Nhà Lao Chi Vương

Nhà lao Chi Vương - Chương 90




Có vẻ như cách làm này của Tiêu Chấn Long rất có hiệu quả, mọi người lập tức phân thành hai phần, phần lớn đứng bên trái đều là đám người đầu tiên đi theo anh Thuỷ, đám người này rất kiên định đứng bên trái, đồng thời cũng kéo theo một bộ phận người gia nhập. Nhưng cũng có một nhóm người đứng bên phải, đám người này khoảng chừng hơn một trăm người.

“Ba, hai, một!” Đếm giây xong, Tiêu Chấn Long hài lòng nhìn người đứng bên trái, đồng thời lạnh mắt nhìn người bên phải.

Chính vào lúc này, ngoại trừ Tiêu Chấn Long, tất cả anh em tống cộng mười một người đều rất tự nhiên đứng giữa hai bẽn trái phải, mặc dù giữa mười một người còn một khoảng trống rất lớn, nhưng lại đứng thành một đường thẳng tiêu chuẩn.

Tin rằng dù có là quản đội ở đây thì cũng chỉ đến thế thôi.

‘Tôi lại cho các người thêm năm giây đưa ra lựa chọn cuổi cùng!” Tiêu Chấn Long trầm giọng nói.

“Năm, bốn…” Tiêu Chấn Long lại nhìn đồng hồ bắt đầu đếm.

Anh Thuỷ bẽn cạnh xem như đã nhìn ra, đây là Tiêu Chấn Long muốn diệt trừ những người không quy thuận mình! Tức thì mồ hôi lạnh đầy đầu, đột nhiên gã ta nghĩ ra một cách mà cũng không thế xem là cách. Gã ta vội vàng chạy xuống dưới đài, cung kính đứng trong trận tuyến bên trái. Hành động này của anh Thuỷ vẫn có tác dụng, một bộ phận người đứng bẽn trái còn đang do dự thấy anh Thuỷ làm như vậy đã trực tiếp hành động tỏ rõ lập trường. Không nhịn được từ trận tuyến bên phải xuyên qua bức tường người của đám anh em Lý Thế Vinh chạy sang trận tuyến bên trái, thật ra rất nhiều người đều nhìn ra được, Tiêu Chấn Long muốn cho đám người không muốn quy thuận mình một cơ hội cuối cùng, một hồi giết chóc sắp sửa ập đến. Nhưng nếu như Tiêu Chấn Long thật sự ra lệnh phải chém giết người từng là anh em của mình, chính mình thật sự có thế xuống tay sao?

Trong năm giây, thỉnh thoảng có người từ trận tuyến bên phải xuyên qua bức tường người chạy đến trong trận tuyến bên trái, trong mấy giây tiếp theo mới phát hiện, có lẽ trong năm giây vừa nãy bọn họ đã làm ra lựa chọn quan trọng nhất trong đời mình.

Số người trong trận tuyến bên phải vẫn không ngừng giảm xuống, mắt thấy chỉ còn sót lại bảy tám chục người. Người ở trận tuyến bên phải cũng không ngừng mắng chửi người chạy đi, ý bảo bọn họ là cỏ đầu tường. Thực ra người còn sót lại hơn phân nửa là anh em của người bị Tiêu Chấn Long đấm bay ban

nãy.

Trên một ý nghĩa nào đó thì bọn họ vẫn xem như có lòng trung thành. Nhưng trong mắt Tiêu Chấn Long, loại người này không thích hợp làm anh hùng trung thành.

“Ba, hai, một!” Cuối cùng Tiêu Chấn Long cũng dừng đếm.

“Giết!” Tiêu Chấn Long ra lệnh một tiếng.

Các anh em bang Triều Châu bên trái vằn chưa phản ứng lại, chờ khi phản ứng lại, mười mấy người Lý Thế Vinh đã nắm lấy dao găm xông vào trận tuyến bên phải, trận chém giết dẫu tiên ở Đài Loan mở màn ngay trong đèm khuya gió thu này.

Ban đầu là món chay, đằng sau mới thật sự là món chính. Bên trái là anh em bang Triều Châu dàn thành trận cổ, đôi diện bẽn phải là một đám anh em còn nguyên vẹn, hơn nữa còn là dân bản địa, đứng trên địa bàn mình, nắm giữ cán muôi, ưu thế nghiêng về một bên, còn thêm điểm cộng là một mảng người đen nghìn nghịt, như vậy có thế làm gì có cảm tưởng thế nào?

