“Ưm..”
Đó là thứ âm thanh mà Đinh Lạc Lạc, tức đại tiểu thư Cẩm Hương Lộc cao ngạo thốt ra đầu tiên sau cơn mê. Giờ bị chính cậu em trai Cẩm Phong Đông trói tay xích chân ở ngoài dinh thự ngoài ngoại ô. Không phải nơi nào xa lạ cả, đây là nơi mà em bị cha mẹ nuôi phạt ở lại hai tuần vì tội đánh bạn vào ngày đầu nhập học.
Cậu ấm đã lấy dinh thự này làm của riêng, còn nhờ vả chú hai rằng chuyện trên công ty cậu sẽ làm hết. Miễn là chú hai đừng động tới cái dinh thự, lẫn người của cậu. Thì cậu sẽ không tạo phản.
Giờ em vừa nhận lại thân phận thực sự vốn thuộc về mình. Vừa trở về nơi bắt đầu lại cái thân phận giả mạo của trước kia. Trong lòng không khỏi bức bối với cơn điên này. Em càng cố né tránh khỏi những thứ ô uế em từng đụng phải, thì cậu lại càng cố bắt em về lại.
“Cẩm Phong Đông..”
Lấy lại được sự tỉnh táo vốn có. Người bắt đầu bật chế độ cảnh giác.
“Thấy chị ngủ ngon quá, chắc là do lâu rồi không được ngủ cùng em nên mới vậy?”
Cẩm Phong Đông cẩn thận đóng cửa lại, chậm rãi tiến tới phía giường. Cúi người, chống tay lên mép giường, chân cũng theo thế mà trèo lên hẳng giường. Bò tới chỗ em. Cậu tiến, em lùi, thấy em gần tọt xuống giường cậu ấm nhanh chóng ôm lại.
“Chị bị thương em xót lắm”
Nuốt khô nước miếng. Cổ họng khô khan kia khiến em cảm giác khó chịu không thể thở nổi. Hoặc là do bầu không khí mà Cẩm Phong Đông tạo nên thực sự khiến con người ta bức bối. Đến cẩ hô hấp bình thường cũng khó.
Nếu nói ai hiểu em nhất. Đương nhiên là không có.
Từng là Cẩm Túc Tả, nhưng đó chỉ đơn giản là lệnh em nói gì, cậu nghe đó. Ở cạnh lâu dần thành quen, tự khắc biết được nhất cử nhất động của em sắp tới. Thứ em đang cầm ngay bây giờ là gì.
Vô Phanh cũng chỉ là kẻ đột nhập vào nhà họ Cẩm, theo dõi em. Các thức hành động, lẫn suy nghĩ bốc đồng khi bị chọc cho tức ọc máu. Rất dễ để hắn biết được. Còn một người có thể hiểu em còn hơn chính em.
Cẩm Phong Đông.
Trước kia cậu ấm luôn tự xây dựng nên hình tượng ngoan ngoãn, dễ thương nghe lời trước mặt nhiều người. Kể từ khi tỉnh dậy sau cơn sốt nặng nhất từ trước tới nay cậu từng trải qua. Tìm không thấy người đâu, đã thế còn ở một nơi hẻo lánh. Kể từ lúc đó cậu dường trở thành một con người hoàn toàn khác.
Một người mà đến cả chính em còn không thể nhận ra được đây là cậu em trai dễ thương mà em từng cưng nựng.
“Cẩm Phong Đông. Giờ tôi chả còn quan hệ gì với nhà họ Cẩm nữa rồi. Cậu đừng tùy tiện bắt người như thế, lần sau đừng trách tôi ác độc”
Bực nhọc đưa tay đẩy mạnh vào lồng ngực Cẩm Phong Đông. Dứt khoát muốn dứt ngay chuyện này tại đây. Thứ mà nhà họ Cẩm đem lại cho em đã quá đủ rồi. Giờ em chỉ muốn sống cho chính mình, cho đứa cháu nhỏ.
“..”
Cẩm Phong Đông trầm lặng một lúc, biểu cảm dần trở nên khó chịu. Rồi lại chuyển sang vẻ không buồn không cười, nhìn em với ánh mắt tràn ngập sự chiếm hữu. Mặt ghé sát lại, hai tay ghim lấy hai cổ tay em chống sang bên.
“Chị muốn đi đâu? Chả phải anh trai chị đã bán chị cho em rồi sao? Hay.. Chị định đi tìm tên Vô Phanh kia? Em nói chị biết, hắn không còn tồn tại trên đời này nữa đâu.”
Dứt lời, thứ đáp lại không phải là câu trả lời mang khoảng cách xa lạ: ‘Không như cậu nghĩ đâu’. Mà là một nụ hôn thấp thoáng nơi đầu môi. Rụt cổ lại, chạm nhẹ vào đầu mũi. Bốn mắt không rời, em đành dùng chiêu cuối cùng. Không cố tỏ ra xa lạ với cậu ấm nữa, bởi càng làm như thế càng khiến cậu mất kiểm soát.
