Nhà Lao Chi Vương

Nhà lao Chi Vương - Chương 29




“Ừ! Là Lưu Á Danh sao?” Lê Chí Nam hỏi với vẻ thăm dò.

“Bây giờ đáp án đó không có bất cứ ý nghĩa gì VỚI ông cả. Lý

Thế Vinh…” Tiêu Chấn Long ra hiệu bằng ánh mắt.

Đương nhiên Lý Thế Vinh hiếu ý của ánh mát đó, anh ấy xông lên, lách qua hai cảnh sát vũ trang ở đằng trước, vươn tay phải ra bóp chặt yếu hầu Lê Chí Nam, hơi dùng sức một chút, chỉ với một tiếng rắc giòn vang, Lê Chí Nam hống hách ở nhà giam Thành Bắc hơn hai mươi lăm cứ thế kết thúc tính mạng của mình, đến lúc đối diện với cái chết, ông ta cũng không nhắm mắt lại, trong mắt là sự nghi vấn như muốn nói rằng không ngờ Tiêu Chấn Long nói ra tay là ra tay luôn, ngay cả cơ hội đế ông ta mua chuộc cũng không có, râm một tiếng ngã xuống đất. Thấy Lê Chí Nam ngã xuống đất mà chết, Lý Thế Vinh nhanh chóng lui về cạnh cách anh em mình, toàn bộ quá trình giết người đều không dây dưa lằng nhằng gì. Bốn cảnh sát vũ trang bên cạnh Lê Chí Nam thầm khen ngợi, dù cho tự mình ra tay giết một người không hề có sức phản kháng cũng chỉ như thế này mà thỏi, người bên cạnh Tiêu Chấn Long đều là cao thủ!

“Nói với Lưu Á Danh, tôi đã giải quyết ổn thỏa chuyện anh ta nhắn nhủ rồi, thứ anh ta đồng ý với tôi đâu?” Cũng không biết Tiêu Chấn Long nói với ai trong bốn cảnh sát vũ trang đằng kia.

“Nhà giam trưởng Lưu dặn dò, sau khi giải quyết xong mọi chuyện thì lập tức thả các anh đi, nhưng anh ấy muốn chúng tôi nói lại với anh rằng sau mười hai tiếng nữa, anh và các anh em của anh sẽ trở thành tội phạm vượt ngục, bị truy nã toàn quốc từ Bộ Công an, hơn nữa, bây giờ các anh chỉ có một tiếng để chạy trốn, sau một tiếng, toàn thành phố sẽ tiến hành vây bắt các anh. Nhà giam trưởng Lưu nói đỏ là khoảng thời gian nhiều nhất tranh thủ được cho các anh chạy trốn.”

“Cảm ơn nhà giam trưởng Lưu thay tôi, phiền các anh nói với

anh ta rằng sau này có việc gì cần Tiêu Chấn Long tôi giúp một tay thì cứ tìm tôi!” Tiêu Chấn Long ngạo nghề nói, cho dù chỉ có một tiếng, Tiêu Chấn Long vẫn có niềm tin không bị cảnh sát điều tra ra được.

“Nếu như anh còn mạng chạy thoát thì nói tiếp.” Dường như vị cảnh sát vũ trang vừa nói vô cùng không xem trọng mấy người Tiêu Chấn Long, nói xong thì lên xe jeep lái về nhà giam Thành Bắc.

“Hừ!” Tiêu Chấn Long dùng giọng điệu chế giạo nhìn theo hướng xe jeep rời đi: “Vương Quang Khải, có nắm chắc trong một tiếng đi tới vùng ngoại ô thành phố hay không?”

“Cho tôi mấy phút, cải tạo lại xe, chắc là không vấn đề gì!” Vương Quang Khải vổ ngực nói, đổi với một người từng là cao thủ đua xe mà nói, cải tạo gia tăng tốc độ xe một cách đơn giản không phải chuyện gì khó, nhưng có lẽ chạy xong một tiếng ấy thì cái xe này cũng vứt luôn, Vương Quang Khải lập tức tìm công cụ bò xuống gầm xe, bắt đầu loay hoay.

