Nhà Lao Chi Vương

Nhà lao Chi Vương - Chương 28




Cống lớn nhà giam Thành Bắc từ từ mở ra, một chiếc xe Container chở hàng chạy vào cống nhà giam, sau khi lái xe vào trong nhà giam, có một người lập tức nhảy xuống khỏi buồng lái, nhanh chóng chạy ra phía sau chiếc xe Container mở cửa xe ra, lại có sáu người nhảy ra từ trong đó. Bảy người họ mặc đồng phục màu trắng thống nhất, đầu đội mũ lưỡi trai trắng, chính giữa mũ lưỡi trai thêu bốn chữ màu đen “hậu cần Trường Bình”. Có thế thấy rõ ràng mấy người này là người của công ty hậu cần, vận chuyển một lượng hàng hóa vào nhà giam Thành Bắc. Chuyến thứ gì? Các tội phạm đang tán gầu trên thao trường đều ngừng nói chuyện, ai cũng nhìn sang phía xe chở hàng.

Có vẻ người đằu tiên xuống xe là người đứng đầu, nói nhò với sáu người kia mấy câu, sáu người lại chạy lên thùng Container của xe rồi bắt đầu không ngừng khiêng bàn ghế mới tinh ở bẽn trong ra. Lúc ấy, nhà giam trưởng của Thành Bắc là Lê Chí Nam và Lưu Á Danh lập tức đi ra từ phòng làm việc đón tiếp người thanh niên có vẻ là người đứng đầu đi ra từ buồng lái, ba người thân thiết nói gì đó. Trông thì có vẻ chỉ là cảm ơn khách sáo, tội phạm trên thao trường thấy không có gì hay đế xem thì tiếp tục nói chuyện phiếm. Nhưng có mấy người vẫn chưa rời mắt khỏi chiếc xe hàng kia, bọn họ chính là nhóm người Tiêu Chấn Long và Lý Thế Vinh.

Lô hàng này là do Lê Chí Nam xin cho nhà giam Thành Bắc từ bộ giám sát trong thành phố, đế thay mới bàn ghế cũ kỹ trong phòng hoạt động của nhà giam, hóa ra không phải bàn ghế lỏng ốc vít do qua nhiều năm rồi mà là lúc tội phạm đánh nhau đập vỡ. Cứ như thế, gần như mồi năm nhà giam Thành Bẳc đều có một lần thay mới thế này, dù sao thì nhà giam không

giống trường học, bàn ghế mười tám năm không đối vần dùng được, mấy thứ này trong nhà giam thay mới rất nhanh.

Rất nhanh sau đó, chuyên xong mấy trăm bộ bàn ghế từ Container xuống, sáu người lại bắt đầu chuyến chúng vào phòng hoạt động của nhà giam Thành Bắc. Lẽ Chí Nam thấy tốc độ quá chậm, cúi người nói mấy cảu với Lưu Á Danh ở bẻn cạnh, Lưu Á Danh gật đầu rồi đi về phía Tiêu Chấn Long. Gã ta nói với Tiêu Chấn Long: “Tiêu Chấn Long, cử mấy người ở Nam Viện các cậu đến giúp đỡ chuyến bàn ghế đi.” Bình thường nhà giam Thành Bắc cần chuyển đồ gì thì đều gọi tội phạm ở Nam Viện đi làm, bởi vì phần lớn tội phạm ở Nam Viện đều là tội phạm kinh tế, vì thế tính cách tương đối ôn hòa, nói cách khác là tương đối dề quản lý, tội phạm Bắc Viện thì khác, khá là hung hãn, Lưu Á Danh rất khó sai khiến. Vì lẽ đó, mổi lần có cỏng việc chung của nhà giam Thành Bẳc thì bên chịu mệt đều là tội phạm Nam Viện, còn người bên Bắc Viện thì nhìn những tội phạm bên Nam Viện bằng ánh mắt như nhìn kẻ bị lừa gạt.

Tiêu Chấn Long vung tay lên, hơn hai mươi tội phạm đến giúp đỡ sáu người kia chuyển đồ vào phòng hoạt động. Tháng sáu, thời tiết vô cùng nóng nực, đám tội phạm trước sau như một không cảm thấy gì cả, nhưng mấy người Lê Chí Nam đứng ở đó thì không chịu nối, Lê Chí Nam nói mấy câu với thanh niên đứng đầu, ý bảo bọn họ vào phòng làm việc ngồi một lát. Thanh niên đứng đằu vui không tả nối, ai muốn tẳm nắng ở nhà giam trong ngày nắng to thế kia, muốn tắm thì cũng phải ra bờ biển! Cậu ta vẫy tay gọi tài xế đi cùng, bốn người cùng nhau đi đến phòng làm việc của Lê Chí Nam.

