*Chương có nội dung hình ảnh
Nghĩ tới đây, trong lòng Tiêu Chấn Long bình thường trở lại, cũng không tiếp tục câu nệ vấn đề xưng hô nữa, suy nghĩ cẩn thận rồi nói với ba người Lý Thế Vinh: “Muốn sống sót ở nhà giam Thành Bác, mấy anh em chúng ta phải đoàn kết với nhau, cùng nhau đánh chiếm thiên hạ. Các anh hỏi tôi có muốn ở trong nhà gian này hai mươi năm, thậm chí là cả một đời không? Đáp án là không. Tôi nghĩ các anh cũng giống như vậy, không ai muốn chôn vùi thanh xuân của mình ở trong phòng giam lạnh lẽo này. Cho nên khi có cơ hội, chúng ta phải đi ra ngoài!” Nói đến bốn chữ cuối cùng, Tiêu Chấn Long nhấn mạnh từng chữ một.
“Chúng ta thật sự có thế đi khỏi chỗ này ư?” Vương Quang Khải hưng phấn nói, dù sao tuối của anh ấy cũng không lớn, anh ấy cũng không muốn ở lại đây tám năm mười năm.
“Trên thế giới này không có chuyện gì là không thể, chỉ xem anh có làm hay không, có muốn hay không mà thôi. Trước tiên chúng ta phải đứng vững gót chân ở Nam Viện, sau đó diệt trừ tận gốc đám Hòa thượng của Bắc Viện. Bất cứ ai muốn đối phó với Tiêu Chấn Long tôi, tôi sẽ khiến người đó phải trả giá bằng máu.” Nói xong cảu cuối cùng, trong lúc vô tình trên người Tiêu Chấn Long lại tản ra khí phách kia, khiến người ta tin rằng chỉ cần là lời anh nói thì chắc chắn sẽ thực hiện được. Mà trên thực tế cũng như vậy, lúc đi vào phòng tối Tiêu Chấn Long đã nói anh sẽ trở về, thực tế đúng là anh đã trờ về. Trờ về với cả người đầy thương tích, cũng mang về một Tiêu Chấn Long hoàn toàn mới.
Bắt đầu từ hôm nay trở đi, mấy người Lý Thế Vinh không còn nghi ngờ những lời mà Tiêu Chấn Long nói ra nữa. Sau này, một loạt biến cố xảy ra trong nhà giam Thành Bắc càng khiến mấy người Lý Thế Vinh thêm tin tưởng mình đã theo đúng người đại ca Tiêu Chấn Long này.
Nói một hồi lâu, Tiêu Chấn Long mới nhận ra đã lạc đề mất rồi, lại đế Vương Quang Khải nói tiếp. Sau khi Vương Quang Khải kế rõ mọi chuyện xảy ra vào tối hôm qua, Tiêu Chấn Long mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hóa ra tất cả những chuyện này đều có liên quan đến luồng khí hình thành khi anh ở trong phòng tối, anh còn tưởng rằng đã biến mất, không ngờ vẫn còn xuất hiện. Tiêu Chấn Long biết luồng khí này rất mạnh, có mấy lần suýt nữa anh đã đánh mất bản tính trở nên máu lạnh thích giết chóc. May mà không làm ba người bọn họ bị thương, nếu không sẽ phải hối hận cả đời, Tiêu Chấn Long thầm cảm thấy may mẳn.
Sau khi biết tình hình của mình lúc này, Tiêu Chấn Long phát hiện có mấy chuyện anh cần bắt đầu tiến hành. Một là tiếp tục luyện tập tâm pháp khí cỏng mà Lý Thế Vinh dạy cho, bởi vì anh nhận ra khi mình luyện tập bộ công pháp này, luồng khí kia cũng sẽ biến mất. Hơn nữa Tiêu Chấn Long cảm thấy bộ công pháp này rất có lợi cho cơ thế anh, bây giờ anh cũng cảm thấy mình như biến thành một người khác, cảm giác rất khỏe mạnh, có lẽ là nhờ sức mạnh của bộ công pháp này. Hai là phải bắt đầu rèn luyện thân thế, ở trong tù có thế tự vệ mới là chuyện quan trọng nhất. Dù Lý Thế Vinh và Trương Anh Tú có ghê gớm đến đâu thì cũng không thế bảo vệ anh mọi lúc mọi nơi.
Chuyện thứ ba ấy à, Tiêu Chấn Long suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu nói với mấy người Lý Thế Vinh: “Từ hôm nay trở đi, buối tối cứ để tôi ngủ một mình, các anh về phòng giam của mình hết đi.” Sau khi Tiêu Chấn Long nghe Vương Quang Khải kế chuyện tối hôm qua anh nối điên, anh bèn đoán được có lẽ có liên quan đến chuyện mình bị nhốt trong phòng tối, khi đêm đến sẽ điên cuồng, nếu đế ba người Lý Thế Vinh ở cùng anh trong một phòng giam, không chừng ngày nào đó sẽ khiến bọn họ bị thương. Nhất là sau khi anh nghe Lý Thế Vinh nói kỹ năng vật lộn của mình đã tăng lên rất nhiều, anh càng lo lắng khi mình nối điên sẽ lỡ tay làm tốn thương bọn họ. Nhưng nói
đi cũng phải nói lại, khi Tiêu Chấn Long biết mình ghê gớm thì cũng rất vui mừng. Điều tiếc nuôi duy nhất là khi điên cuồng lại không có cách nào trải nghiệm cảm giác thành tựu khi đánh người kia, nghĩ tới đây, ngay cả Tiêu Chấn Long cũng cảm thấy mình hơi biến thái, thế mà lại thích đánh người.
