Vài tháng hè ngắn ngủi sau kì thi tuyển đã tới. Thi xong, em chú tâm vào giấc ngủ của mình nhiều hơn, ăn uống điều độ dưỡng sức. Không quên quay về công việc của bản thân. Giờ em chính thức là một học sinh ưu tú trong trường cấp ba Hương Xuyên. Giờ chỉ cần chờ tới ngày nhập học thôi.
Con cháu ông trùm ở khắp nơi trong trường. Điều đầu tiên trước khi vào đó là em phải giả vờ là ‘người thường may mắn được đỗ vào trường cấp cấp ba Hương Xuyên’ để không ai có thể biết em là con cháu nhà họ Cẩm.. Hoặc tính mạng khó giữ vì sự lo lắng của Nghiêm Túc đã lây qua em. Nặng tới mức nghĩ lung tung, lo lắng vớ vẩn như này.
Cuối cùng, em quyết định tìm tới Túc Tả, thánh cải trang.
Nói thật ban đầu em chả ưa gì cái tên Túc Tả lười biếng này lắm đâu. Cơ mà khi mới nhận nhiệm vụ sát hại đầu tiên, Túc Tả lần đầu tiên chủ động tới giúp em. Lần cải trang đó kì diệu tới mức em còn nghĩ người trước gương hoàn toàn không phải là em nữa cơ.
Thêm cả lần làm nhiệm vụ ở thành phố R, nhiệm vụ kết thúc lúc hai, ba giờ sáng. Tối đó em với Túc Tả đã phải giả nam nữ. Không phải là em giả nữ, Túc Tả giả nam đâu?! Mà là em giả nam, Túc Tả giả nữ.
Làm việc với cậu ta nhiều như vậy, thế mà đó giờ em toàn coi thường cái mặt thớt của Tú Tả là loại thường. Cậu ta giả gái mà người phải lòng lại là em..
“Chị là cái giống gì vậy. Mấy đứa con gái toàn nhìn em một phát, biết ngay là cháu nhà họ Cẩm. Đứa con gái nào cũng say như điếu đổ. Còn chị, phải đợi em giả gái chị mới đổ là sao??”
Đến cả em còn chả hiểu tại sao mình lại như thế nữa cơ.. Huống chi là Túc Tả hiếu kì..
..
Mới sáng sớm em đã chạy sang nhà Túc Tả, nhà cậu ta ngay bên cạnh nhà em. Để thuận tiện cho việc đi lại, công việc lẫn học hành.
Cậu ta hôm nay rảnh tiền, liền đặt một đống đồ rồi giờ phải ngồi inbox từng túi to. Nhà chất đống thùng lẫn rác. Em nhìn chỉ biết thốt lên: “Khiếp!!”
“Chị tới đây làm gì?”- Túc Tả ngồi thẳng dậy, trên đầu còn bị cái thùng cạc tông úp sọt. Em tiến tới gỡ thùng cạc tông ra, thấy cậu đang mãi mê nhìn đăm đăm vào cái máy chơi game mới tinh, đặt trong tay âu yếm cẩn thận.
Em thấy đống này chỉ biết nói ‘khiếp’ chữ p kéo dài lần hai, nhưng vẫn ngồi chung xếp thùng cạc tông cho gọn để chốc còn đi vứt. Chợt nhớ ra lí do mình tới đây, em kể lại mối lo lắng của mình cho Túc Tả nghe. Và thứ em nhận lại là..
“Chị học nhiều thành ra bị chập dây thần kinh à! Chị có là thiên nga hóa vịt đi chăng nữa, người ta chỉ cần nghe họ là nhận ra chị là cái giống gì rồi còn đâu?! Với cả cái trường đó hiếm lắm mới có người không có điều kiện đỗ, hiệu trưởng cũng phải chọn lọc chứ có phải sắp theo ngẫu nhiên đâu là chị nghĩ đơn giản quá thế”
Em chăm chú nghe giảng, thấy có vẻ khá hợp lý, bình luận: “Cũng đúng..”- Tay xoa xoa cằm, đầu gật gù như đã hiểu, giọng vẫn còn hoài nghi. Dáng vẻ ngu ngơ của em càng khiến Túc Tả tức giận gào lên, rời mắt khỏi máy chơi game, nói nhiều hơn mọi ngày: “Không phải là ‘cũng’ mà là rất rõ ràng rồi!! Giờ thứ chị nên lo lắng là anh em nhà họ Phó đi thì hơn”
Không không bị mắng, còn gào lên như hổ báo. Em chả có nhã hứng tiếp chuyện với Túc Tả nữa, ‘ừ’ một tiếng rồi quay đi về. Túc Tả lại chuyển sự quan tâm tới đống game mới về mà lỡ lời, vội chạy ra cửa kéo em lại. Em giả vờ là người bị hại, tổn thương nói mếu: “Bỏ ra. Giờ chị còn phải về thay đồ đi kẻo muộn nữa”
“Chị đi đâu?”- Túc Tả ngạc nhiên hỏi, đúng là hôm nay là chủ nhật, cơ mà em đi đâu? Với ai? Sao không rủ Túc Tả theo cùng? Em rầu rỉ thều thào: “Thăm em trai. Cậu cứ ngồi đó với đống đồ chơi đi”- Nói đoạn em nhìn sang đống đồ chứa đầy trong nhà, hất cằm với cái đống đó, bồi thêm câu: “Chị đi tí rồi về”
Dáng vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt. Cậu chột dạ kéo em vào rồi bảo: “Nếu chị muốn thử thay phong cách mới, để không quá nổi bật. Để em giúp chị”- Mắng em cho đã rồi giờ lại áy náy các thứ. Nghe xong câu này, mắt em đang tối sầm, hụt hẫn liền sáng lạng như đèn pha ô tô. Còn thêm chút hy vọng về diện mạo mới..