Chuyến mấy trăm bộ bàn ghế đến phòng hoạt động, lắp đặt xong xuôi cũng mất mấy tiếng, chẳng mấy chốc mặt trời đã xuống núi. Một tội phạm chạy đến phòng làm việc Lê Chí Nam

báo lại đã lắp đặt xong bàn ghế, lúc này hai người Lê Chí Nam và Lưu Á Danh tiễn thanh niên đứng đầu và tài xế ra tới cửa phòng làm việc, sau đó trở lại phòng làm việc. Thanh niên đứng đều muốn xem tình hình lắp đặt bàn ghế thế nào, dù sao thì đó cũng là một trong những dịch vụ của công ty hậu cần, vì thế cậu ta dẫn tài xế tiện đường đi đến phòng hoạt động.

Mười phút sau, có tám người đi ra khỏi phòng hoạt động, chính là sáu người công nhản, thanh niên dẫn đầu và tài xế lái xe chở hàng. Sau khi tám người đó đi ra khỏi phòng hoạt động thì không hẹn mà cùng làm một động tác, sửa sang lại quần áo, chỉnh lại mũ lưỡi trai một chút, nhưng không ai thấy tám người khác nằm trên đất trong phòng hoạt động…

Tám người đi đến bên cạnh xe chở hàng, sáu công nhân đi vào thùng Container, thanh niên đứng đầu và tài xế lên buồng lái. Theo tiếng động cơ nố vang, xe chở hàng chậm rãi đi về phía cống lớn của nhà giam Thành Bắc, chạy tới cống nhà giam Thành Bẳc, xe chở hàng ra hiệu cho người ở cống mở cổng ra. Cảnh sát giữ cống chạy đến xem xét kỹ buồng lái xe, rồi chạy ra sau thùng Container kiểm tra qua theo thông lệ, thấy không có vấn đề gì, chỉ có một điều là mấy người này kéo vành mũ xuống rất thấp, có lẽ là do buổi chiều quá nóng, cảnh sát đến kiếm tra đó nói thầm trong lòng.

Anh ta vung tay lên, quản ngục trong phòng điều khiến cống lớn ấn một công tắc, cống lớn nhà giam Thành Bẳc chậm rãi mở ra.

Xe chở hàng vừa tăng ga, nhân lúc trời tối mờ mịt của tháng sáu chạy như bay về thành phố. Lúc này, Lê Chí Nam và Lưu Á Danh đứng trước cửa sổ phòng làm việc của nhà giam Thành Bắc, nhìn theo chiếc xe chở hàng đang tăng ga chạy đi, hai

người không hẹn mà nhìn nhau, ai nấy đều khẽ mỉm cười, nhưng không ai hiểu sau tiếng cười của đổi phương ần giấu tâm tư hung ác gì…

Ngay giây phút xe chở hàng ra khỏi cống lớn nhà giam Thành Bắc, trong buồng lái và thùng Container vang lên tiếng hoan hỏ gần như cùng một lúc…

Sau khi xe chở hàng đi được mấy phút, còi trong nhà giam Thành Bắc đột nhiên kêu lên từng hồi chói tai, các tội phạm cũ biết tiếng còi chói tai này có nghĩa rằng trong nhà giam có người vượt ngục, nhưng rốt cuộc là ai vượt ngục cơ chứ? Hầu như tất cả tội phạm đều chạy đến trước cửa phòng giam của mình, cố gẳng nhìn ra ngoài cửa sổ, ai cũng ảm thầm suy đoán. Chỉ một lát sau, toàn bộ cảnh sát vũ trang tập hợp đầy đủ ở thao trường, Lê Chí Nam và Lưu Á Danh đứng phía trước

cảnh sát vũ trang liên tục căn dặn gì đó:”.Chống cự..Nhất

loạt bắn chết tại chổ.Xuất phát!” Tất cả cảnh sát vũ trang

nhận được mệnh lệnh cầm súng chạy về phía cống nhà giam, còn Lê Chí Nam thì vung tay dẫn theo bốn cảnh sát vũ trang trực tiếp lèn một chiếc xe jeep chạy băng băng về hướng của xe chở hàng.

“Anh Long! Chúng ta thật sự trốn ra rồi sao?” Tài xế đang lái xe hưng phấn hỏi người bên cạnh.

Người bên cạnh giơ tay lên tháo mũ lưỡi trai xuống, vuốt sợi tóc, giọng điệu vui mừng nói: “Đúng vậy, chúng ta thật sự trốn ra được rồi.” Người lên tiếng chính là Tiêu Chấn long, lái xe là Vương Quang Khải, trong thùng Container chính là Lý Thế Vinh, Trương Anh Tú, Hoàng Tảy và tam đại hộ pháp của Bắc Viện.

