Sáng chủ nhật, Hương Lộc của mọi ngày thường sẽ nằm lì trên giường mặc kệ ánh mặt trời chói lóa kia đang rọi sáng khắp căn phòng. Hôm nay không ai gọi em dậy, là vì quá hào hứng muốn gặp em trai mình, nên tối ngủ em cứ trằn trọc mãi. Lo đến mức gà chưa dậy em đã thức trước, và gáy luôn thay nó.
Hôm nay là ngày thứ hai em gặp ông nội. Lần đầu gặp mặt là hồi em mới được nhận về nhà ông nội. Hôm đấy em ăn mặc quê mùa, thái độ đối với ông cũng cọc lóc, cho nên em nghĩ lần gặp mặt thứ hai phải chỉnh chu, xinh xắn hơn một tí.
Thân hình nhỏ nhắn, khoác trên người bộ váy hồng xinh xắn, trên đầu còn cài thêm chiếc khăn cùng màu với bộ váy đang mặc. Tất chân, tất tay được bao bọc kín, nhằm giữ ấm phòng ngừ trường hợp em sẽ bị nhiễm bệnh trong quá trình đi đường.
Đường đi từ dinh thự ba mẹ mua cho em, nằm ở ngoài ngoại ô vào tới dinh thự lớn của ông nội. Là rất xa. Việc dậy sớm như là giúp đỡ đi phần nào vất vả cho người hầu, là việc em có thể làm duy nhất.
Nhưng sự thực đâu như mọi người nghĩ, em dậy sớm đúng là đỡ nhọc cho mọi người là thật. Cơ mà ai dám cho em đụng vào làm bất cứ thứ gì là một sai lầm không thể nào cứu chữa được. Đành để em ngồi lặng lẽ ở đó rồi lo đi chuẩn bị cho kịp giờ xuất phát.
Thử nghĩ một cô tiểu thư phá phách nhất nhà giờ có thể ngồi im một chỗ chờ đợi, là một điều rất chi là phi lý.
Nữ hầu tới cẩn thận nhắc nhở em.
“Tiểu thư Hương Lộc, xin ngài hãy ngồi im ở đây một lát được không ạ. Em đi lấy áo khoác cho ngài rồi em sẽ quay lại nhé ạ?”
Nghe thì như lời nhắc nhở cẩn thận, đúng hơn là cầu xin em đừng gây thêm chuyện. Cứ ngở em sẽ lì lợm cãi lại: “Tại sao ta phải đợi ngươi. Ngồi im chán chết, ta không muốn”. Nhưng không! Hôm nay trông tiểu thư có vẻ khác mọi ngày.
Nghe người hầu nói xong, em gật đầu một cái rất chi là dứt khoát, còn tỏ vẻ ngoan ngoãn. Cô người hầu thấy thế liền an tâm rời đi, cô ấy đâu hay chính mình đang bị em thao túng. Vừa khuất bóng thôi, em đã lộng hành ngay tức khắc. Chưa kịp động đến thứ gì, em đã bị ngăn lại.
Vệ sĩ của em có nhiệm vụ bảo vệ em, ở bên cạnh em hai tư trên hai tư. Và hôm nay cũng là ngày đặc biệt, việc coi chừng tới em tuyệt đối không được rời khỏi tầm mắt của vệ sĩ dù chỉ là nửa giây. Việc em gây chuyện không liên quan gì tới vệ sĩ, nhưng em mà gây chuyện rồi chuyện đó lại gây ngược lại cho em. Người bị thương chắc chắn sẽ là em.
“Ngài hãy quay lại vị trí của mình đi ạ”- Vệ sĩ trông nghiêm túc hơn mọi khi, khiến em có chút thất vọng.
Mặt hầm hầm như hổ báo, nhưng chân vẫn di chuyển về đúng vị trí. Tác phong cũng phải nghiêm trang hơn, để ra dáng một tiểu thư của nhà họ Cẩm. Kẻo bị người ngoài nhìn vào quở trách thì mất mặt chứ đùa.