Sự hung ác của Lý Thế Vinh, khí thế của Hỏa Phượng, dao của chú Lục, sự nhanh nhẹn của Phiêu Tuyết, sự chặt chẽ của Hoàng Tây và dũng mãnh của tam đại hộ pháp,đều phát huy sâu sâc trong trận chém giết này, sự ốn định của Hoàng Bắc, Trương Anh Tú thế hiện ra. Có lẽ ỞĐài Loan xa lạ kiềm chế đã lâu, có lẽ đã quá lâu rồi vẩn chưa ngửi được mùi vị của máu tanh, có lẽ đã lâu rồi không cảm nhận được niềm vui sướng xé toạc rợn người kia, tóm lại trên khuôn mặt của mọi người đều có cảm giác phấn khởi trước nay chưa từng có. Tựa như dừng ở trước mặt bọn họ là một đám nấm dại chứ không phải hơn tám mươi người một phương. Mười phút qua đi, quảng trường

giống như vừa trải qua một trận mưa máu, đỏ rực, tràn đầy mùi máu tanh, khiến người ta thấy mà buồn nỏn. Trừ mười một người cả người đẫm máu tươi, đã không còn ai đứng được nữa.

Đám người anh Thuỷ dùng ánh mắt không thế tưởng tượng nổi nhìn về bẽn kia quảng trường, mười một người chậm rãi bước về, trông như mười một người trở về từ Địa Ngục. Từ sợ hãi đã không thế hình dung nối cảm giác chấn động trong lòng các anh em còn lại của bang Triều Châu đối với sự khủng bố của binh đoàn Tiêu Chấn Long.

Anh Thuỷ nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Tiêu Chấn Long, vội quát lớn: “Còn không mau gọi đại ca!”

“Dạ, đại ca!” Hơn bốn trăm anh em còn lại của bang Triều Châu trăm miệng một lời hô lên. Tựa như vào lúc này, tiếng của ai quá nhỏ thì đại nạn sẽ ập xuống đầu, cho nên đều gào to từng đợt vang trời.

Tiêu Chấn Long hài lòng nhìn mọi người, lớn tiếng nói: “Tôi phải nói cho mọi người biết! Đừng trách tỏi ra tay độc ác, sờ dĩ chúng tôi có thế sống sót ở hắc đạo, chính là vì chúng tôi ác hơn người khác, tàn nhẫn hơn người khác. Nếu nhưai không chịu nối thì trở về nhà ỏm vợ dỗ con ngay cho tôi. Ba ngày kế tiếp, chúng ta phải thanh trừ sạch sẽ toàn bộ bang hội trừ xã đoàn Tam Liên. Sau đó, tỏi sẽ huấn luyện mọi người, đế mọi người trở thành quân đội thép, một quân đội bách chiến bách thắng. Diệt trừ xã đoàn Tam Liên, thống nhất giới hắc đạo Đài Loan. Còn có từ hôm nay trở đi, không còn có bang Triều Châu này nữa, sau này mọi người chính là quân đội thép Cờ Đen của tôi, nghe rõ cả chưa!”

“Rõ. Đại ca! Cờ Đen! Cờ Đen!’

“Quân đội thép Cờ Đen! Quân đội thép Cờ Đen!”

Từng tiếng hô lớn vang vọng khắp trời đêm, khiến trời sao ở Đài Nam cũng trở nên ảm đạm phai mờ, một bang phái theo hình thức quân đội chân chính thuộc về Tiêu Chấn Long đã ra đời, sự xuất hiện của nó chính thức đánh dấu sự bẳt đầu con đường tranh bá hắc đạo ở Đài Loan của Tiêu Chấn Long.

Quân Cờ Đen, xuất hiện sớm nhất trong lịch sử cận đại Trung Quốc, do Lưu Vĩnh Phúc kiến lập ở Lục An, Quảng Tảỵ vào những năm 60 thế kỷ 19, bởi vì lấy Thất Tinh Cờ Đen làm chiến kỳ nên người xưa gọi là quân đội Cờ Đen.

Xã hội mà Lưu Vĩnh Phúc sống lúc bảy giờ chính là thời đại mà Trung Quốc đã phải trải qua những biến động khõn lường chưa từng có trong ba ngàn năm, dưới sự đàn áp vũ lực của thế lực ngoại xâm, chính phủ triều Thanh liên tiếp ký một loạt “Điều ước Nam Kinh” và các loại điêu ước mất quyền nhục nước. Việc ngừng cấp đất và đền bù sau chiến tranh đã gây ra những thay đối lớn trong nền kinh tế xã hội Trung Quốc, dưới sự áp bức của giặc ngoại xâm và chính phủ triều Thanh, mâu thuẫn xã hội trở nên gay gắt chưa từng có. Cuộc khởi nghĩa nòng dân lần lượt nổ ra, đặc biệt là cuộc cách mạng Thái Bình Thiên Quốc do Hồng Tú Toàn lãnh đạo đã quy tụ vô số cuộc khởi nghĩa nông dân rải rác thành cuộc cách mạng chống đế quốc và phong kiến đầu tiên trong lịch sử cận đại Trung Quốc.

