Nhà Họ Cẩm Đột Nhiên Lại Có Cháu

Chương 51: Từ bỏ cái danh




Kết thúc lời từ biệt tưởng chừng như hai từ giản đơn. Ai ngờ lại biến thành hai tiếng khiến người trong cuộc cảm thấy quặn thắt ‘đau thương’ cơ chứ.

Đại tiểu thư Cẩm Hương Lộc kiêu căng, ngạo mạn cửa trước kia chưa từng ra ngoài đường mà phải lo nghĩ tới chuyện thiếu tiền đi lại. Giờ đã thành kẻ không một đồng dính túi. Đúng như câu.. Ra đi tay trắng, rời khỏi cũng trắng hết cả tay.

Muốn quay lại mượn vài đồng thuê trọ xịn để nghỉ tạm e là cũng khó.

Đành lượn lờ xung quanh những nơi em từng lui tới. Coi coi có quen được ai đủ tin tưởng để nhờ vả hay không. Chả biết có phải do duyên số, hay là do em xui thiệc. Đi cả ngày trời, em như bị ma che mắt, không thể thấy hay gặp được ai có quen biết cả.

Bí chỗ lui tới rồi. Cứ cái đà này, kiểu gì đại tiểu thư Cẩm Hương Lộc đêm nay phải ra đường ngủ. Chợt em nghe thấp thoáng đâu đó từ dòng người đang ồ ạt đi lại trên vỉa hè tán gẫu.

“Dạo này toàn tăng ca miết thôi. Sự sống cuối cùng của tao sẽ chấm dứt tại đây mất..”- Chợt người đồng nghiệp đi cùng người đang than thở đủ điều kia lên tiếng yêu cầu: “Hay đi làm ly giải tỏa tí không?”

Cuộc hội thoại của họ và tình cảnh hiện tại của em. Tất cả ngay từ đầu đã không có tí liên quan nào cả. Nhưng em lại vì nghe lỏm được vài ba câu than thở, rủ rê của họ. Mà từ đó lấy chúng làm động lực bước tiếp.

Em, quyết định trở về quán bar từng làm. Là nơi mà Vô Phanh đã bí mật tiết lộ cho em biết về lịch biểu diễn của cô em gái song sinh từng hay diễn ở đó. Nên em mới thành công trà trộm vào đó một cách dễ dàng.

Vừa không để lộ thân phận, vừa là lý do chính đáng khiến nhiều người không phát hiện ra.

Đường xá vẫn thế, mỗi tội là người đưa em tới đây lại không còn. Từng như hình với bóng. Từng thích thầm đến say cần. Thế mà em vẫn chưa thể tiến thêm một bước với Vô Phanh nữa. Chỉ tiếc..

Đi được đoạn. Em đột nhiên chuyển hướng đi sang hướng khác. Kẻ bám đuôi em cũng vì thế mà rẻ theo vào con hẻm. Lập tức bị tóm lại, tay phải bị bẻ ra ghim ở đằng sau. Tay trái như bật cơ chế phòng bị mà đưa tay ra tìm vũ khí.

Nhưng rồi hắn có cố chống cự lại, mọi thứ đều trở về con số không.

Em gằn giọng, biểu cảm khó chịu hiện rõ, bàn tay đang chụp lấy cổ tay tên bám đuôi cứ thế mà siết mạnh thêm. Biết hắn là ai, được ai cử tới, em không tra hỏi chỉ giữ im lặng. Được một lúc là lại buông tay ra thả hắn đi.

Trước khi để hắn chạy thoát, em mới nhờ hắn nhắn lại cho người cử hắn tới: “Kể từ giây phút này, mọi việc ta làm, ta ở đâu. Mọi thứ đều đã được trả về lúc ban đầu. Không còn gì luyến tiếc, càng không nợ nần người nhà họ Cẩm. Nhờ ngươi nhắn lại cho Phong Đông cũng như chú hai biết, ta không còn mang danh đại tiểu thư nhà họ Cẩm nữa”

Không để hắn lắp bắp níu em lại, bảo em hãy rút lại lời nói tùy tục kia. Em đã thẳng tay tẩn cho hắn một cục u trên đầu, không đến mức ngất lịm đi. Chỉ là cảnh cáo hắn đừng nhiều lời mà quay mông phắn về nhà họ Cẩm ngay và luôn.

