*Chương có nội dung hình ảnh
Cho nên nhất định là có gì đó ngăn nó tiến lên, Tiêu Chấn Long nhìn nhìn, thứ khiến cho phi đao đứng yên chính là hai ngón tay, là Hoàng Tây ở bên cạnh anh duỗi ngón trỏ và ngón giữa ra kẹp chẳc đao bạc mỏng như tờ giấy.
Tiếng “Lách cách!” vang lên, đao bạc trượt xuổng từ giữa ngón tay của Hoàng Tây, rơi xuống boong tàu của thuyền chớ khách phát ra tiếng vang lanh lảnh. Thứ rơi xuống cùng với phi đao còn có máu tươi từ hai ngón tay phải của Hoàng Tây, đầu Hoàng Tây đố đầy mồ hôi che tay phải của mình lại.
Mặc dù Hoàng Tây đã ra tay ngăn phi đao tiếp tục tiến tới nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh nẽn đao bạc vẩn cọ rách chút da trước ngực của Tiêu Chấn Long, vô cùng dứt khoát.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Tiêu Chấn Long đều đang trợn mắt há mồm nhìn phi đao của Hoàng Tây, cũng không dám tin điều mình đang nhìn thấy trước mắt là sự thật, vậy mà có người có thế kẹp được đao bạc hai tấc bân ra nhanh như sao băng của một trong mười sát thủ hàng đằu chỉ bằng hai ngón tay. Vào giây phút đó thời gian như trở nên bất động, ngoại trừ tiếng gầm gừ của sóng biến thì toàn bộ boong tàu đều yên lặng. Chợt, các anh em Trương Anh Tú hồ lớn một tiếng “Hay lâm, Hoàng Tây!”. Đây là lần đầu tiên các anh em nhìn thấy Hoàng Tây ra tay, và cũng là lần ra tay khiến cả đời này họ khó mà quên được, nếu như không nhờ ngón tay của Hoàng Tây
kẹp lấy đao bạc thì chắc chắn Tiêu Chấn Long sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Đúng là đáng sợ, có người có thế kẹp đao bạc của mình bằng hai ngón tay sao, đột nhiên Phi Đao cảm thấy mình đang giao đấu với một bang phái ma quỷ.
Phi Đao thẹn quá hóa giận quát lớn một tiếng: “Tiêu Chấn Long, anh là người đầu tiên và cũng là cuối cùng!” Tất cả mọi người đều hiếu được ý trong lời nói của Phi Đao, Tiêu Chấn Long là người đằu tiên có thế tránh thoát được phi đao của anh ta, nhưng cũng sẽ là người cuối cùng.
Trương Anh Tú biết trong tay của Ngũ sát Phi Đao chỉ có một cái phi đao bạc, chẳng lẽ anh ta vẫn còn phi đao nữa sao? Đột nhiên Trương Anh Tú linh cảm được mình đã đoán đúng, bởi vì anh ấy đã nhìn thấy trong cả hai tay của Phi Đao đều có một cái phi đao màu bạc.
Chỉ có một cái phi đao thôi sao, tất nhiên không phải, tổng cộng có ba cái, chỉ là chưa ai có thế trốn thoát khỏi cái đầu tiên nên cũng không cần phải dùng đển hai thanh còn lại.
Chỉ nhìn thấy Phi Đao lẳc hai tay một cái, hai cái phi đao bạc sượt qua Lý Thế Vinh đang quỳ trên mặt đất, bay về phía Tiêu Chấn Long một lần nữa. Không ai ngờ được Phi Đao còn có chiêu sau, vẫn quá nhanh, Tiêu Chấn Long tính toán dù có tránh được cái phi đao thứ nhất thì cũng không thế tránh khỏi được cái còn lại, lúc này đã không thế trông cậy vào Hoàng Tây đang bị thương được nữa. Tất cả mọi người tuyệt vọng nhìn hai cái phi đao đang bay về phía Tiêu Chấn Long, ai cũng biết chắc chắn lần này Tiêu Chấn Long không còn may mắn
như cái đầu tiên nữa.
Chỉ thấy Tiêu Chấn Long vừa định vươn người nhảy lên tránh thoát đao bạc đang bay nhanh đến thì lại thấy trước mặt hiện lên một bóng dáng màu đỏ, “Lách cách, lách cách!” Hai thanh đao bạc phát ra tiếng rồi rơi xuống, thứ rơi xuống chung còn có mấy sợi tóc dài…
Chỉ thấy một bóng dáng giống như đốm lửa đỏ bay xuống phía trước Tiêu Chấn Long, người này mặc bộ quần áo màu đỏ bó sát người, quỳ một gối chống tay phải lên boong tàu, đầu hơi cúi thấp, mái tóc như thác nước xõa trên hai bả vai, có thế thấy rõ đây là nữ.
Tất cả mọi người đều không biết cô gái này là ai, vì cô ấy đang nửa quỳ trên boong tàu nên mái tóc xõa ra đã che khuất khuôn mặt, nửa ngày sau, cô ấy chậm rãi ngấng đầu, mái tóc tự rẽ sang hai bên, ánh mắt sắc bén nhìn vẻ mặt vô cùng nghi ngờ của Phi Đao ở phía trước. Phi Đao không hiếu vì sao tối nay cứ liên tiếp có cao thủ xuất hiện ngăn phi đao của anh ta lại, chắc đã qua thời của mình rồi, bây giờ trên giang hồ lại có một nhóm tân binh mới nối lên rồi, bên người tên Tiêu Chấn Long này có nhiều cao thủ quá. Lúc ánh mắt của Phi Đao tiếp xúc với ánh mắt mà cô ấy nhìn sang không khỏi bị ánh mắt chứa sát khí trước giờ chưa từng thấy kia dọa lui về sau nửa bước, trong lòng Phi Đao chấn động mãnh liệt, ánh mắt lợi hại quá, cảm giác ánh mát kia giống như một lưỡi đao cắm vào trong lòng của mình vậy, chưa từng có ai có thể đấy mình lui nửa bước chỉ dựa vào ánh mát, đột nhiên Phi Đao nảy sinh cảm giác tai họa ngập đầu.
Vào giây phút cô gái quỳ trên đất ngấng đầu lẽn, Trương Anh Tú, Hoàng Tây, Hoàng Bắc và tam đại hộ pháp đều trăm miệng một lời gọi: “Phượng Nhi.”
Không sai, cô gái quỳ trên mặt đất chính là Phượng Nhi đã đồng hành cùng họ mấy ngày nay.
Ngoại trừ Tiêu Chấn Long và Lý Thế Vinh đang bị thương thì mọi người đều lộ ra biếu cảm khó mà tin được, quả thật đêm nay họ gặp nhiều điều bất ngờ quá, đầu tiên là Hoàng Tây có thế kẹp phi đao bằng ngón tay, sau đó là Phượng Nhi giáng
xuống từ trên trời đánh rơi hai cái phi đao. Chỉ có mình Tiêu Chấn Long là không có bất cứ biếu cảm ngạc nhiên nào trên mặt, giống như đây là chuyện đương nhiên, chỉ có điều bản lĩnh của Phượng Nhi vần hoàn toàn vượt ra khỏi sự dự đoán của Tiêu Chấn Long và Lý Thế Vinh. Lý Thế Vinh biết trận đấu giữa Phượng Nhi và Phi Đao sắp bắt đầu nên cố nén cảm giác đau đớn che phần bụng bị thương trở về bên cạnh Tiêu Chấn Long, Tiêu Chấn Long duỗi hai tay ra đỡ Lý Thế Vinh ngồi xuống boong tàu.
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!
">
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!