“Cậu giúp chị sao!!?”- “Vâng”
..
Tầm một tiếng sau, tại bệnh viện.
Trước khi đến Túc Tả đã nói trước với ông nội về việc sẽ tới thăm anh họ Phong Đông. Tiện thể hè này đưa anh họ về nhà ông, chứ cứ để cậu ấm ở viện lâu cũng khó chịu. Ông nghe ý kiến của Túc Tả có vẻ đúng, liền thêm bớt vài từ: “Vậy đưa anh họ con về ở nhà con đi, khi nào đi học thì đưa anh họ con về. Hè này ở gần chị gái có phải tốt hơn nhiều, so với lão già này chăm không?”
Túc Tả thấy ý kiến này không tồi, liền đồng ý. Cúp máy đi vào phòng anh họ Phong Đông. Thấy em đang đứng giữa phòng nhìn anh họ với biểu cảm ngạc nhiên. Túc Tả chợt nghĩ ngay tới việc: ‘Không lẽ anh họ khôi phục trí nhớ rồi?’
Khẽ đẩy cửa vào trong. Túc Tả chỉ gật đầu một cái như chào anh họ. Rồi quay ra hỏi em có chuyện gì vậy. Em nghe thấy giọng Túc Tả liền quay người, khóc nứt khóc nẻ trong lòng Túc Tả. Mếu máo nói ngắt quãng: “Huhu..~ Từ sau chị không dám nữa”
Em trông có vẻ bị kích động không ít, ở đây ngoài anh họ ra thì còn ai dám nói một câu. Bà chị họ của Túc Tả lập tức òa khóc như thế này cơ chứ. Liéc nhìn sang cậu ấm nhà ta, ý muốn nhận được nguyên do khiến em khóc.
“Tôi đùa thôi. Chỉ đùa thôi. Bộ váy hoa nhí của chị đẹp lắm, mỗi tội nó hơi lạ mắt thôi..”
Túc Tả thầm đoán. Phải chăng do em luôn mặc quần áo tối màu, tóc cột đuôi ngựa, ai nhìn phía trước đều có thể nhận nhầm là con trai. Mà mọi lần em tới thăm anh họ đều mặc như thế, đi làm thì mặc áo sơ mi đen quần tây đen. Giờ thấy em với bộ váy hoa nhí, thấy lạ cũng phải..
Cởi áo khoác đưa cho em khoác lên, che bớt vai. Mặc vậy khá nóng so với cái thời tiết mùa hè này, buộc em phải chịu thôi, mà áo khoác Túc Tả hay mặc cũng khá mỏng. Không đến nổi là bức lắm. Túc Tả vỗ lưng an ủi em rồi lại tiến tới chỗ anh họ. Kể về việc sẽ xuất viện.
“Chắc anh đã biết ông nội rồi nhỉ. Ông bảo-”
..
Tối đó.. Em như một tên trộm, lén la lén lút thập thò ở cửa phòng Phong Đông. Căn Túc Tả mua có hai phòng ngủ, một để chứa đồ, một để chứa đồ nốt. Chỗ ngủ là phòng khách. Nói là chứa đồ nghe hơi nhiều, chỉ cần dọn tí là sẽ có chỗ ngủ, mấy đồ còn lại để sáng mai dọn nốt cũng được.
Chủ yếu là máy chơi game, lego, mô hình,..
Túc Tả đứng sau em, hiếu kì ngó vào phòng anh họ theo em. Đột ngột hỏi: “Chị ngó gì vậy? Anh ấy-”
Sau đó là tiếng gào lên thảm thiếu của ai đó rất lớn, cùng với tiếng cửa đập vào đầu ai đó một cái. Nghe mà đau giùm luôn ấy.
“Làm giật cả mình! Hú hồn chim én!! Em làm cái quái gì sau lưng chị vậy?!”- Hương Lộc.
“Người gây tội ở đây là chị mới phải. Chị tự nhiên đóng cửa làm đập vào mũi đau chết đi được.. M* k!ếp!? Có khi gãy mũi rồi cũng nên!!”
Và.. Rồi em đã dành nguyên cả tháng hè đó để chăm một tên mất trí nhớ có cơ thể đã khôi phục gần hết, một tên bị em ‘hại’ làm gãy mũi.. Túc Tả kể từ hôm đó cứ như căm ghét cánh cửa phòng Phong Đông lắm.
Tưởng Túc Tả sẽ ghét em, cơ mà cậu vốn làm gì có quyền tạo phản. Đành trút giận lên ánh cửa. Cơ mà đền bù vẫn phải đền, Túc Tả vốn có cái mũi cao khiến nhiều người ao ước. Đó cũng là thứ cậu tự hào nhất. Giờ đã.. Bị em hại tới mức ọc luôn máu, nhưng vẫn không dám tức lên em..