Nhà Có “Sói” Đói

Chương 42: Thân thế




Anh —— anh —— làm gì? Lời em mới vừa nói là lời hay, tuyệt đối không có ý tứ mắng anh, anh đừng có thẹn quá thành giận!" Tô Y đỏ mặt cố gắng lui về phía sau, lại thấy khuôn mặt yêu tinh của anh cách cô ngày càng gần, gắn đến mức trán của anh đã cụng vào trán cô.

Tô Y thừa nhận trái tim cô bây giờ đang “bùm bùm” đập loạn, giống như quăng một cục đá vào trong nước giếng sâu. Nhưng mà cô đã không phân biệt rõ là kích động hay là sợ. Cô muốn nâng hai tay lên đẩy lão yêu tinh trên người ra, nhưng mà hai tay lại bị anh vững vàng kềm chặt. A? Không phải là tay trái anh bị gảy xương hay sao? Tại sao có thể động? Còn nắm chặc như vậy?

"Này! Anh vốn không có bị gảy xương? Anh gạt em!" Tô Y nằm phía dưới Tô Nhiên, cau mày tức giận giống như cái bánh bao.

Tô Nhiên cười tà, tay trái dần dần dùng sức, bóp móng vuốt nhỏ của cô sắp nhanh gảy, cọ cọ cái mũi nhỏ, mị hoặc, nhẹ giọng nói: “Ngu ngốc! Nếu không như vậy em có thể dốc lòng chăm sóc anh hay sao?”

"Khổ nhục kế! Tô Nhiên anh thật hèn hạ!" Tô Y dùng sức mà lui về phía sau, ý đồ tận lực cách xa mặt Tô Nhiên. Nhưng mà anh lại càng được voi đòi tiên, hơi thở đặc thù của phái nam chặt chẽ bao quanh cô, làm cho mặt cô đỏ tới mang tai, thở không thông.

"Anh còn chuẩn bị dùng Mỹ Nam Kế với em đây. Em nói xem, anh nhìn có đẹp trai hay không?” Yêu tinh lại tiến gần thêm một chút!

"Đẹp trai —— Đẹp trai cái rắm! Anh mau ngồi dậy đi, đè chết em rồi!" Đồ biến thái! Quả nhiên là một yêu tinh! Có phải tiêm nhằm thuốc rồi hay không? Tiêm nhằm thuốc giả cho anh rồi? (⊙_⊙? )

Tô Nhiên nằm đè trên người Tô Y, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đối với cái loại đơn bào này cần phải có thật nhiều kiên nhẫn. Vì vậy anh nắm tay phải của cô từ từ thả vào trên mặt mình, hữu ý vô tình nhẹ nhàng vuốt ve. “Em nói xem, có phải em đã mơ ước anh từ lâu rồi hay không? Hử?” Nhìn bộ dạng ngây ngốc này của cô liền muốn cười, trước tiên hù dọa cô một chút.

Tay Tô Y đụng vào mặt anh trong nháy mắt, không kìm hãm được sợ run cả người. Làn da mát lạnh, ách, cảm xúc tay thật đúng là không tệ. Phi phi phi, nghĩ cái gì thế! Tô Y hung hăng mắng bản thân ở trong lòng một chút, giơ quả đấm nhỏ lên thả xuống một trận mưa quyền nhẹ phía sau lưng anh.

"Anh lừa gạt em đến nghiện sao? Có phải cảm thấy đùa giỡn em rất vui có đúng hay không? Mấy ngày qua em thật lòng thật dạ vì anh mà tự trách khổ sở, ngay cả ngủ cũng không ngủ ngon. Anh lại không có chuyện gì nằm viện làm cho em sợ. Tại sao anh lại hư như vậy! Không khi dễ em anh sẽ chết có phải hay không? Tô Nhiên xấu xa! Lão yêu tinh! Em chán ghét anh ————"

Trong phòng bệnh lập tức yên tĩnh, Tô Y đột nhiên không lên tiếng. Bởi vì ngón trỏ hơi lạnh của Tô Nhiên giờ phút này đang nhẹ nhàng đè ở trên môi của cô. Nhất thời làm cho cô giống như bị điện giật, thân thể không khỏi khẽ run lên một cái.

