Giữa trưa hôm sau, Tô Y vừa tan lớp, liền vội vàng chạy về nhà hầm canh xương cách thủy.
Tối ngày hôm qua ở trong bệnh viện, Lục Hàn Tịch tham ăn ngăn cô lại, vẻ mặt nghiêm trọng dặn dò: “Bệnh nhân nằm viện thường thích uống cháo gà, bị thương nặng càng nên uống. Cho nên phải uống đến bụng no căng ————”
Tô Y vội vã ngăn cản lại cái người bắt chước quảng cáo ghê tởm, hiểu được vỗ vỗ tay của Lục Hàn Tịch, nói: “Xin tổ chức yên tâm, em nhất định sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.”
Tô Y lấy mấy bộ quần áo trong tủ cho Tô Nhiên thay đổi, xếp gọn gàng ga giường cùng áo gối đã được giặt sạch sẽ, để vào trong một cái túi. Lại lấy đồ dùng rửa mặt anh thường dùng bỏ luôn vào trong túi. Sau đó, đi đến đầu giường anh lấy tiền, vừa mới chuẩn bị mở ngăn kéo ra, lại phát hiện trong ngăn kéo có một hộp trang sức màu đỏ tinh xảo, bên trong là một chiếc nhẫn.
Trái tim vốn bình tĩnh đột nhiên mãnh liệt co rút một cái, cô không kịp suy nghĩ nhiều liền “phanh” một tiếng đóng ngăn kéo lại.
Cô thà bản thân chưa từng nhìn thấy vật chướng mắt này. Nhưng mà, trái tim lại không tự chủ đau nhói, từng chút từng chút, một tấc lại một tấc. Cô biết loại cảm giác đó, gọi là mất mác ——
Nhưng cô có tư cách này sao? Tình cảm của anh trai, cô sao có thể can thiệp? Tự giễu nhếch khóe miệng, nụ cười cùng một dạng với trái tim, lộ ra khổ sở lại không thể làm gì.
Canh xương hầm cách thủy đã hầm xong, Tô Y múc canh ra hai cái cà-mên, một cái khác đựng cháo gà làm cho con chuột tham ăn Lục Hàn Tịch. Ai bảo anh mặt dày mày dạn yêu cầu. Sau khi chuẩn bị xong, cô cầm túi đồ cùng thức ăn xuống lầu, bắt một chiếc taxi đến bệnh viện.
Lúc đến bệnh viện, đã là 1:30 chiều rồi. Tô Y thở hỗn hển chạy đến phòng bệnh của Tô Nhiên, đẩy cửa phòng bệnh 301 ra thì cô liền nhìn thấy bên trong có một người đang ngồi. Chỉ đơn giản nhìn bóng lưng cũng biết là một người ưu tú, không phải là Tần Nghiên thì là ai?
Trong lòng Tô Y lập tức không khỏi tức giận, tay cũng không tự chủ dùng sức “phanh” một tiếng đóng cửa lại.
“Ơ, Tiểu Quai Quai trở lại rồi.” Tô Nhiên cất giọng gọi Tô Y. Anh nhìn thấy bộ dáng ghen tuông của cô liền đặc biệt vui vẻ.
Tần Nghiên cũng nghe tiếng xoay người lại, cười một tiếng mê người với Tô Y, “Tiểu Y tan học rồi? Bên ngoài rất nóng sao? Mồ hôi cũng toát đầy người.”
Tô Y không để ý tới Tô Nhiên, chẳng qua là miễn cưỡng cười với Tần Nghiên, khách sáo nói: “Chị Tần đối với anh trai em thật là tốt, ăn cơm trưa chưa? Có muốn cùng ăn với chúng em luôn hay không?”
Tần Nghiên là một người hiểu chuyện, vừa nghe lời Tô Y nói liền lập tức đứng lên, “Hai anh em ăn cơm trước đi, hôm nào chị lại trở lại thăm anh trai em. Tiểu Y, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, hẹn gặp lại.”
