Nhà Họ Thang Có 7 O

Chương 18: Cây ATM hình người




Điện thoại vang lên tiếng thông báo, Thang Nhất Viên cúi đầu thì thấy là Lục Thành đã tiêu hết mấy vạn, cậu không để bụng đặt điện thoại xuống, đúng lúc Lục Thành mở cửa đi vào, cậu nhân tiện hỏi: "Cho con đi nhà trẻ một thời gian ngắn mà thôi, sao lại tiêu nhiều tiền như vậy?"

Đầu tiên Lục Thành ngạc nhiên, sau đó ngón tay run rẩy nâng lên chỉ vào Thang Nhất Viên, nén giận: "Em cử người theo dõi anh!"

Thang Nhất Viên hết nói nổi, cho anh một cái nhìn xem thường.

"Thẻ ngân hàng mà anh đang cầm là thẻ phụ, còn thẻ chính thì ở bên em. Mỗi lần tiêu tiền em sẽ nhận được nhắc nhở!"

"Chẳng những em lên kế hoạch để anh kết hôn với em! Em còn muốn lên kế hoạch cướp đoạt tài sản của anh?" Lục Thành hoảng sợ chỉ vào Thang Nhất Viên, hóa ra anh đã sớm hai bàn tay trắng, chỉ là một kẻ đáng thương cầm thẻ phụ?

"...Là anh quyết định đem tài sản chuyển đến dưới danh nghĩa của em." Thang Nhất Viên mặc kệ anh, cúi đầu tiếp tục đọc sách, cho dù có một ngày ly hôn, cậu cũng sẽ không lấy của Lục Thành một đồng nào.

Thấy cậu mặc kệ mình, Lục Thành trực tiếp gọi điện thoại cho trợ lý.

"Tiểu Trang, cậu nói đi, có phải Thang Nhất Viên tính kế tôi không, em ấy nói là tôi chủ động chuyển hết tài sản cho em ấy! Làm sao có khả năng?"

Trợ lý có nề nếp nói: "Đúng là ngài chủ động đem động sản và bất động sản đổi thành tên của phu nhân, ngài nói với mọi người ngài là của phu nhân, đương nhiên tiền của ngài cũng là của phu nhân."

Nhất thời Lục Thành nghẹn lại, im lặng một chút, hỏi: "...Lúc ấy có phải tôi bị ngã hỏng đầu?"

Không, hiện tại ngài mới là bị ngã hỏng đầu.

Trong lòng trợ lý yên lặng phun tào một câu, nghĩ một lúc rồi không nhịn được khuyên nhủ: "Chủ tịch, ngài bình tĩnh một chút, nói ít làm ít, cẩn thận sau khi khôi phục trí nhớ thì hối hận."

Má nó! Người nào vừa tỉnh dậy thì người yêu biến mất, bản thân còn kết hôn với đối thủ có thể bình tĩnh đây?

Lục Thành tức giận cúp máy.

Thang Nhất Viên im lặng nhìn anh gọi điện thoại xong, sau bao nhiêu năm kết hôn, Thang Nhất Viên vừa nhìn thấy vẻ mặt của anh thì biết anh đang che giấu cậu điều gì đó.

"Tiền dùng vào chỗ nào?" Thang Nhất Viên nhìn anh hỏi, nếu như Lục Thành bình thường đột nhiên tiêu mấy chục vạn, cậu sẽ không lo lắng, nhưng hiện tại Lục Thành bị thương, cậu lo lắng anh sẽ bị lừa.

Lục Thành cây ngay không sợ chết đứng hất cằm: "Tiền cho Nguyễn Phi vay!"

Bạn trai cũ thiếu nợ muốn vay tiền, làm sao anh có thể không cho, đương nhiên phải chuyển tiền ngay lập tức không chút do dự, Lục Thành cảm thấy mình không làm gì sai, không cần giấu diếm Thang Nhất Viên.