..
Hôm nay là sinh nhật ông nội, em lúc mới được nhận nuôi. Nghe đâu ông nội rất muốn có cháu nội, nhưng không đề cập đến là cháu được nhận nuôi hay cháu có máu mủ.
Nhà ông thuộc kiểu toàn có cháu trai, con trai thôi. Thế là em ngứa miệng hỏi vệ sĩ: “Có khi nào em là cháu gái, chỉ cần nũng nịu một chút. Ông nội sẽ cho em với Phong Đông về ở với nhau không?”
“Tôi nghĩ ngài nên dẹp bỏ ý định đó đi thì hơn”- Vệ sĩ ngồi ở phía đối diện em, mặt mày lạnh băng như tảng đá. Trả lời dứt khoát.
Em khó hiểu cùng với khuôn mặt nhăn nhó, hỏi vệ sĩ tại sao. Vệ sĩ vẫn bình thản trả lời mọi câu hỏi ngớ ngẩn và cái đầu toàn nghĩ linh tinh từ em: “Vì ông nội ngài chỉ muốn có cháu trai. Lý do ngài bị cách ly với cậu chủ Phong Đông không phải là vì ngài hỗn láo xấc xược. Mà là vì ngài là con gái”
Em nghe xong như tỉnh hẳn ra. Thấy có chút chút đúng. Em trước giờ cứ ngỡ cái khái niệm trọng nam khinh nữ đã bị liệt vào danh sách ‘không cần dùng đến ở thời đại này’ nữa. Cơ mà giờ thì em đã biết rồi. Khái niệm vẫn còn tồn tại khi con người vẫn sống lạc hậu như vậy.
Em càng ngẫm câu nói từ vệ sĩ, em càng thấy nó đúng.
“Ba mươi phút nữa sẽ đến nơi, ngài nên nghỉ ngơi sớm đi thì hơn. Lát sẽ mệt mỏi hơn nhiều đấy ạ”- Vệ sĩ nhìn em đang lơ mơ, cùng đôi mắt mệt mỏi. Em đi xe cả tiếng đồng hồ chả làm gì cả. Đôi khi buồn miệng hỏi vài câu rồi lại trở về bầu không khí im ắng. Chỉ có tiếng xe ngựa đang chạy cà lộc cà lộc ở phía trước.
Em nghe được giọng nói trầm ấm từ vệ sĩ. Lòng thoáng chốc cảm thấy an tâm nhiều phần, đôi mắt nặng trĩu giờ đã khép chặt lại. Cơ thể đang trong trạng thái ngồi, giờ đã nghiêng ngã về một phía. Vệ sĩ tiến tới ôm em ngủ, sợ xe đi đường làm sốc khiến em tỉnh mộng thì phiền lắm..
Cả đêm trằn trọc mãi, còn dậy từ rất sớm. Sáng đó ngủ bù, em đã có một giấc mơ rất đẹp.
..
Đến dinh thự của lão gia họ Cẩm. Em vẫn còn say giấc nồng. Vệ sĩ và người hầu thấy cảnh em ngủ lúc nào cũng ngoan, lòng không nỡ gọi dậy vì sợ em sẽ lại phá hoại nữa. Dù sao cũng phải hành lễ, cứ để em ngủ mãi người bị rầy la sẽ là vệ sĩ..
Cái khi định gọi em dậy, ngay lập tức lão gia từ trong nhà bước ra. Ông nội em tiến tới xe em, quản gia đứng sau ông em ra hiệu vệ sĩ hãy lui lại. Vệ sĩ hiểu ý, liền lùi lại vài bước. Cảnh tượng lão gia ẫm em trên tay rồi vào nhà. Điều này thực sự rất hiếm thấy ở lão gia, khi lão đính thân ra mừng em về.