Dưới bối cảnh thời đại như vậy, lại thêm đả kích của thiên tai (năm Lưu Vĩnh Phúc 16 tuổi, ba mẹ và chú đều lần lượt bất hạnh qua đời vì nghèo đói và bệnh tật), Lưu Vĩnh Phúc đã chôn trong lòng ngọn lửa phản kháng. Cũng vào lúc này, khởi nghĩa nỏng dân chống lại sự thống trị phong kiến của triều Thanh đang nổi lên mạnh mẽ, Lưu Vĩnh Phúc bắt đầu khởi nghĩa đội ngũ mà mình có thế cậy nhờ. Năm 1857, cũng chính là năm Lưu Vĩnh Phúc được hai mươi tuối, ông dứt khoát rời bỏ căn nhà gần như không tồn tại của mình, tìm đến nương nhờ đội ngũ khởi nghĩa do thủ lĩnh Thiên Địa hội, Trịnh Tam lãnh đạo.

Vê sau, Lưu Vĩnh Phúc lần lượt nương nhờ đội ngũ khởi nghĩa của Ngô Nhị, Vương Sĩ Lâm, Hoàng Tư Hoành, Ngô Tá Trung vảng vâng. Trong quân khởi nghĩa của Ngô Tá Trung, tài năng

quân sự của Lưu Vĩnh Phúc đã được đề cao và phát huy rất nhiều. Cũng chính trong lúc này, Lưu Vĩnh Phúc thành lập “Quân Cờ Đen”, bọn họ lấy Thất Tinh Cờ Đen làm quân kỳ, tố chức nghi thức tế cờ. Lúc mới thành lập quân Cờ Đen có hơn hai trăm người, thành viên cơ bản là nông dân nghèo. Dưới sự dẫn dắt của Lưu Vĩnh Phúc, quản Cờ Đen liên tiếp giành thắng lợi, khiến kẻ địch nghe tin đã sợ mất mật, đứng ngồi không yên. Mặc dù quản Cờ Đen do Lưu Vĩnh Phúc lãnh đạo nhiều lần lập được kỳ công, chịu được một lần rồi lại một lần khảo nghiệm nghiêm khắc, trên lĩnh vực chính trị và quân sự ngày càng thành thục, nhưng chính vào lúc này cuộc vận động Thái Bình Thiên Quốc đã thất bại, cách mạng nông dân cả nước đang rơi vào bước đường suy giảm. Chính phủ triều Thanh thừa thế đàn áp các cuộc khởi nghĩa nông dân vẫn bất khuất kiên trì đấu tranh chống nhà Thanh trên khắp cả nước, để tiêu trừ hiếm họa từ bên trong đã hạ lệnh diệt trừ tận gốc khởi nghĩa nông dân, “Không để tro tàn lại cháy”.

Cùng lúc này, điều động quân Thanh đông gấp mấy lần quân khởi nghĩa, áp dụng chiến thuật bao vây thành trì, từng bước dẫn đầu, tiến công bốn phía, bao vảy chặn đánh, phải đuối cùng giết tận. Dưới tình thế thực lực địch ta cách xa nhau như vậy, để bảo tồn lực lượng, Lưu Vĩnh Phúc lãnh đạo quân Cờ Đen tiến hành chiến lược chuyến dời vượt biên giới Trung Việt, cuối cùng đến được Lục An. Tại Lục An, Lưu Vĩnh Phúc chính thức thành lập quân đội Cờ Đen, lấy Thất Tinh Cờ Đen làm quân kỳ, thiết lập biên chế quân sự nghiêm ngặt và kỷ luật nghiêm minh. Quân đội Cờ Đen diệt trừ thế lực phong kiến cát cứ và thế lực thố phỉ hoành hành ngang ngược ở biên giới Trung Việt, ổn định trị an xã hội, bảo vệ lợi ích của dân chúng, khuyến khích khai khấn đất hoang, phát triến sản xuất nông nghiệp, khuyến khích buôn bán dân gian như thường, cũng thực hiện chế độ thu thuế đế giải quyết quân lương. Những việc làm của Lưu Vĩnh Phúc ở biên giới Trung Việt đã nhận được sự tín nhiệm của người dân và chính phủ Việt Nam,

việc này đã đặt một cơ sở nhất định đế sau này ông sang Việt kháng Pháp, sang Đài kháng Nhật.