Thang Nhất Viên nghe thấy tên Nguyễn Phi thì toàn thân chợt rung lên, tai ù đi, một lúc sau mới mấp máy môi hỏi: "Nguyễn Phi. . . . . . Đã trở lại?"

Lục Thành có chút kinh ngạc nhìn cậu, đối thủ sao lại kích động như vậy?

Tay Thang Nhất Viên niết chặt góc áo, cố gắng chịu đựng mới không có thất thố, sắc mặt cậu có chút tái nhợt, hỏi: "...Hai người gặp mặt?"

Trong lòng Thang Nhất Viên rối bời, cậu chỉ có thể chăm chú nhìn chằm chằm vào Lục Thành, cố gắng nhìn thấy một cái gì đó trên khuôn mặt của anh.

Lục Thành bị Thang Nhất Viên nhìn thì không hiểu sao có chút chột dạ, anh hắng giọng, nói: "Chúng tôi có duyên thì sẽ gặp lại, hiện tại cậu ấy là giáo viên ở nhà trẻ của Thang Thang. Năm đó anh và em đột nhiên kết hôn, nhất định là do anh phụ lòng cậu ấy, nên cậu ấy mới phải rời nơi này, ở cùng một chỗ với Trầm Tây Nhiên, hiện tại anh cho cậu ấy vay một ít tiền để đền bù cũng là thỏa đáng...?Này, sao mắt em lại đỏ như vậy? Em khóc đó hả?"

Lục Thành vừa dứt lời, nước mắt Thang Nhất Viên liền rơi xuống, Lục Thành lập tức luống cuống: "Em đừng khóc, anh gặp Nguyễn Phi cũng chỉ có nói mấy câu thì cậu ấy liền vay tiền anh, anh cũng chưa có chạm vào cậu ấy một ngón tay"

Lục Thành nhìn đôi mắt đỏ hoe của Thang Nhất Viên, trong lòng nôn nóng, hận không thể quỳ xuống.

Thang Nhất Viên lau nước mắt rơi xuống, bướng bỉnh cắn chặt môi dưới, tâm trạng hoảng loạn.

Nhiều năm như vậy cậu cũng không dám hỏi Lục Thành, suy cho cùng lúc trước anh ở bên cậu là muốn chịu trách nhiệm với cậu, hay là thực sự thích cậu. Cậu sợ hãi không muốn biết được đáp án, bởi vì cho dù Lục Thành không có thích cậu, cậu cũng không thể buông tay. Cậu biết bản thân mình rất ích kỉ, nhưng cậu thật sự không đành lòng đẩy Lục Thành về với Nguyễn Phi.

Cậu luôn ồn ào với Lục Thành chuyện ly hôn, chính là muốn thử xem vị trí của mình trong trái tim anh. Mỗi lần cậu đều hồi hộp chờ đợi phản ứng của Lục Thành, nhìn Lục Thành khẩn trương, nhìn Lục Thành dỗ dành cậu, cậu mới cảm thấy có chút an tâm, chứng tỏ Lục Thành quan tâm đến cậu.

Nhưng bây giờ Nguyễn Phi đã trở lại ... điều mà cậu lo lắng nhất đã trở thành sự thật.

Thang Nhất Viên như một con nhím nhỏ đã thu lại những chiếc gai nhọn, trong mắt nhất thời hiện lên ánh nước, nhìn qua vừa yếu ớt vừa bất lực.

Lục Thành hoảng sợ ôm chặt Thang Nhất Viên vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: "Anh với cậu ấy không có gì cả, chỉ là muốn bồi thường cậu ấy mà thôi, em đừng buồn, anh tuyệt đối không có ý định tiếp tục có quan hệ gì với cậu ấy cả, anh, anh vẫn sẽ chịu trách nhiệm với em..."