Ai đứng nhìn cũng phải ngỡ ngàng với hành động hết sức dịu dàng, ân cần của lão gia với cô cháu gái vừa nhận nuôi cách đây không lâu.
..
Lúc em tỉnh dậy, đã thấy mình đang nằm trong lòng lão gia họ Cẩm, nói một cách trìu nếm hơn thì đó là ông nội em. Người em nghĩ là ghéc em lắm vì em là cháu gái chứ không phải là cháu trai của ông.
Nhưng so với hành động dịu dàng của ông hiện tại. Em nghĩ ông cũng không tới nổi là ghét em lắm.
Đầu em di chuyển làm ông nội đang làm việc nghiêm túc cũng phải khựng lại vuốt tóc em, cất giọng hỏi em nghe rất dịu dàng: “Hương Lộc đói chưa ta dẫn con đi ăn trưa”
Em đưa mắt nhìn lên thấy ông. Loát xung quanh, phía trước bàn làm việc của ông có một bộ bàn ghế tiếp khách. Người đang ngồi ở đó đang uốn trà ăn bánh ngọt là Phong Đông. Mắt em như phát sáng, miệng cười tủm tỉm. Như bật công tắc ‘thân thiện’ khi thấy em trai Phong Đông.
Vì lo mải mê nhìn em trai, em đã lơ luôn người ông đang đợi chờ câu trả lời của mình. Em nhảy xuống khỏi người lão gia, chạy lại phía em trai Phong Đông. Để lại cho ông một cục bơ to chình ình ở phía sau lưng.
“Hương Lộc”- Ông gằng giọng với em, hai hàng lông mày khẽ nheo lại tỏ vẻ khó chịu. Thấy ông đang giận, em biết ngay mình vừa làm điều thất lễ. Vệ sĩ của em thấy cảnh này, nhất định lúc về nhà sẽ dạy lại em tất cả mọi lễ nghi, cách ăn nói cho mà xem.
Thứ em muốn tới tìm Phong Đông là rủ đi chơi, chứ em không thích ngồi im chờ đợi. Đã thế còn phải ra dáng con nhà quý tộc không phải là rất cực nhọc sao?
“Ông nội gọi con ạ?”- Em ngây thơ hỏi lại ông. Từng tuổi này đã biết diễn như thế, sau rất có tố chất làm diễn viên.
Phong Đông đứng bên cạnh tỉnh hơn em, vội lấy cớ để tránh đi chơi mấy trò em rủ. Đông biết nếu để em lại một mình với ông, em sẽ không chịu. Mà đông ý đi chơi với em thì ông cũng sẽ rất giận. Nên mới phải chọn cách này.
Thế là cả hai đứa đều ở lại thư phòng của ông, ngồi đợi ông làm xong việc.
Tính ra hôm nay là sinh nhật ông, thế mà ông nội em vẫn cắm đầu cắm cổ vào đống công việc đang nằm chồng lên nhau trên bàn. Mới nhìn thế thôi em đã cảm thấy áp lực vô đối, không biết sau này mình có chăm được như vậy hay không nữa..
Ông nội ngoài mặt thì luôn tỏ vẻ lạnh nhạt, nhưng khi ở riêng với em. Ông nội như trở thành một người ông ruột đang lo cho cháu gái của mình vậy. Phong Đông không thấy ghen tị với chị gái Hương Lộc, ngược lại còn muốn chị gái lấy lòng ông.
Mục đích của hai chị em nhà này rất đơn giản, cả hai chỉ muốn sống chung dưới một mái nhà đúng nghĩa.
Chị Hương Lộc vì thấy em mình còn quá nhỏ để có thể thích nghi với người lạ, sợ em mình phải tiếp xúc với mấy tên hay bắt nạt mà không có chị ở bên. Sẽ khóc tu tu như hồi ở cô nhi viện.
Em trai Phong Đông lại muốn sống với chị, bởi Phong Đông thích chị. Chỉ đơn giản là thế.