"Y Y, em hãy nghe anh nói.” Khuôn mặt Tô Nhiên tràn đầy tình cảm nồng đậm nhìn cô, nhìn cô nhóc ngoan ngoãn đợi ở bên cạnh anh, người mà anh yêu nhiều năm. Đôi mắt Tô Y to tròn, trong suốt mang theo một tia e lệ, còn có mấy phần thất kinh. Anh có thể rõ ràng cảm giác được tần số nhịp tim cấp tốc của cô. Cô có cảm giác với anh.

Tô Nhiên giơ tay lên khẽ vuốt ve gương mặt của Tô Y, giọng nói cực kỳ hấp dẫn, rồi lại phá lệ dễ nghe. “Y Y, em có từng nghĩ tới chuyện anh không phải là anh trai của em?”

Hậu quả khi nói ra những lời này là cái gì, không phải là Tô Nhiên chưa từng nghĩ tới. Nhưng mà vô luận như thế nào, anh cũng nhất định phải nói. Hơn nữa bất kể tương lai như thế nào, anh cũng nhất định sẽ canh giữ ở bên cạnh cô, một đời một kiếp, vĩnh viễn cùng với cô.

Tô Y nghe xong ngẩn ra, ngay sau đó kịp thời phản ứng vấn đề của Tô Nhiên, cảm thấy có chút buồn cười. “Anh đang nói cái gì vậy? Cái gì mà không phải anh trai em? Không phải anh trai chẳng lẽ là em trai sao? A!"

Cái trán lại bị đánh bất ngờ! Đau quá!

Tô Nhiên vỗ cái ót Tô Y một cái, xong lại cúi đầu cắn một cái ở trên mặt cô. “Còn nói bậy nữa anh sẽ trừng phạt em! Nghiêm túc một chút cho anh!”

Mặt Tô Y vốn đã đủ đỏ rồi, lần này bất ngờ không kịp phòng bị lại bị yêu tinh khẽ cắn một cái, càng thêm đỏ ửng một mảng lớn, tươi mát, ướt át, nóng bỏng.

"Có phải anh điên rồi hay không? Em nói, em nói còn không được sao? Em chưa từng nghĩ tới. Sao lại đột nhiên hỏi cái này? Chẳng lẽ anh không phải là con trai ruột của mẹ?”

Tô Y dùng sức vận động một chút tế bào não bị hù dọa chết còn sót lại, bắt đầu liều mạng suy nghĩ, sau đó liền đưa ra một cái kết luận như vậy.

Sau ót Tô Nhiên chảy xuống một hàng vạch đen, lại có một đàn quạ đen bay qua. Tại loại thời điểm này, cô còn có thể nói ra mấy lời này, suy nghĩ của đầu gỗ này thật đúng là khác hẳn với người thường. Mồ hôi ——

"Em nói này lão yêu tinh, anh có thể đừng hỏi em vấn đề này nữa hay không? Em bị anh đè ép sắp thở không nổi rồi. Aiz, anh Hàn Tịch, anh đến rồi!"

Lục Hàn Tịch vừa mở cửa ra liền nhìn thấy một màn này lập tức đứng hình tại chỗ, trợn tròn hai mắt “A” một tiếng, "Má ơi! Thật là kích thích nha! Ngay cả quần áo cũng cởi?!"

Đánh chết Lục Hàn Tịch cũng không nghĩ tới anh vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy cảnh tượng kinh động đột ngột này. Tô Nhiên người này ăn nhằm thuốc nổ hay sao? Gấp gáp như vậy liền bắt đầu hành động? Chờ anh phản ứng kịp thời điểm này sự xuất hiện của bản thân là đáng tội chết vạn lần cỡ nào, Tô Y đã thừa dịp Tô Nhiên quay đầu không chú ý liền đẩy anh té xuống giường.