Điều Thang Nhất Viên không mong muốn nhất chính là việc Lục Thành chỉ muốn "chịu trách nhiệm" với cậu, nhưng là hiện tại cậu cũng không có nói nên lời, chỉ có thể cọ cọ trên vai Lục Thành, trộm nắm lấy góc áo của anh

Tại sao anh chồng lại cố tình mất đi trí nhớ của bốn năm này? Mất không sớm cũng không muộn, lại mất hết kí ức khi cậu ở cùng một chỗ với anh, kí ức tốt đẹp với Nguyễn Phi thì tốt lắm, mấy kí ức xấu xa thì quên sạch sẽ, ngay cả việc đội mũ xanh cũng bị lãng quên, còn cho rằng Nguyễn Phi vẫn là một con thỏ trắng nhỏ thuần khiết.

Cảm nhận được hành động nhỏ kéo góc quần áo mình của Thang Nhất Viên, lòng Lục Thành mềm xuống, chỉ hận không thể lập tức đưa Nguyễn Phi đến giải thích để chứng minh sự trong sạch của hai người.

Thang Nhất Viên cuối cùng cũng ổn định trái tim trong vòng tay ấm áp của Lục Thành, đồng thời che giấu chua xót trong mắt, đẩy Lục Thành ra, hừ nhẹ: "Ai khóc!"

Giọng Thang Nhất Viên dịu êm, trong đôi mắt xinh đẹp còn đọng chút nước, giống như là đang làm nũng, Lục Thành không nhịn được cười ngây ngốc.

Đối thủ một khi đã làm nũng đúng là không ai có thể kháng cự được mà!

Làm ơn em hãy ngừng toát ra vẻ quyến rũ này đi, nếu không ... nếu không anh sẽ rơi vào tay giặc mất!

Lỗ tai của Thang Nhất Viên vì xấu hổ mà phiếm hồng, cậu cũng không biết mình lại làm sao, tự dưng cảm xúc lại cứ lên xuống bất thường như vậy, hiện tại nhớ đến bộ dáng đầy nước mắt của mình khi nãy, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hai má đỏ lên.

Rất mất mặt, Nguyễn Phi trở về mà thôi, cậu lại không kìm được khóc, Lục Thành mới dỗ dành vài câu, mây đen trong lòng liền biến mất không thể giải thích được, cảm xúc thay đổi nhanh đến mức khiến cậu cũng cảm thấy kinh ngạc.

Thang Nhất Viên, mày phải bình tĩnh, Nguyễn Phi đã trở lại thì sao? Bản thân mày cũng là Nhất Viên đã trưởng thành! Không cần lo lắng!

Thang Nhất Viên chán nản, bàn tay của Lục Thành mang theo độ ấm, mềm mại xoa đầu cậu, trong lòng cậu có chút ấm áp.

Thang Nhất Viên ngẩng đầu, Lục Thành đang cúi đầu nhìn cậu, khuôn mặt đẹp trai của anh nở một nụ cười ôn nhu.

Thang Nhất Viên lại bị mê hoặc đến choáng váng đầu óc, ai bảo cậu đã yêu Lục Thành từ cái nhìn đầu tiên chứ, có ngốc cũng vẫn là anh chồng của cậu! Huống chi anh chồng cậu vẫn như cũ, thậm chí trải qua năm tháng cũng càng ngày càng đẹp trai.

Lục Thành nhìn thấy Thang Nhất Viên ngẩn người, không có phản ứng, anh giơ hai cái tay để lên đỉnh đầu mình, uốn cong ngón tay thành hình tai thỏ, mắt lé, méo giọng: "Omega xinh đẹp nhất đế quốc, bạn nhỏ Thang Nhất Viên à, em đừng có tức giận nữa nha?"

Thang Nhất Viên bật cười, muốn làm vẻ mặt tức giận mà đều thất bại, đành bỏ qua để Lục Thành chọc cười.

Anh chồng ngu ngốc như vậy cũng chỉ có mình cậu thích.

Cuối cùng đã làm cho Omega bật cười, Lục Thành không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Lửa giận của Thang Nhất Viên vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, bình tĩnh lại một chút liền hỏi: "Nguyễn Phi vừa gặp anh đã vay anh tiền?"