“Vâng, hẹn gặp lại.” Tô Y cười tiễn nữ quỷ đáng ghét đi, sau khi đóng cửa lại nhỏ giọng lầm bầm: Hừ, cũng đừng gặp lại nữa.
Tô Nhiên dĩ nhiên nghe thấy, cẩn thận lật người thẳng tắp nhìn chằm chằm Tô Y, “Tiểu Quai Quai hôm nay nấu cái gì? Anh sắp chết đói rồi, mau đút anh ăn cơm.”
“Đói đói đói đói đói! Mỗi ngày anh đều chỉ biết đói! Anh là quỷ chết đói đầu thay sao? Còn có sau này đừng gọi em là Tiểu Quai Quai, nghe thật ghê tởm! Trong lòng rảnh rỗi thì gọi tên Tần Nghiên của anh đi.” Tô Y đầy một bụng hỏa trút lên người Tô Nhiên, Cô nghĩ đến chiếc nhà trong nhà muốn tặng cho Tần Nghiên, liền hận không thể hung ác đánh anh một trận. Đánh cho đến mức anh không thể tự lo liệu cho cuộc sống bản thân, tốt nhất là ngay cả “chỗ đó” cũng không được. Sau đó để cho anh cả đời không thể cưới được vợ.
[Aiz, Tiểu Tô Y đáng thương, sắp điên rồi!]
Tô Nhiên càng xem Tô Y tức giận càng vui vẻ, cố ý ôm ngực lừa cô, “A, Y Y, vết thương của anh đau, em mau tới đở anh.”
Tô Y tin là thật, vội vàng chạy tới lo lắng đở anh ngồi dậy, lại đột nhiên bị anh ôm vào trong lòng. Một giây kế tiếp, trên mặt lại bị sói xám lớn gặm. Sói xám lớn gặm xong bên trái lại gặm bên phải, cuối cùng còn một hớp đớp cái trán của cô.
Tô Y vốn không ghét Tô Nhiên hôn cô, nhưng mà bây giờ thời điểm anh hôn cô, cô liền nhớ tới Tần Nghiên, nghĩ tới Tần Nghiên cô liền cảm thấy ghê tởm.
“Anh có bệnh à! Tự nhiên hôn em làm gì?!” Trong lòng Tô Y cực kỳ buồn bực, dùng sức đẩy sói xám lớn ra, trở lại bên bàn lấy cà-mên canh liền đi ra ngoài.
“Em đi đâu vậy?” Tô Nhiên nóng nảy. Anh đã đói bụng đến mức ngực dán vào lưng, lần này bà xã nhỏ không đút anh chẳng lẽ muốn đi đút cho người đàn ông khác hay sao? Tức chết anh!
“Em đi đưa canh cho Hạ Vũ Hiên.” Tô Y ngay cả đầu cũng không quay lại, ném xuống một câu liền mở cửa bỏ đi.
Vết thương trên người sói xám lớn lúc này thật là đau —— Trái tim cũng rất đau ——
………….
Tô Y đi tới gõ cửa phòng bệnh 303, người mở cửa là Hạ Vũ Hiên. Thương thế của cậu ta nhẹ hơn nhiều so với Tô Nhiên, đã có thể xuống giường đi lại rồi. Hạ Vũ Hiên vừa nhìn thấy Tô Y liền kích động ôm lấy cô, “Tiểu Y, rốt cuộc em đã tới, tôi thật rất nhớ em.”
Tô Y lúng túng nở nụ cười với Tả Hộ Pháp phía sau lưng Hạ Vũ Hiên, đẩy vai cậu một cái, “Tôi hầm canh cho cậu, nhân lúc còn nóng mau uống. Trước tiên buông tôi ra đã.” Cảm giác bị cậu ôm, cô rất không quen.