Tô Y cũng không đi đến đỡ Tô Nhiên dậy, sau khi nhảy xuống giường liền đỏ mặt chạy ra ngoài.

Lục Hàn Tịch biết bản thân đã gây ra họa lớn, vô tình xông vào làm kinh ngạc đến thánh giá, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, vì vậy co chân vọt nhanh ra khỏi phòng. Anh tới đây vốn muốn nói với Tô Nhiên một tiếng rằng mẹ Tô đã đến thành phố S rồi.

Tô Tâm Chỉ gọi điện thoại nhà cho Tô Nhiên cùng Tô Y mãi vẫn không gọi được, điện thoại di động cũng không có người nhận, liền gọi đến nhà họ Lục. Mẹ Lục nghe điện thoại, không để ý mà lỡ miệng nói việc Tô Nhiên nằm viện ra, vì vậy Tô Tâm Chỉ liền lập tức bắt taxi chạy đến. Lúc này đang trên đường tới bệnh viện.

…………

Tô Nhiên mới vừa từ dưới đất ngồi dậy, chỉ nghe thấy tiếng một người bước vào phòng bệnh, quay đầu nhìn lại, là Hạ Thịnh Triêu, cha của Hạ Vũ Hiên, người lần trước tới cảm ơn anh.

Hốc mắt Hạ Thịnh Triều ươn ướt không chớp mắt nhìn đôi mắt trước mắt giống y như khi ông hồi còn trẻ. Trong lòng không ngừng cười nhạo bản thân, một lần lại một lần trách mắng mình, biết vậy lúc trước chẳng làm.

Thì ra là ông nợ Tâm Chỉ, không chỉ là hạnh phúc một đời, hơn hẳn là thẹn với đứa con trai này. Ông thiếu anh 26 năm trách nhiệm của một người cha. Ông thiếu hai mẹ con anh, nào chỉ có 26 năm.

Hạ Thịnh Triều chịu đựng nội tâm đau khổ, chậm rãi đi tới trước mặt Tô Nhiên. Từng bước từng bước nặng nề như thế, giống như mỗi một bước chân là đang giẫm đạp lên trên trái tim mình, sống không bằng chết, đau đến không muốn sống.

"Con trai, con trai của ba, tha thứ cho ba, ba thật sự không biết thì ra bản thân còn có một người con trai. Thật xin lỗi!"

"Bốp!" Tiếng của một vật nặng gì đó rơi xuống đất, Tô Nhiên cùng Hạ Thịnh Triều đồng loạt nhìn về phía cửa phòng bệnh, Tô Nhiên kêu lên: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

Tô Tâm Chỉ đứng ở cửa nhìn chằm chằm Hạ Thịnh Triêu, hai tay cũng đang phát run.

Tô Nhiên nhặt lên đồ vật mẹ làm rơi xuống đất, trong lòng lại bình tĩnh lạ thường. Chuyện nên tới thì sẽ tới. Ngay từ thời điểm lần đầu tiên anh nhìn thấy Hạ Thịnh Triều, anh đã có cảm giác, loại cảm giác cha con liền tâm rất là thần kỳ. Nhưng mà, vậy thì như thế nào? Năm nay anh đã hai mươi sáu tuổi, đã sớm quen với cuộc sống không có ba. Cha, cái từ này đối với anh mà nói còn không bằng tùy tiện gọi một ông chú hàng xóm còn có cảm giác thân thiết hơn.

Bởi vì cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới có được, cho nên không quan tâm nặng chuyện sẽ lấy được.

Bởi vì chưa từng có yêu, cho nên ngay cả hận cũng không nói được.

Vì vậy, hiện tại anh rất là bình tĩnh đứng trước mặt cái người mà mẹ đã chờ đợi cả đời người, cái người đã từ bỏ mẹ, cái người đã tự xưng là cha của anh, cái người mới nhìn qua vẻ mặt áy náy, cái người sớm đã tạo dựng một gia đình khác này.