Nhìn về hướng nhà giam Thành Bắc, Tiêu Chấn Long vô cùng xúc động, chỉ trong chín tháng, anh đã ra khỏi nhà giam Thành Bắc, cho dù là vượt ngục. Nhưng nếu không phải do kế hoạch trước đó của Tiêu Chấn Long vô cùng chặt chẽ, cho dù bọn họ có giỏi đánh nhau cỡ nào cũng không thế trổn thoát khỏi nhà giam Thành Bắc. Thật ra Tiêu Chấn Long lấy mạng mình và các anh em đánh cược với Lưu Á Danh một lần, nếu như vừa nãy bổn cảnh sát vũ trang nổ súng bắn họ sau khi Lẽ Chí Nam chết thì hôm nay kết cục của bọn họ chắc chân sẽ giống Lê Chí Nam, phơi thây ở vùng hoang vu này. Như vậy thì chẳng phải Tiêu Chấn Long anh may áo cưới cho người khác rồi sao? Nghĩtới đây, sau lưng Tiêu Chấn Long bồng đố mồ hôi lạnh, cũng mav mẽc dù con người Lưu Á Danh xảo quyệt gian trá

nhưng vẫn là người giữ lời hứa, Tiêu Chấn Long thật sự khảm phục điếm này của gã ta. Nhưng vẫn còn một khả năng khác, chính là Lưu Á Danh tin chắc rằng mấy người Tiêu Chấn Long không chạy thoát khỏi gần hai trăm km trong vòng một tiếng ngắn ngủi, rất có thể bị cảnh sát vũ trang đuổi tới bắn chết ở giữa đường.

*May áo cưới cho người khác: làm không công.

Tiêu Chấn Long đang tự ngầm lại các tình huống có thế phát sinh, dù sao thì bây giờ mạng của mấy anh em đều nằm trong tay anh, một khi quyết định sai lầm thì đợi chờ bọn họ chỉ có thế là cái chết. Bây giờ hy vọng duy nhất chính là Vương Quang Khải, chỉ cần anh ấy có thể lái xe đến vùng ngoại ô thành phố thì bọn họ có hy vọng trốn thoát được sự đuối bát của cảnh sát. Bây giờ, ngay cả cảnh sát trong thành phố và Lưu Á Danh ở nhà giam cũng không thế ngờ có cao thủ đua xe, sửa xe Vương Quang Khải ở cạnh Tiêu Chấn Long, chỉ cần bọn họ tưởng nhầm mấy người Tiêu Chấn Long không thể vào được trong thành phố trong vòng một tiếng đồng hồ, như vặy bọn họ sẽ rút phần lớn lực lượng cảnh sát đặt trọng điếm ở vùng hoang vu bên đường, đồng thời lực lượng truy bắt trong thành phố sẽ giảm bớt, vì thế chỉ cần có thế chạy xe đến vùng ngoại ỏ thành phố, mấy người Tiêu Chấn Long sẽ thắng lợi.

Sở dĩ kế hoạch của Tiêu Chấn Long chạy đến vùng ngoại ô là thắng là bởi vì ở khu vực ngoại ô gần thành phổ có rất nhiều cây, chỉ cần bọn họ rẽ vào bất cứ khu vực cây cối nào trước cảnh sát thì Tiêu Chấn Long ắt có niềm tin chạy thoát lên trời.

Nghĩ tới đảy, trong lòng Tiêu Chấn Long dần tự tin hơn, lúc này Vương Quang Khải đã cải tạo đơn giản chiếc xe xong xuôi,

Tiêu Chấn Long vung tay, các anh em lập tức lên xe. Tiêu Chấn Long ốn định cơ thế, lại nhìn xoáy về phía nhà giam Thành Bắc

một lần nữa, trong lòng thầm nói, tạm biệt nhà giam Thành Bắc, bọn tôi đi đây. Ngồi trong buồng lái, bảo Vương Quang Khải lái xe, Vương Quang Khải đạp chân lên ly hợp, tay phải gạt cần số, nắm chặt vô lăng, chỉ thấy chiếc xe chở hàng nhân bóng đêm mờ mịt phóng như bay về phía thành phố như mũi tên rời khỏi cung.

Đêm sao, con đường thắng tắp, một chiếc xe chở hàng đang lao như bay trên đường, chẳng ai có thể ngờ rằng hóa ra xe chở hàng thế tích lớn cũng có thế nhanh như Ferrari. Chiếc xe ấy chính là xe chở hàng nhóm tám người Tiêu Chấn Long lái, sau một loạt sửa đối của Vương Quang Khải, động cơ của xe chở hàng cỡ lớn gào hú hệt như một sói vậy, thỉnh thoảng ống thải khí phun ra luồng khói đen đậm đặc, đôi lúc còn bắn ra cả tia lửa.