Năm 1894, Nhật Bản phát động chiến tranh xâm lược Trung Quốc, chiến tranh Giáp Ngọ bùng nố, Nhật Bản xâm lược Đài Loan. Do chính phủ triều Thanh lúc bắt đầu chiến tranh đã thúc đấy đầu hàng con đường chủ nghĩa xã hội, Trung đội liên tục bại trận ở chiến trường trên biến và đất liền; mà giặc xâm lược Nhật Bản lại dễ dàng giành thắng lợi ở chiến trường trên biến và đất liền, càng tiến thêm một bước bành trướng dã tâm thôn tính toàn bộ Trung Quốc. Dã tâm lang sói của kẻ xâm lược Nhật Bản khiến Lưu Vĩnh Phúc dứt khoát suất lĩnh quân Cờ Đen đến Đài Loan chổng lại giặc Nhật Bản, cũng đóng quản ở Đài Loan. Năm 1895, Lưu Vĩnh Phúc lấy quân Cờ Đen làm chủ lực, đoàn kết với quân đội bạn Đài Loan, liên tục chiến đấu ở nhiều nơi Đài Nam, Đài Trung, Đài Bắc ở Đài Loan, chiến đấu anh dũng và đầm máu trong năm tháng cùng quân Nhật, cuối cùng khiến quân Nhật thiệt hại nghiêm trọng.

Lúc Tiêu Chấn Long học đại học, mỗi khi nhìn thấy đoạn Lưu Vĩnh Phúc chổng quân xâm lược Nhật Bản, trong lòng đều trào dâng một niềm tự hào khó mà kiềm được, vô cùng cảm thán xã hội hiện thực không cho anh cơ hội này. Tiêu Chấn Long cũng từng tưởng tượng vô số lần mình là Lưu Vĩnh Phúc đã chiến đấu chống giặc ngoại xâm, lãnh đạo quân Cờ Đen đánh đuổi giặc ngoại xâm khỏi lãnh thổ Trung Quốc, cũng có thế giống như Lưu Vĩnh Phúc trở thành anh hùng dân tộc được vạn người ngưỡng mộ.

Tuy thời gian trôi đi nhưng tình cảm vẫn vậy. Khi kim thời gian chỉ về năm 1999 cuối thế kỷ 20, địa điếm cũng là thành phố Đài Nam của tỉnh Đài Loan, hỏm nay Tiêu Chấn Long cũng chính thức tuyên bố tên gọi hắc bang của anh là quân Cờ Đen, Lưu Vĩnh Phúc đã thành tiên gần một thế kỷ làm sao cũng không ngờ được dưới âm tào địa phủ, quản Cờ Đen mà ông

từng lấy làm kiêu ngạo ở trong tay Tiêu Chấn Long, vào năm cuối cùng của thế kỷ 20 lại một lần nữa được thành lập ở Đài Loan, nhân vật lãnh đạo chính là Tiêu Chấn Long gần hai mươi tuổi.

Cái gọi là hắc đạo vô tận, quần hùng trỗi dậy!

Cờ Đen vô địch, tung hoành thiên hạ!

Thống soái Cờ Đen, chỉ có Tiêu Chấn Long!

Trong đêm nay, tống cộng toàn bang Triều Châu có ba trăm chín mươi sáu người, Tiêu Chấn Long phân tất cả thành hai đường, Lý Thế Vinh, Trương Anh Tú suất lĩnh tam đại hộ pháp dẫn đầu một đường, từ phía đông Đài Nam bắt đầu tiến hành càn quét các bang phái, Tiêu Chấn Long suất lĩnh đám người anh Thuỷ, Hoả Phượng, Phiêu Tuyết, chú Lục dẫn đầu một đường khác, từ phía tây Đài Nam bắt đằu tiến hành vây quyết các bang phái khác, cần phải trong thời gian ngắn nhất thôn tính tất cả bang hội ngoại trừ xã đoàn Tam Liên ra.

Tiêu Chấn Long ra lệnh giết cho tất cả anh em, có thế chiếm lấy trong hoà bình thì cứ chiếm lấy trong hoà bình, không thế chiếm lấy trong hoà bình thì nhất định phải diệt cỏ tận gốc, không cho bất kỳ bang phái nào có cơ hội tro tàn lại cháy.

Sau khi các anh em nhận lệnh vang dội thì đều tự mình dần theo người thuộc về mình phản thành hai con đường như hai dòng nước ngầm màu đen tuôn chảy vào trung tâm thành phố Đài Nam.

Trên quảng trường vẫn còn mùi máu tươi nhàn nhạt thoang thoảng, nhưng đã không nhìn thấy một cái xác nào, tất cả xác

chết đã được Tiêu Chấn Long cho người dọn dẹp sạch sẽ, toàn bộ đèn ở quảng trường vẫn lập lòe như cũ, ánh trăng vẫn chiếu rọi như trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.