Đối với anh mà nói, tất cả những chuyện này đều giống như một chuyện cười, cũng chỉ có thể làm cho người ta cười ra nước mắt.

Hạ Thịnh Triêu nâng bước chân nặng nề đi tới trước mặt Tô Tâm Chỉ, giọng nghẹn ngào nói: “Tâm Chỉ, năm đó tại sao em lại ra đi không lời từ giả? Em có biết anh đã chờ đợi em bao lâu không?”

Lúc này Tô Tâm Chỉ đã khôi phục tĩnh táo, mặt vô biểu tình nhìn Hạ Thịnh Triêu, giống như đang nhìn một người xa lạ. “Đến bây giờ ông còn không biết sao? Ông vẫn cho rằng năm đó tôi thật sự bởi vì ghét bỏ ông vào tù mà vứt bỏ ông, rời đi sao? Sao ông không đi hỏi người vợ tốt của ông đó! Nếu không phải bà ta lấy tương lai của ông ra uy hiếp tôi, tôi sẽ rời khỏi ông sao? Tôi sẽ ôm con chúng ta không nói một lời mà rời đi tha hương hay sao?

Khi đó, chỉ có bà ta có thể cứu ông ra khỏi tù, mà tôi có gấp gáp như thế nào cũng không giúp gì được. Việc duy nhất tôi có thể làm lúc đó là hy sinh bản thân cứu lấy tiền đồ của ông. Tôi vốn tưởng ông sẽ hiểu nổi khổ tâm của tôi. Tôi thậm chí còn ôm một tia ảo tưởng, cuối cùng sẽ có một ngày ông sẽ tới tìm hai mẹ con chúng tôi. Nhưng mà tròn 26 năm, 26 năm rồi, ông có tứ cách gì mà tới chỉ trích tôi?” Tô Tâm Chỉ nói tới đây, giọng nói cũng có chút run rẩy, thân hình thoáng một cái thiếu chút nữa té ngã, may mà Tô Nhiên kịp thời ôm lấy mẹ, trong lòng vô cùng đau đớn, chua xót.

Đầu Hạ Thịnh Triêu “oanh” một tiếng, hai chân mềm nhũn, co quắp ngồi ở trên giường, không thể tin hỏi: “Em nói là Thẩm Kiều ép em rời đi? Tại sao cô ấy lại làm như vậy! Thật là nghiệp chướng! Cô ấy chẳng những hại em, hơn nữa còn hại, hại chết Tuyết Vi.”

Tô Tâm Chỉ nghe đến đây, trong mắt tràn đầy giễu cợt, vẻ mặt khinh thường. “Hừ, ông cũng biết Tuyết Vi là bị hại chết? Nếu năm đó không phải ông không chịu giải thích lời nào, nếu không phải để cho Lạc Thành Phong lầm tưởng đứa bé của Tuyết Vi là của ông. Tuyết Vi sẽ ôm cái bụng to mà bị Lạc Thành Phong đuổi ra khỏi cửa nhà họ Lạc hay sao? Cô ấy sẽ một thân một mình lưu lạc tha hương, một thân bệnh tật hay sao?

Nếu không phải trong lúc mang thai chịu khổ quá nhiều thân thể yếu đuối, cô ấy sẽ vừa sinh xong đứa bé liền qua đời sao? Cô ấy sẽ ngay cả cơ hội liếc mắt nhìn con của mình cũng không có liền nhắm mắt ra đi sao? Ông có biết lúc đó câu nói cuối cùng cô ấy nói với tôi là cái gì không? Cô ấy nói nhất định phải để cho con của mình biết nó họ Lạc!! Đối với một người phụ nữ, trinh tiết cùng danh tiết quan trọng cỡ nào các người có biết hay không?