“Đông Đông ngoan. Bĩnh tĩnh lại nào. Chị không tìm Vô Phanh, cũng chả quan tâm ai bán ai. Chỉ quan tâm tới những gì mà nhà họ Phó, nhà họ Cẩm đem lại cho chị. Làm cho cuộc đời của chị dần trở thành chuỗi những mối thù truyền kiếp. Tất cả cũng chỉ vì chị không muốn làm hại thêm ai cả”
Cẩm Phong Đông như được em bật công tác, lập tức chuyển sang chế độ ‘Cẩm Phong Đông’ của trước kia. Lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách. Người như mất trọng lượng, nằm ngay trên người em. Tay choàng qua ôm lấy eo làm nũng.
“Vậy chị sẽ ở lại đây với em ạ?”
Em ngay lập tức trả lời ngay: “Cái đó không quan trọng. Quan trọng là em ở cạnh chị sẽ gặp nguy hiểm.”
Cẩm Phong Đông vẫn không nhúc nhích, lì lợm bám dính không buông. Mặc em đang đưa tay đẩy cậu ra. Âm điệu pha lẫn sự hờn dỗi rõ ràng: “Chị đang không hiểu thứ em đang hỏi đó.”- Nói đoạn cậu ấm dừng lại, cố nhấn mạnh câu sau: “Thứ em muốn là có hay không.”
Biết là nếu nói không cậu ấm Phong Đông sẽ phật lòng, cấm cản em hơn. Giờ mới nới lỏng được đôi chút, cứ né tránh tiếp có khi lại chặt chân cấm chạy trốn thì hơi..
“Chị trả lời đi?”- Cẩm Phong Đông mỗi lúc càng thúc giục em hơn, đầu còn dụi vào ngực, dứt câu liền ngước đầu lên nhìn em. Khó xử, em buộc phải cắn răng làm trái ý lòng. Gật đầu đồng ý cho qua chuyện.
..
Rất nhanh sau đó, tầm một tuần ở chung với cậu ấm. Em như trở thành người tình của Cẩm Phong Đông trước bàn dân thiên hạ. Còn được gắn thêm một cái tên rất được lòng kiều người không thích làm thế thân cho em gái song sinh, Lâm Bạch.
Cẩm Phong Đông công khai với mọi người về việc ‘đại tiểu Cẩm Hương Lộc’ đã mất cách đây năm năm là sự thật. Còn người đang ở với cậu tư cách là người yêu, là Đinh Lạc Lạc. Chuyện tương lai chưa tính tới.
Và còn nhờ bà Phó giúp đỡ thêm đôi chút. Về việc xóa tất cả hình ảnh, tin đồn về Cẩm Hương Lộc trước kia. Để thiên hạ không biết được người đang ở cạnh cậu, và người được đăng trên báo chí là có cùng một khuôn mặt y hệt.
Vì em mà cậu đã phải tốn công sức, tiền bạc rất nhiều. Chỉ mong muốn cho em một cuộc sống tốt hơn khi chưa tìm thấy em.
“Cẩm Phong Đông. Chị chỉ chấp nhận ở lại. Chứ chưa từng nói là sẽ làm bạn gái em. Chưa kể em còn trẻ, tại sao không đi tìm người khác mới hơn. Mà cứ phải bám dính lấy người cũ mãi thế?”- Em nhăn mặt, tay cầm tờ tạp chí in đầy chữ, ở góc bên còn có thêm một tấm ảnh chụp lén ở trung tâm thương mại.
Ý em là dù sao em với cậu ấm cũng chả có quan hệ ruột thịt gì. Cớ sao phải còn dùng cách gây hiểu lầm này để níu kéo nhau. Chưa kể em còn không ưa nổi cả nhà họ Phó lẫn nhà họ Cẩm.
“Vì em thích chị. Nên chị không có quyền chạy trốn. Em có làm gì thì chị cũng chả thể tạo phản được. Thêm cả.. Giờ em hơi mệt, chị dỗ em ngủ được không..?”- Cẩm Phong Đông lờ thẳng câu hỏi của em mà nhảy sang câu khác. Mệt mỏi chạy tới ôm lấy em rất chặt.
Hiểu ngay ý Cẩm Phong Đông không phải là đùa, nghiêm túc là nhiều. Bấy lâu cứ ngỡ cậu là trai ngoan. Không ngờ lại tâm cơ tới vậy.
Dụ con mồi chạy vào bẫy, lập tức không cho một cơ hội chạy trốn. Giờ hình ảnh lộ ra công khai, ai ai vừa nhìn cũng biết em là người của ai. Có muốn chạy cũng khó. Mà chạy được càng bị cậu dụ về lại vào hang cọp.
Đứa cháu ruột. Anh ruột. Mối thù chưa kịp trả thì đã về hưu nghỉ dưỡng an yên. Mọi thứ mỗi lúc càng đau đầu. Rốt cuộc là em bỏ bùa cậu ấm, hay cậu tự nguyện đâm đầu vào. Mà cứ hở mất bóng hơi em là cậu như hóa điên hóa dại.
Giờ kẻ nào dám bắt em đi chắc chắn Cẩm Phong Đông không còn như hai lần trước nữa.
Một lần bị sốt nặng, tỉnh dậy nghe tin em bị chúng người mặc áo đen bắt đi.
Một lần gặp em ở tiệc hè nhà họ Phó, bất giác không nhận ra. Nếu khi đó mà nhận ra thì giờ cậu đã không tốn công tốn sức truy tìm Vô Phanh. Còn ra lệnh tìm được hắn liền cho người ra tay, mất công như thế.