Lục Thành gật đầu, nhanh chóng vạch rõ quan hệ với Nguyễn Phi: "Anh cũng chưa nói được mấy câu với cậu ấy thì cậu ấy đã vay tiền."

Thang Nhất Viên: " . . ."

Nguyễn Phi, cậu không thấy có lỗi với lương tâm của mình sao?

Có thể đừng có nắm mãi một cọng lông trên đầu của con cừu này được không hả? Cừu hói mất thì phải làm sao!

"Cậu ấy nói sẽ trả lại." Lục Thành vội vàng bổ sung một câu, tuy rằng chỉ là 5 vạn mà thôi, đối với anh thì không tính là gì, nhưng tiền của anh giờ cũng là tiền của Thang Nhất Viên. Vì vậy, anh sẽ khai báo rõ ràng, ai bảo anh là Lục Thành với hai bàn tay trắng cơ chứ

Vậy cũng thật cảm ơn cậu ta!

Thang Nhất Viên nói thầm trong lòng, ngẩng đầu nhìn Lục Thành, chậm rãi đi một vòng quanh người anh, nhìn từ trên xuống dưới.

Lục Thành bị cậu nhìn thì sợ hãi trong lòng, cúi đầu nhìn bản thân ăn mặc chỉnh tề, không có vấn đề gì: "Sao, sao vậy?"

Thang Nhất Viên sờ sờ cằm, đột nhiên hỏi: "Anh đã từng nhìn thấy máy ATM hình người chưa? "

Lục Thành sửng sốt một chút, không biết tại sao Thang Nhất Viên đột nhiên nhắc tới chuyện này, nhưng Thang Nhất Viên không còn tức giận nữa là tốt rồi.

... Máy ATM hình người là gì? Có lẽ nào trong bốn năm qua tinh tế đã sản xuất một thứ giống như một chiếc máy ATM hình người?

Lục Thành mờ mịt lắc đầu.

Thang Nhất Viên mỉm cười, tỏ vẻ rất vui vẻ nhắc nhở: "Nếu anh chưa nhìn thấy bao giờ thì có thể soi gương đi."

Lục Thành ngẩn người bước tới trước gương, bị tốc độ của khoa học kỹ thuật ở tinh tế làm cho choáng váng, chẳng lẽ máy rút tiền hình người đã có thể tàng hình và sẽ hiển thị trước gương?

Anh đứng trước gương nhìn xung quanh, trong gương không có gì ngoài anh, anh đợi một lúc, nghĩ rằng phải mất thời gian để máy ATM hình người xuất hiện nhưng một lúc sau vẫn không thấy trong gương có cái gì, đành phải cao giọng hỏi Thang Nhất Viên: "Nhất Viên, không có mà, trong gương chỉ có anh."

Giọng nói Thang Nhất Viên lạnh lẽo, không chút lưu tình: "Không thấy thì thôi, bởi vì anh chính là máy ATM hình người của Nguyễn Phi!"

Cái tên cừu non ngu xuẩn, bị Nguyễn Phi lừa hết lần này đến lần khác!

Thang Nhất Viên tức giận quay đầu, cảm thấy đầu bị chọc tức đến đau nhức, thật muốn xông tới đạp anh chồng vài phát.

Tuy nhiên nếu đạp hỏng luôn thì cậu lại đau lòng, nghĩ lại vẫn là quên đi.

Nhưng nhất định phải ghi chép vào sổ ân oán, chờ anh chồng khôi phục trí nhớ rồi giày vò anh sau! Hừ.

Lục Thành ngẩn người nhìn mình trong gương: "???"

Thành Thành tủi thân, Thành Thành cái gì cũng không biết, Thành Thành chỉ là một tên Alpha bị mất trí nhớ, còn chưa thích ứng với thế giới tàn nhẫn này, huhuhu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.