Trong lúc hai người phấn khởi chưa thôi thì nghe thây tiếng còi hú của xe cảnh sát cách đó không xa truyền đến từ phía sau xe, hai người thầm than: “Không hay, đuối tới rồi”. Vương Quang Khải đạp chân ga, xe chở hàng đột nhiên tăng tốc. Nhưng xe chở hàng có nhanh hơn nữa cũng không thể sánh bằng xe jeep, cuối cùng hai xe dần tiến sát nhau, sau đó xe chờ hàng bị xe jeep vượt qua. Xe jeep dừng lại ở trước xe chờ hàng mấy km, bốn cảnh sát vũ trang lập tức nhảy xuống khỏi xe jeep, nâng súng tiếu liên trong tay lên, nhắm thẳng vào xe chở hàng đang xồng đến.

Vương Quang Khải, dừng xe, Tiêu Chấn Long ở bên cạnh ra lệnh. Vương Quang Khải biết, mặc dù xe chở hàng có thể tích lớn, không ngại va vào xe jeep, nhưng sợ là chưa vượt qua xe jeep thì hai người họ đã bị mưa đạn bắn chết. Xe chở hàng vững vàng dừng lại ở trước xe jeep hơn mười mét, Tiêu Chấn Long và Vương Quang Khải nhảy xuống khỏi xe chở hàng, đi tới trước xe, sáu người nhóm Lý Thế Vinh cũng lập tức xuống theo, đi đến phía sau Tiêu Chấn Long và Vương Quang Khải, tám người lạnh lùng nhìn nòng súng của bốn cái tiếu liên.

Buối tối tháng sáu, gió mát khẽ thối, mùi cỏ nồng nặc của đầm lầy bên cạnh thỉnh thoảng phả vào mặt. Vổn dĩ là một buổi tối đẹp trời hóng gió, nhưng bây giờ tám người nhóm Tiêu Chấn Long không thế không đối mặt với lựa chọn sống và chết. Mặc dù bốn cảnh sát vũ trang không nhiều nhưng đạn trong bốn cái súng tiếu liên có thế khiến tám người bọn họ chết mười lần, đối diện với nòng súng lạnh băng đó, không ai dám manh động.

Lê Chí Nam thấy cảnh sát vũ trang đã hoàn toàn khống chế được tình hình thì chậm rãi đẩy cửa xe ra, xuống xe jeep, đi đến giữa bốn cảnh sát vũ trang, cười nham hiểm nói: “Chắc

hẳn cậu chính là Tiêu Chấn Long. Tôi là Lê Chí Nam, nhà giam trưởng của nhà giam Thành Bắc.”

“Hừ! Tôi biết!” Tiêu Chấn Long lạnh nhạt đáp. Cho dù đối đầu mới bốn nòng súng, Tiêu Chấn Long vần không hề hoảng hốt chút nào, điều đó không chỉ khiến các anh em phía sau âm thằm giơ ngón tay cái cho anh.

Mẹ kiếp, ra oai gì chứ, lát nữa sẽ đế anh xuống gặp Diêm Vương, có thế thấy rõ ràng Lê Chí Nam vô cùng không ưa cái vẻ hung hăng kiên cường của Tiêu Chấn Long, ỏng ta nói: “Hôm nay cậu không trốn thoát được đâu, còn nữa, hôm nay các cậu nhất định phải chết!”

“Ồ? Tại sao?” Tiêu Chấn Long hỏi: “Chúng tôi có thế đầu hàng!”

“Ha ha!” Lê Chí Nam bật cười thật to: “Đầu hàng? Cậu nói đầu hàng? Ha ha! Người khác thì có thế nhưng cậu thì không thế. Hôm nay cậu và mấy anh em của cậu đều phải chết, các cậu mà không chết thì làm sao tin tức ngày mai về người anh hùng nhà giam trưởng Lê Chí Nam dũng cảm truy bắt tội phạm vượt ngục có thế lên đầu báo được đây?”

“Ồ? Thế sao?” Tiêu Chấn Long dùng giọng điệu trào phúng nói: “Vậy tôi có cơ hội, nhất định phải đọc thử mới được, các anh thì sao?” Tiêu Chấn Long quay đằu hỏi mấy người Lý Thế Vinh, Lý Thế Vinh và mấy người khác nhìn nhau, không hiếu tại sao Tiêu Chấn Long đang trong lúc giằng co sống chết thế này mà còn có tâm trạng đùa giỡn, nhưng Vương Quang Khải chẳng quan tâm mấy thứ đó, vẳn giỡn theo Tiêu Chấn Long như trước, lớn tiếng nói anh ấy cũng muốn có đọc thử. Tiêu Chấn Long thấy buồn cười, không ngờ có người hùa theo thật.