“Tiểu Y thật tốt.” Hạ Vũ Hiên ở bên tai cô thổi nhiệt khí, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên liền muốn hôn cô.
“A!”
Một tiếng sói tru kinh thiên động địa từ cửa truyền đến, Lục Hàn Tịch theo lệ thường tới phòng bệnh kiểm tra, vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy Tô Y cùng Hạ Vũ Hiên đang ôm nhau sắp diễn một màn hôn môi hương diễm, không khỏi rớt quai hàm. “Này —— đây là tình huống gì vậy? Tôi muốn đi đâm thọc!”
Tô Y vừa nghe giọng nói của Lục Hàn Tịch, vừa xấu hổ vừa giận dữ, dùng sức đạp mạnh vào chân Hạ Vũ Hiên một cái. Thoát ra khỏi miệng cọp, cách xa cậu ta, chạy tới nắm lấy cánh tay Lục Hàn Tịch điên cuồng lắc. “Anh Hàn Tịch, em làm cháo gà cho anh rồi nè.”
Trái tim thủy tinh của Hạ Vũ Hiên lập tức bể thành từng mảnh. “Cái gì? Ai em cũng nấu canh cho? Cũng không phải chỉ nấu cho một mình tôi?”
Hữu Hộ Pháp đồng tình vỗ vỗ lưng thiếu gia nhà hắn, thật lòng an ủi: “Có phần cho thiếu gia liền không tệ rồi.” -_- |||···
Lục Hàn tịch vừa nghe có cháo gà uống liền giống như sói thấy cừu, hai mắt giống như lóe ra tia sáng xanh nguy hiểm, đánh rớt cánh tay của Tô Y, ánh mắt kiên định nhìn một chỗ hư vô không tồn tại phía trước, thanh giọng diễn cảm nói: “Bạn bè đáng quý, đạo nghĩa càng cao hơn. Nếu vì một chén cháo gà, cái gì cũng có thể vứt bỏ!”
Tô Y cực kỳ chân chó mà nịnh nọt, “Thơ hay!”
Cùng lúc đó, loa truyền thanh gắn trên tường lại vang lên, giọng nói ngọt như kẹo lại bắt đầu phát lên: “Tô Y tiểu thư, Tô Y tiểu thư, nghe được đoạn thông báo sau đây xin mời trở về phòng bệnh 301! Nghe được đoạn thông báo sau đây xin mời trở về phòng bệnh 301! Ông xã của cô có việc gấp tìm cô. Ông xã cô có việc gấp tìm cô ————“
Hạ Vũ Hiên chỉ vào loa truyền thanh gắn trên tường nói với Hữu Hộ Pháp: “Đập nó cho tôi!”
Ách, đầu Tiểu Hạ cũng điên rồi…..
Tô Y lại bị Tô Nhiên làm mất mặt, thật hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống. Cô để cà-mên canh lại rồi chạy ra khỏi phòng bệnh 303. Mới vừa đi không có mấy bước liền nghe thấy giọng nói của một người đàn ông trung niên phân phó với người phía sau ông: “Đi điều tra một chút về tài liệu của cậu ta, tôi muốn biết cặn kẽ nhất, càng nhanh càng tốt.”
Sau đó Tô Y cũng không ngẩng đầu, cứ như vậy gặp thoáng qua Thịnh Hạ Triêu vừa mới từ Anh quốc trở về đến cám ơn Tô Nhiên.
Sau khi Tô Y trở lại phòng bệnh 301 cũng không có chủ động nói chuyện với Tô Nhiên, cũng không đút anh uống canh. Mặc dù cô cũng rất đói, nhưng hiện tại trong lòng cô rất phiền, dứt khoát nằm chết dí trên một cái giường bệnh để trống khác.