Ông, còn có Lạc Thành Phong, các người đều khốn kiếp! Các người không chỉ hại chết Tuyết Vi, còn hại chết hai vợ chồng nhà họ Diệp! Đừng tưởng rằng chuyện xấu các người làm không ai biết. Lúc trước tôi cùng Tuyết Vi mắt bị mù mới coi trọng hai kẻ bạc tình, không bằng cầm thú các người. Các người nên xuống Địa ngục!"

"Đừng nói nữa……..Aaaaaa……..Đừng nói nữa…….Tôi cầu xin em ——" Hạ Thịnh Triêu thống khổ ôm lấy đầu, đã sớm mất đi vẻ bình tĩnh ngày thường. “Tâm Chỉ, tôi có lỗi với các người…… có lỗi với em, có lỗi với Tuyết Vi, có lỗi với con của chúng ta, cũng có lỗi với đứa nhỏ của Tuyết Vi……… Đứa bé kia……” Hạ Thịnh Triêu chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy nước mắt, “Đứa nhỏ của Tuyết Vi, tên là Y Y?”

Y —— Nhiên, Y —— Nhiên, lác đác thành bùn nghiền làm bụi, chỉ có hương xưa! Tâm Chỉ, thì ra em vẫn luôn đợi tôi, mà tôi lại hận em 26 năm. Em kêu anh còn mặt mũi nào mà đối mặt với các người? Tôi thật sự không phải là người!

Nói đến Y Y, nước mắt đong đầy trong mắt Tô Tâm Chỉ trong nháy mắt tràn mi, siết chặc quả đấm, đau lòng kêu gào nói: “Ông có biết đứa nhỏ Y Y kia có bao nhiêu đáng thương hay không? Từ nhỏ con bé đã hy vọng có thể có một người cha. Bài luận văn năm trung học năm đó con bé đã viết tâm nguyện lớn nhất của con bé là có thể tìm được cha.

Nhưng mà, con bé không biết cha ruột của mình lại hại mẹ con bé cùng con bé! Cha của con bé là người bội tín bội nghĩa giết hại anh em! Cha của con bé ác độc vô tình vứt bỏ mẹcon bé! Ông ta thậm chí thà tin tưởng người phụ nữ đê tiện Thẩm Kiều nói xằng nói xiên cũng không tin tưởng vợ mình!

Ông biết không? Thời điểm tôi vô tình gặp được Tuyết Vi ở ven đường, cô ấy đã bắt đầu chảy máu. Nếu như trễ một chút nữa, cô ấy cùng đứa nhỏ trong bụng đều sẽ mất mạng!

Một người cha máu lạnh giống như Lạc Thành Phong vậy, ông kêu tôi làm sao nhẫn tâm nói cho Tiểu Y biết? Có lúc tôi có ý muốn ích kỷ, cả đời này cũng sẽ không nói ra thân thế cho con bé biết, để cho con bé sống vui vui vẻ vẻ cả một đời cũng rất tốt. Nhưng mà, ông không biết khi tôi nhìn thấy ánh mắt khát vọng có một người cha của con bé thì trái tim tôi giống như có vô số cây dao chém vào.

Tôi chỉ có thể kéo dài thêm một chút. Tôi muốn đợi sau khi con bé tốt nghiệp, có một công việc ổn định, tốt nhất là có một người đàn ông thật lòng yêu con bé, lúc này mới nói cho con bé biết hết tất cả ——"

Tô Tâm Chỉ còn chưa nói hết, liền nghe ngoài cửa có một giọng nam dồn dập gọi: "Tiểu Y —— Em đi đâu vậy?"

Trong lòng Tô Nhiên lập tức không khống chế được co rút đau đớn, Y Y ở bên ngoài? Anh cuống quít ném đồ trong tay xuống đẩy cửa tông ra ngoài, nhìn thấy Hạ Vũ Hiên mang cặp mắt sưng đỏ đứng trong hành lang, còn có Lạc Thành Phong đang thất hồn lạc phách ngồi dưới đất.

Mà Tô Y đã không thấy bóng dáng đâu. Những lời vừa rồi, cô đều nghe được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.