Lời ngoài miệng thì mạnh bạo, dứt khoát rời đi. Nhưng sâu trong lồng ngực lại có thứ gì đó nao nao, cảm giác khó chịu như muốn bảo rằng những lời em nói vừa rồi đều là giả dối.

“Giờ chỉ còn là Hương Lộc..”- Em đứng thẫn thờ đó mà lẩm bẩm thành câu.

Nhớ trước em có chạy lại chỗ ông nội đang tận hưởng trà chiều với khu vường nhỏ sau dinh thự, do đích thân ông chăm chút. Em bám lấy ống quần ông, mắt long lanh hỏi: “Ông nội ơi! Sao ba nuôi lại đặt tên cho con là Hương Lộc thế ạ?”

Chưa vội trả lời ngay. Động tác đặt ly trà nóng ấm xuống mặt bàn chậm rãi, tất cả cử chỉ của ông đều thu hút ánh mắt của em lại mà không hề cảm thấy nhàm chán đến một cách cực kì kì lại.

Ngồi ngẫm ra đáp án, lão gia họ Cẩm khẽ đặt bàn tay có nhiều vết nhăn do tuổi già lên đầu em. Mỉm cười nhẹ nhàng, âm điệu vừa phải.

“Cháu gái không thích cái tên đó sao? Đối với ta, cái tên đó rất đẹp. Đẹp đến mức ai nhìn cũng phải ngưỡng mộ trầm trồ”

Nhưng lại không quá khô khan. Khi đó em cũng còn quá nhỏ để hiểu được ý đồ ông nói là gì. Giờ thì khác. Em đã hiểu được ý nghĩa của nó.

Nó không hề có ý nghĩa gì, đơn giản đó chỉ là cái tên đặt bừa do một ai đó đặt cho ‘một ai kia’.

Nhớ lần ông nội gặp em lần đầu tiên. Nhớ những lần chăm sóc em mỗi khi em bị ốm nặng. Nhớ rằng ông chưa từng đánh đập em dù chỉ là một cái, chỉ mắng rồi hai hôm sau lại quên ngay.

Ông nội em rất thương em. Thương theo nghĩa khác.

Thương như cành vàng lá ngọc. Thương như khối gia tài làm lụm cả đời của ông. Và cũng thương con gái rượu.

Cái tên Cẩm Hương Lộc đó chỉ là cái tên đặt trước cho cô con gái đầu tiên của nhà họ Cẩm. Cơ mà ông trời không có mắt, không nhìn được tấm cha muốn có con gái của lão. Mọi thứ tưởng chừng như sụp đổ cho tới khi lão gặp được em.

Giờ hiểu được ý nghĩa của cái tên. Em lại chẳng dám tự xưng mình tên là Hương Lộc. Dù đã bỏ họ Cẩm khỏi cái tên, cơ mà cái ‘ý nghĩa’ kia thực sự vẫn đang âm thầm bóp nát trái tim chưa từng được cảm nhận tình yêu thương từ một gia đình thật sự.

Càng cố nhớ về quá khứ có ông nội. Em lại thà sống với ông trong những lần biết ông chỉ coi mình là ‘người thay thế’. Đơn giản vì ông là người cứu em khỏi căn nhà của cha mẹ nuôi dựng lên kia.

Biết chắc sự thật sẽ đau lòng. Biết chắc mọi thứ sau khi không có ông ở bên cạnh, mọi thứ cứ như bầu trời trong xanh đột nhiên biến mất. Biết chắc xóa bỏ cái tên này khỏi cuộc đời em là rất khó.

Dẫu biết là thế.

Nhưng sau tất cả. Mọi thứ dường như đã đi theo một con đường khác. Thứ ở lại chỉ còn cái tên Cẩm Hương Lộc ăn sâu trong trái tim vỡ nát, do chính gia đình ruột của mình làm cho sụp đổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.