“Tôi nghĩ có lẽ đầu đề mà ỏng nói sẽ không xuất hiện, mà nên có đầu đề nhà giam trưởng của nhà giam Thành Bắc truy bắt tội phạm vượt ngục không may bỏ mạng chốn đồng hoang!” Nói đến tiếng cuối cùng, giọng Tiêu Chấn Long dần trở nên lạnh lùng, anh liếc mắt nhìn Lê Chí Nam đã diễu võ dương oai.

Khi Tiêu Chấn Long nói hết câu, Lè Chí Nam bỗng nhiên có một dự cảm không lành, ông ta cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác ấy, dường như ở mắt xích nào đó đã xảy ra vấn đề nhưng ông ta không nhớ ra được, dù sao thì mọi chuyện đều quá thuận lợi. ông ta vội vã ra lệnh cảnh sát vũ trang bên cạnh nố súng bần về phía Tiêu Chấn Long.

Nghe Lê Chí Nam ra lệnh nố súng, Lý Thế Vinh và những người khác bỗng căng thắng, đột nhiên nảy sinh cảm giác đứng trước ranh giới của sống và chết. Tiêu Chấn Long thì ngược lại, anh vươn tay lên phía bầu trời đêm, duỗi eo một cái, ngáp một cái thật to, từ từ ngồi xuống một tảng đá to ven đường, vắt hai chân vào nhau, tay chống cằm nhìn Lê Chí Nam.

Lúc này, đám người Vương Quang Khải đều trợn tròn mât, nhìn chằm chằm Tiêu Chấn Long đang ngồi ven đường, sau đó mấy giây không hề xuất hiện tiếng súng như trong tưởng tượng, bọn họ bỗng hiếu ra Tiêu Chấn Long đã biết trước cảnh sát vũ trang sẽ không nổ súng, nhưng sao anh biết được chứ?

Khi Lê Chí Nam phát hiện mình ra lệnh xong mà bốn cảnh sát vũ trang vẫn không hề động đậy, cầm súng mà không hề bóp cò, lại nhìn Tiêu Chấn Long tự như chẳng có chuyện gì ngồi xuống bên cạnh, nhất thời trợn mắt há mồm. Đột nhiên ông ta phát hiện ra một sự thật, bốn cảnh sát vũ trang đối diện với Tiêu Chấn Long giống như bị điếc rồi vậy, không chấp hành theo mệnh lệnh. Bốn cảnh sát vũ trang điếc thật rồi sao? Đương nhiên là không, như vậy thì chắc chắn là bốn cảnh sát

vũ trang cố ý không nghe theo mệnh lệnh của ông ta. Mặc dù Lẽ Chí Nam biết bây giờ là thời kỳ nóng nhất trong tháng sáu nhưng mồ hôi lạnh vần chảy từ đỉnh đầu xuống lòng bàn chân.

Tiêu Chấn Long hít sâu một hơi, hờ hững nói: “Bây giờ ông biết tại sao bọn họ không nghe lệnh của ông không?”

Người ta nói người già thì nhiều kinh nghiệm, Lê Chí Nam lăn lộn trong xã hội nhiều năm như vậy rồi, có ngu hơn nữa thì bây giờ cũng hiếu rõ, huống hồ ông ta còn rất thông minh, chỉ do bị lòng tham lam lấn át lý trí, mấy đi năng lực phân tính tối thiếu. Vấn đề nằm ở trên người Lưu Á Danh, Lê Chí Nam gần như có thế chắc chắn rằng Lưu Á Danh bán đứng ông ta. Thật ra Lê Chí Nam chỉ cần nghĩ lại đầu đuôi mọi chuyện là có thế đoán ra, kế trong kế một cách chặt chẽ tỉ mỉ như thế, một kẻ như Lưu Á Danh không thể nghĩ ra được. Trước tiên bịa một lý do thả Tiêu Chấn Long ra, sau đó giật dây ỏng ta truy bắt Tiêu Chấn Long, cũng mượn tay Tiêu Chấn Long giết ông ta. Như vậy Lưu Á Danh có thế công khai chính đáng cho mấy người Tiêu Chấn Long chạy mất, còn có thế đá ồng ta đi, leo lên cái ghế nhà giam trưởng, vồ hình trung Lê Chí Nam đã bị Lưu Á Danh biến thành phỉnh poker đế gã ta thăng quan tiến chức, vì Lẽ Chí Nam chết rồi, gần như Lưu Á Danh có thế lên làm nhà giam trưởng của nhà giam Thành Bắc mà không cần hồi hộp chút nào.

Nghĩ tới đây, Lê Chí Nam chỉ biết cười khổ một tiếng.

“Nghĩ rõ rồi?” Tiêu Chấn Long hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.