“Em không có lương tâm, em bỏ mặt anh ở chỗ này mà chạy đi đưa canh cho người đàn ông khác uống. Em muốn tức chết anh có phải hay không?” Tô Nhiên giống như một oán phụ chỉ trích bà xã nhỏ của mình, trong giọng nói còn có chút mùi dấm chua. “Có phải em cũng đút thằng nhóc chết tiệt kia uống canh hay không? Bỏng chết thằng nhóc đó. Sau này không cho phép đi gặp cậu ta nữa, không cho quan tâm đến cậu ta, cũng không cho ——”
Tô Y vọt ngồi dậy, hận hận nhìn chằm chằm Tô Nhiên, nghĩ tới Tô Nhiên mua nhẫn cho người phụ nữ khác cô liền nổi giận. “Em vẫn sẽ gặp cậu ta, quan tâm cậu ta. Anh quản em được sao? Em muốn thích người nào liền thích người đó, không quan hệ với anh. Em không can thiệp chuyện của anh, anh cũng ít quản chuyện của em đi!”
~~~~~ ô ô ô ô ~~~~~~~ đường phân cách đại biểu anh trai sói xám tức giận, không để ý tới em gái đầu gỗ ngu ngốc ~~~~~~~~~~~~~~
Từ lần trước sau khi Tô Y lên tiếng đắc tội Tô Nhiên, anh liền không nóng không lạnh, không trả lời, không để ý tới cô. Cho nên, biết vậy chẳng làm. Tô Y chỉ có thể mỗi ngày hết sức kiên nhẫn, tỉ mỉ hầu hạ anh thật tốt, tranh thủ sớm ngày lấy được xử lý khoan hồng, lần nữa làm người.
Đứng trong phòng rửa tay ở bệnh viện, cánh tay trái Tô Y vắt khăn lông, tay phải cầm ly nước, cùng bàn chải đánh răng đã nặn tốt kem đánh răng, rất cung kính đứng bên cạnh Tô Nhiên phục vụ hoàng thượng rửa mặt.
Tô Nhiên dùng tay phải rửa mặt xong, Tô Y vội vàng thức thời đưa khăn lông. Anh cầm khăn nhẹ nhàng lau mặt, tóc trên trán còn dính nước, những giọt nước nhỏ đánh yêu theo sợi tóc nhỏ chảy xuống trên khuôn mặt đẹp trai hoàn mỹ của anh, làm cho cô nhìn đến mê mẫn. Trong lòng Tô Nhiên vui vẻ, gõ đầu cô một cái, “Bàn chải đánh răng.”
“À!” Tô Y phục hồi tinh thần lại, vội vàng cung kính đặt bàn chải đánh răng vào trong tay hoàng thượng. Tô Nhiên nhận lấy bàn chải đánh trong chốc lát rồi dừng lại, cô biết đây là muốn súc miệng, vì vậy lại đưa ly nước đến khóa miệng của anh. Anh hớp một ngụm, khạc bọt ra, cô lại đưa ly nước lên, anh lại hớp một hớp, khạc ra. Sau đó cô lại đưa tới, anh dùng ánh mắt nhìn heo nhìn cô, “Em không yên rồi hả?”
Tô Y bị anh nói làm cho phục hồi tinh thần lại. Trời ạ! Như thế nào lại bất tri bất giác liền bị sắc đẹp của lão yêu tinh mê hoặc rồi. Thật là hồng nhan họa thủy! Hại nước hại dân!
“A, thật xin lỗi!” Tô Y tựa như tiểu nha hoàn nhẫn nhục chịu đựng, đổ sạch nước trong ly. Lúc này, giọng nói của một phụ nữ trung niên từ phía sau vang lên: “Tại sao lại nói xin lỗi?”