Tiêu Chấn Long ngồi trong buồng lái, bám chặt tay cầm của xe, không dám thả lỏng một giây nào, ngược lại Vương Quang Khải lái xe thì vô cùng hưng phấn, ngầu nhiên cảm xúc mãnh liệt đã lâu không có thoáng hiện lẻn trên mặt. Mẹ nó, không ngờ tên nhóc Vương Quang Khải này giỏi chỉnh sửa xe như vậy, có cơ hội thì phải cho anh ấy cái máy kéo, xem anh ấy có thế sửa nó nhanh như BMW không. Có điều không biết chiếc xe chờ hàng này có thế kiên trì chạy đến ngoại ố hay không, nhìn Vương Quang Khải điên cuồng lái xe như thế, Tiêu Chấn Long luôn căng thắng, dù sao thì bây giờ có thế chạy thoát khỏi sự đuổi bắt của cảnh sát hay không đều nhờ vào chiếc xe hàng này.

Khoảng năm mươi phút sau, đôi lông mày nhíu lại của Tiêu Chấn Long dần giãn ra, bởi vì qua cửa sổ xe anh nhìn thấy ánh đèn của thành phố phía xa xa, cho dù bây giờ nó cách bọ họ rất xa nhưng bọn họ đã đi vào vùng ngoại ỏ của thành phố rồi.

“Anh Long, chúng ta sắp sửa vào khu vực thành thị rồi.” Vương Quang Khải lái xe ở bên cạnh nhắc nhở. Đúng lúc đó, hình như động cơ xe chở hàng phát ra âm thanh không êm ái gì, Vương Quang Khải vội lo lắng nói rằng: “Anh Long, không ổn rồi! Động cơ quá nóng, sấp hỏng rồi.” Nhưng trong lòng Vương Quang Khải vẫn thầm khen ngợi động cơ sản xuất trong nước

tính năng càng ngày càng tốt, trải qua sự cải tạo của anh ấy, lao nhanh suốt một đường như thế mà vẫn có thế thế kiên trì quãng đường dài như vậy, động cơ này xem như không tệ rồi, chỉ không biết công ty nhà nào sản xuất.

Nghe Vương Quang Khải nhắc nhở, Tiêu Chấn Long cũng sổt ruột, nếu như vẫn không tìm được lối nào thì tỉ lệ tám người bọn họ chạy thoát được giảm đi rất nhiều. Ngay lúc Tiêu Chấn Long đang nôn nóng trong lòng thì phía trước xe đột nhiên xuất hiện một cái ngã ba, Tiêu Chấn Long lập tức bảo Vương Quang Khải rẽ trái. Hai tay Vương Quang Khải đánh vô lăng, xe chở hàng cuốn theo gió bụi rẽ sang trái ở ngã ba, biến mất trong màn đêm.

Xe chở hàng đi thêm được mấy phút, do động cơ sắp hỏng rồi nên Tiêu Chấn Long bảo Vương Quang Khải đỗ xe vào rừng cây bên đường. Tiêu Chấn Long lập tức gọi Vương Quang Khải xuống xe, đồng thời gọi cả sáu người trong thùng Container ra. Ngoại trừ Tiêu Chấn Long thì bảy người còn lại ai cũng hiện rõ tâm trạng vui sướng sống sót sau tai nạn lên trên mặt.

“Vui mừng vớ vấn gì chứ, còn chưa ra ngoài được đâu.” Nghe Tiêu Chấn Long nói vậy, tất cả mọi người đều âm thầm lè lưỡi một cái. Nhưng trong lòng đều thầm nghĩ, dù sao bây giờ cũng trốn ra rồi.

Tiêu Chấn Long nhìn rõ hết tất cả vẻ mặt của bọn họ, trong lòng thầm cười khố, biết ngay bảy người bọn họ mà không có anh, chỉ bằng trạng thái lúc này thì sớm muộn gì cũng bị cảnh sát bắt được.

“Vương Quang Khải, vị trí này cách ngã ba đường vừa nãy tầm bao xa.” Tiêu Chấn Long quay đầu hỏi Vương Quang Khải phía

sau.

“Khoảng hai, ba km.” Vương Quang Khải đáp.

“Được! Bây giờ tất cả mọi người ngắt nhiều cành cây hết mức có thể, làm bấn quần áo mình.” Tiêu Chấn Long căn dặn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.