Tử Minh lập tức trở nên rất khó coi, lập tức lớn tiếng nói: “Cậu Tiêu, chú ý ngài đến từ ngữ của mình, bằng một điểm này tôi đã có thể tố cáo cậu tội xúc phạm danh dự.”

Thế giới này có ai không tham tiền đâu, chỉ là vấn đề tham nhiều hay tham ít, nhất là khi nơi này chính là Đài Loan – được khen ngợi là một trong bổn con rồng của Châu Á, có rất nhiều tập đoàn doanh nghiệp lớn, những tập đoàn doanh nghiệp này gần như đều có quan hệ dây mơ rễ má với chính phủ, ngoài sáng tặng lễ, âm thầm tặng tiền đều trở thành bí mật công khai trong nội bộ lãnh đạo chính phủ. Chỉ là những chuyện này anh có thể suy nghĩ, nhưng anh không thể nói ra, dù sao đây là một loại ** của chính phủ.

Coi như là người phụ trách riêng mảng đăng ký thành lập doanh nghiệp ở Đài Nam, tất nhiên Trần Tử Minh cũng không thế may mắn tránh khỏi, mặc dù chưa đến mức vơ vét quá nhiều, nhưng cũng là người lúc chết để tiếng, nếu không bằng tiền lương hằng năm của ông ta ở ban ngành chính phủ, làm thế nào có thế mua được một ngôi biệt thự sang trọng thế này chứ ? Cho nên Tiêu Chấn Long khẳng định chắc chắn Trần Tử Minh cũng thu không ít tiền hối lộ. Ban đầu Tiêu Chấn Long chỉ là suy đoán, bởi vì anh cũng không biết nhân viên chính phủ ở Đài Loan có tiền lương bao nhiêu một tháng, thuần túy

là gạt Trần Tử Minh một chút, từ việc Trần Tử Minh phản ứng quá kích động như vậy, Tiêu Chấn Long biết rằng anh đã đoán đúng.

Tiêu Chấn Long khoát tay một cái, tỏ ý bảo Trần Tử Minh ngồi xuống, nói: “Cục trưởng Trần, đừng nên kích động như vậy, chúng ta ngồi xuống nói chuyện, ngòi xuống nói.”

Trần Tử Minh lại biết mình thất thố, thong thả cảm xúc của mình một chút, ngồi xuống nhưng không có sẳc mặt tốt đối với Tiêu Chấn Long.

Tiêu Chấn Long cũng không thèm đế ý, cười một tiếng, tiếp tục nói: “Cục trưởng Trần, thật sự xin lổi, có thế là lời nói vừa rồi của tôi tương đổi trực tiếp.”

Trần Tử Minh liếc Tiêu Chấn Long một cái, trong lòng lấm bấm, đâu chỉ trực tiếp, chính là huỵch toẹt ra luôn.

Tiêu Chấn Long tiếp tục nói: “Đối với thân phận của chúng tôi, đối với mục đích tôi đầu tư vào Công ty Trách nhiệm hữu hạn Logistics Nam Thiên, tôi bảo đảm với ngài là không có một chút vấn đề gì, cũng không có những thứ như trong lòng ngài đang băn khoăn, cho nên tôi hy vọng ngài có thể phê duyệt để Công ty Trách nhiệm hữu hạn Logistics Nam Thiên thành lặp trong thời gian nhanh nhất có thế.”

Nói xong, ánh mắt Tiêu Chấn Long không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Trần Tử Minh, đang chờ câu trả lời của Trần Tử Minh: “Cậu nói không có vấn đề gì không tính, phải là tôi nói không có vấn đề mới được.” Trần Tử Minh lập tức chiếu tướng Tiêu Chấn Long một quản.

“ồ! Đúng vậy, xin lỗi ngài, là tôi quên mất.” Tiêu Chấn Long tựa như quên mất đây là nhà của Trần Tử Minh, còn tưởng rằng đang ở trong bang hội mình, có thế nói một không hai. Có lúc tính cách này khiến Tiêu Chấn Long cảm thấy rất lúng túng, dù sao trong xã hội hiện thực không phải là cái gì cũng có thế như ý Tiêu Chấn Long mong muốn.

“Cậu Tiêu, cậu Lưu, hôm nay tỏi còn có một cuộc hẹn, hôm nay nói chuyện đến đây chấm dứt đi, còn vấn đề quý công ty đăng ký thành lập, đế tôi quay đầu xin phép cấp trên rồi sẽ trả lời cậu sau.” Nói xong, Trần Tử Minh lập tức hạ lệnh đuối khách, trong nháy mắt đã đối lại dáng vẻ từ chổi người ngoài ngàn dặm.

Lưu Minh Nghĩa nhìn Trần Tử Minh một chút, không ngờ sẽ huyên náo không vui thế này, sau đó lại nhìn Tiêu Chấn Long, thấy Tiêu Chấn Long không hề lộ vẻ sợ hãi, trông có chút bất mãn, Lưu Minh Nghĩa âm thầm kinh hãi, muốn nói tốt mấy cảu với Trần Tử Minh. Không đợi cậu ta đứng lên, cậu ta đã bị Tiêu Chấn Long kéo lại chổ ngồi, Tiêu Chấn Long từ từ đứng dậy, nói: “Cục trưởng Trần, thật sự không thế thương lượng sao?”

“Không thể, mời hai vị.” Trần Tử Minh không cảm xúc nói.

Tiêu Chấn Long cười lạnh một tiếng:” Cục trưởng Trần, ngài biết hậu quả của việc này làm như vậy sao?”

Trần Tử Minh hừ lạnh một tiếng: “Hậu quả ư? Hậu quả gì? Tôi không muốn biết.”

Tiêu Chấn Long đi tới trước mặt Trần Tử Minh, nhìn Trần Tử Minh đôi mắt, mỉm cười và dùng âm thanh trầm thấp nói: “ông sẽ chết không có chồ chôn!” Những lời này là Tiêu Chấn Long

vừa cười vừa nói ra với Trần Tử Minh, không khỏi làm thân thể Trần Tử Minh thoáng run lên, Trần Tử Minh nói: “Cậu đang uy hiếp tôi?” “Nếu như ông cho rằng như vậy thì nó chính là uy hiếp!” “Tiêu Thiên Long, cậu cũng cấn thận đấy! Nếu như Trân Tử Minh tôi đây sợ uy hiếp, tôi cũng không ngồi vững vị trí cục trưởng này này rồi!” Trần Tử Minh không sợ hãi chút nào, đối mặt với Tiêu Chấn Long.

Nghe được lời nói của Trần Tử Minh, Tiêu Chấn Long híp mắt mỉm cười nhẹ nhàng, ra hiệu cho Lưu Minh Nghĩa một chút. Lưu Minh Nghĩa hiếu ý, lấy ra một xấp tiền thật dày từ trong túi xách ra, ước chừng đến một triệu đồng Đài Loan, đặt vào giữa bàn tràn bên ghế sô pha.

Trần Tử Minh nhìn xấp tiền trẽn bàn trà, đại khái đoán được có bao nhiêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.