Trở về hiện tại.
Cẩm Hương Lộc đang bận rộn với sự xuất hiện chưa đầy năm tháng nữa mới ra đời của đứa cháu đầu lòng. Em lo từ chỗ ở tới môi trường sống. Phải đảm bảo rằng khi em gái song sinh Lâm Bạch chuyển tới ở, không một giây phút nào buồn rầu. Dù là cha đứa trẻ, hay tiền của.
Cuối cùng cũng phải trở về lại dinh thự nhà họ Cẩm, gặp chú hai bàn bạc chuyện tương lai.
Hai năm trước em đột ngột mất tích, giờ lại nhắm mắt làm ngơ. Như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.
Mọi thứ từ sự mất tích của em, đến quyền chức, tài sản ở đầy. Tất cả cũng chỉ vì chú hai muốn giữ kín bí mật trong gia đình nên mới buộc phải làm giả lời đồn.
Rằng Cẩm Hương Lộc mang thai, chứ thực chất người mang thai lại chính là em gái song sinh Lâm Bạch. Giờ lại quay về mang theo một đứa con ngoài giả thú.
Chú hai là người hiểu rõ chuyện con cháu. Biết Lâm Bạch đang mang thai cháu ruột chú hai. Liền cho người thay đổi mọi thứ trong nhà, thuận tiện cho việc đi lại của bà bầu.
“Đi rồi. Lời từ biệt cũng nói rồi. Sao giờ lại muốn quay lại?”
Chú hai ngồi bắt chéo chân, thản nhiên ngồi nhâm nhi tách trà nóng từng ngụm từng ngụm nhỏ. Hỏi đại tiểu thư bỏ nhà ra đi hai năm trời, cộng với nửa tháng mất tích từ hồi bị mời đến nhà chú hai hỏi chuyện Đô Uy.
Giờ đây chú hai em đã khác xưa. Trở thành ông trùm xã hội đen, lúc ẩn lúc hiện. Tung tích chưa bao giờ là đúng đắn. Mọi nước đi đều rất cẩn thận. Giờ mà có gặp lại kẻ phản bội, ví dụ rõ nhất là Vô Phanh. Lập tức lôi súng ra bắn nát sọ.
Hai năm nay, em còn ở cạnh hắn. Giờ mà bất cẩn nhắc tới hai từ ‘Vô Phanh’ hay là ‘Cố Thành’. Thì mạng sống của người em thích, và điều khoản sắp cược ra sẽ đi vào dĩ vãn. Mọi công sức của cả tháng qua, lo từ miếng ăn áo mặc cho cháu đầu lòng đều sẽ đổ sông đổ bể hết.
“Chuyện cũ đã qua. Mong chú hai nghĩ tới đứa cháu sắp ra đời mà giúp Cẩm Hương Lộc con. Dù không máu mủ ruột rà, nhưng con cũng được coi là đã từng được người người kính nể mà gọi ‘đại tiểu thư nhà họ Cẩm’ cao quý kia”
..
Dụ dỗ người đàn ông tàn nhẫn này đồng ý điều kiện cũng phải mất cả tiếng đồng hồ.
“Vậy cháu xin phép về trước. Chúc chú hai ở dinh thự chăm con dâu không bị tổn thọ. Có cháu ruột đừng quên đứa cháu nhặt ngoài đường này là được ạ”
Vừa dứt câu chú hai em đã nhanh chân cho người chặn cửa. Từ cửa chính tới cửa họng.
“Cẩm Hương Lộc sau hai năm bỏ nhà đi. Còn có thể gọi ông trùm đây hai tiếng ‘chú hai’. Vậy là vẫn còn lưu luyến.”
Độ cảnh giác khi vào vào địa phận nhà họ Cẩm. Đúng hơn là đất của bọn giới xã hội đen, lập tức bị giảm đi kha khá. Em có lẽ đã quên mất người em vừa thỏa thuận kia là ông trùm giới xã hội đen khét tiếng.
Vào thì dễ, mà đi thì khó. Ông trùm đâu thể để con cừu non bỏ nhà đi bụi hai năm liền, chạy đi thêm lần nữa đơn giản thế được.
“Chú h- Ặc- Ông trùm giới xã hội đen. Tôi đã giao ước với ngài xong rồi. Hai bên đều công bằng như nhau, tiền tôi vẫn còn đương nhiên là không lưu luyến gì tới nhà cũ nữa.”