Nào ngờ, sau khi mấy người Lý Thế Vinh nghe Tiêu Chấn Long nói xong đã hiếu dụng ý của anh. Vương Quang Khải lập tức dùng một đống lý do đường hoàng, gì mà làm anh em thì nên không tiếc mạng sống, nhất là nếu muốn làm anh em cả đời thì phải máu chảy đầu rơi gì gì đó, làm Tiêu Chấn Long nghe mà buồn nôn. Sau khi bọn họ liên tục mè nheo, anh đành đồng ý để bọn họ tiếp tục ở lại trong phòng giam, nhưng Tiêu Chấn Long bảo với bọn họ rằng, phải dùng hết sức đế đánh cùng anh, không được ra tay nể nang, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc nối dõi đời sau là được.
Nghe đến đoạn Tiêu Chấn Long bảo đừng làm ảnh hưởng đến việc nối dõi đời sau của anh, mấy người Lý Thế Vinh bật cười ha ha, nhất trí bày tỏ sẽ không. Nhưng mấy người Lý Thế Vinh ngẩm lại, vậy thì khi đời sau của bọn có khả năng bị thương, đại ca có thế ra tay nhẹ chút không?
Hơn mười ngày sau đó, thật sự giống như Tiêu Chấn Long dự đoán, vừa đến đêm khuya là Tiêu Chấn Long sẽ lảm vào trạng thái điên cuồng, trở nên mất hết tính người, hơn nữa theo số lần đánh nhau tăng lẽn, kinh nghiệm thực chiến cũng ngày càng trở nên phong phú. Lý Thế Vinh tự nhận với thực lực của anh ấy bây giờ sẽ không thua Tiêu Chấn Long ở trạng thái bình thường, nhưng đối với Tiêu Chấn Long trong trạng thái điên cuồng, anh ấy lại chịu bó tay, lần nào cũng thua rất thảm.
Nhưng điều đáng được ăn mừng chính là, thời gian Tiêu Chấn Long điên cuồng về đêm càng lúc càng ngắn. Càng khiến mấy
người Lý Thế Vinh đáng giận là lần đánh nhau cuối cùng, Tiêu Chấn Long lại giả điên đánh Vương Quang Khải gần chết, lúc đó là kiếu ra tay nế tình lắm rồi. Dồn ép Lý Thế Vinh và Trương Anh Tú vào góc chết, phải phòng thủ liên tục mới có thế chống lại sự tấn công ác liệt của Tiêu Chấn Long.
Khi Tiêu Chấn Long nói chân tướng đêm đó với mấy người Lý Thế Vinh, làm bọn họ nghe xong mà ngẩn người một lúc, không ngờ Tiêu Chấn Long lúc bình thường cũng đã trở nên mạnh như vậy. Ngay lúc Tiêu Chấn Long đồng ý cho ba người bọn họ tiếp tục ở lại phòng giam làm người luyện cùng, ba người bọn họ nhất quyết không chịu ở lại. Vương Quang Khải càng đáng thương hơn, mấy ngày đầu khi mới trở lại phòng giam của mình, ngay cả lúc mơ cũng thấy mình đang đánh nhau với Tiêu Chấn Long, thường xuyên kêu thảm thiết tỉnh lại từ trong mơ.
Trải qua hơn mười ngày luyện tập thực chiến, không chỉ có Tiêu Chấn Long trở nên cường tráng hơn, bản lĩnh càng thêm linh hoạt hơn, mà ngay cả mấy người Lý Thế Vinh cũng cảm thấy trình độ thực chiến của mình đã hơn lúc trước, nhất là năng lực kháng đòn, có lẽ đây là chuyện có ý nghĩa nhất sau khi đánh nhau với Tiêu Chấn Long.
Nhà giam Thành Bắc, Bắc Viện.
“Cái gì? Tiêu Chấn Long sống lại rồi?” Hòa thượng phẫn nộ gào rống: “Thằng ngu Lưu Á Danh này, cứ thích thả Tiêu Chấn Long ra sớm, con mẹ nó, tao muốn nó nôn hết tiền đã ăn của tao ra.”
Lúc này hòa thượng đã mất đi lý trí, trong đầu chỉ nghĩ đến Tiêu Chấn Long, gã ta biết người có thể đi ra từ phòng tối sau
khi ở trong đó bảy ngày không phải là nhân vật bình thường, gã ta cảm nhận được sâu sắc mối đe dọa tiềm ẩn từ cơ thể của Tiêu Chấn Long.
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!
">
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!