Nói được nửa chợt nhận ra, nhanh chóng sửa lại. Cẩm Hương Lộc từ từ quay người lại, cố nở một nụ cười thân thiện nhất có thể. Mong chú hai có thể lượng thứ bỏ qua chuyện năm đó mà thả em ra về an toàn. Không đe dọa tới tính mạng.
Ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt ánh lên tia khó ở rành rành. Thoáng qua như cơn gió, liền trở nên dịu dàng hơn hẳn. Mối nguy hiểm mà em cảm nhận được từ chú hai ngày một tăng lên, kinh hải tới mức sởn cả gai óc.
Bên này chú hai em lại khác. Ý muốn níu giữ em lại là ý tốt, chả phải ý xấu cũng chả phải lợi dụng. Tất cả chỉ vì chú hai muốn tốt cho em cả.
Nếu bên địa bàn của Lâm Bạch, có nguyên một đội quân ‘đen’ được dựng lên để bảo vệ cô. Thì ở đây, người nhà họ Cẩm bao gồm cả tổ chức đều sẽ đứng về phía Cẩm Hương Lộc. Chống lại bọn dám có ý muốn hại em.
Chú hai lấy danh ông trùm giới xã hội đen ra, mở đường cho em đi. Hạ giọng thấp khuyên bảo, thầm ngỏ ý muốn giúp đỡ em, miễn là em cần.
“Sắp tới nhà họ Phó sẽ tổ chức tiệc hè trên biển. Bà Phó đã tới đây và muốn mời Cẩm Phong Đông tới dự tiệc. Nội dung trong bữa tiệc đó bao gồm có cả đính hôn của Cẩm Phong Đông và tiểu thư Phó Phương Nhi.”
Tới đây, lời nói của chú hai dần chậm lại. Liếc mắt nhìn biểu cảm của em, như không quan tâm tới chuyện đính hôn của cậu ấm. Chú hai mới an tâm, nói thêm.
“Ta nghe Túc Tả bảo lại rằng, đại tiểu thư nhà họ Cẩm con. Mất tích hai năm chỉ để tìm lại sự thật năm đó. Quả thật là khác hẳn những người già như lão Đô, tìm mãi vẫn không tìm ra được cái làng mà cha đẻ con từng sống là nơi nào.”
Hai câu chuyện chú hai kể. Vừa nghe đã thấy chả có chút liên quan nào. Nhưng khi sắp xếp lại theo đúng trình tự, theo đúng cách nói chuyện kì lạ của chú hai. Thì..
Ông trùm biết sau vụ ám sát không đáng có của nhà em. Có liên quan tới bà Phó. Năm đó bà Phó đã giả danh thành một người phụ nữ vừa mất đi con, tới để cứu với Lâm Bạch. Bà ta lấy tên giả là Bạch để đánh lừa tất cả.
Không những thế còn đặt tên cho Lâm Bạch, cùng họ với người mẹ ruột Lâm Khanh. Lấy tên giả là Bạch để đặt vào tên của cô em gái song sinh. Còn miếng ngọc bội.
Đinh Trạch tự tay giết người vợ yêu quý. Ra đi với một túi tiền lớn, ba đứa còn. Còn những kí ức, kỉ vật gì gì đó đều để lại. Ngày hôm sau mới xảy ra vụ nổ súng. Vậy có nghĩa là sau khi Đinh Trạch rời khỏi, ở gần đó đã có người đứng đợi trước.
Canh cho người đã chạy trốn đi xa. Lập tức chạy vào nhà tìm kiếm lục lọi, và thứ người đó lấy là miếng ngọc bội luôn được Lâm Khanh mang theo bên người.
Sắp tới sẽ có tiệc hè do nhà họ Phó tổ chức. Đây là thời cơ thích hợp để Cẩm Hương Lộc, Đinh Lạc Lạc em tìm lại mảnh ghép của năm đó. Lý do nào mà bà Phó lại tới đó, còn lấy miếng ngọc bội vô giá đó.
Để giờ em phải nghi ngờ về quá khứ của bà. Em đã từng ở cạnh, coi bà như bà mình. Thế mà giờ thứ em nhận lại là sự phản bội sao..?