Tô Nhiên cùng Tô Y đồng thời quay đầu lại, thì ra là mẹ Vương hàng xóm trước kia. Mẹ Vương ôm chầm bảo vệ Tô Y, hướng về phía Tô Nhiên bắt đầu chỉ trích: “Vừa rồi ta đều nhìn thấy tất cả, Tiểu Y đối với cháu rất tốt, phục vụ chu đáo, muốn gì được đó. Có một cô em gái đối xử tốt với anh trai như vậy, cháu còn muốn làm gì? Động một chút là hô to gọi nhỏ với con bé, cho dù cháu là anh của con bé cũng không được như vậy.”
Tô Y cảm kích nhìn về phía mẹ Vương, nhất thời phát giác bà không còn là lão thái thái bình thường trước kia, bà, bà cũng rất là dũng cảm!
Tô Nhiên mỉm cười xách Tô Y trở về, giống như biểu thị quyền sở hữu công khai mà ôm trong ngực, “Mé Vương, người đối với Y Y nhà con thật tốt, nhưng mà con hiện tại bị như vậy tất cả đều do em ấy. Cho nên bây giờ em ấy đang lấy công chuộc tội.”
Tô Y bị anh chọc đến xương sườn mềm, khuất nhục cúi đầu. “Đúng vậy, mẹ Vương, anh trai đối xử với con rất tốt. Chúng con bình thường đều đùa giỡn như vậy. Ha hả, ông Vương và mẹ Vương cũng thường đùa giỡn như vậy đi, đúng rồi, vì sao người lại ở đây?”
Trong lòng mẹ Vương mắng một câu thật là tật xấu. Sau đó vô cùng đau lòng nói: “Còn không phải là tới chăm sóc thằng cháu nhỏ của ta bị thương thì là làm gì. Hai ngày trước thằng nhỏ bởi vì hẹn hò với bạn gái lại hẹn sai đối tượng, bị người yêu của cô gái kia đánh cho vào bệnh viện. Aiz, thật là một đứa nhỏ số khổ. Đứa nhỏ này chính là mệnh không tốt, phúc lại mỏng, nếu ban đầu con qua lại với thằng nhỏ thì cũng ——”
Mẹ Vương rõ ràng cảm thấy có một tia sáng lạnh bắn về phía bà “Trừng cái gì mà trừng! Còn không phải đều tại cháu dùng gậy đánh gãy đôi uyên ương số khổ này sao.” Mẹ Vương nghĩ thầm, dù sao hiện tại bà cũng không còn ở nhà cách vách của cậu nữa, cậu cũng bị thương chỉ còn một cánh tay cử động được, bà cũng không có gì phải sợ nữa. = =
Tô Nhiên giữ vững nụ cười khiêm tốn lễ phép, cũng không tức giận. “Ban đầu con cảm thấy Y Y vừa mới lên đại học, còn nhỏ, cho nên không đồng ý. Hiện tại em ấy cũng sắp tốt nghiệp, con cũng không nên xía vào. Nếu em ấy đồng ý, hiện tại mẹ Vương có thể mang em ấy đi.” Nói xong liền đẩy Tô Y một cái về phía trước.
Tô Y trơ mắt nhìn đôi móng của mẹ Vương sắp vươn tới, xoay người một cái ôm lấy cánh tay không có bị thương của Tô Nhiên, “Anh, anh không cần em sao? Y Y muốn chăm sóc anh cả đời!”
Móng vuốt mẹ Vương giơ ra giữa không trung liền dừng lại, lúng túng thu hồi, sắc mặt biến ảo không ngừng. Sau một lúc lâu, hướng Tô Nhiên ôm quyền, nói: “Tô thiếu hiệp, lão thân bội phục!” Cướp cháu dâu không được liền phẩy tay áo bỏ đi.
Tô Y nhìn bộ dáng kinh ngạc của mẹ Vương, vẫn còn đang bám vào cánh tay Tô Nhiên mà cười. Đột nhiên nghe giọng nói của anh từ trên đỉnh đầu truyền đến: “Vừa rồi em nói muốn chăm sóc anh cả đời, em phải nhớ thật kỹ cho anh!”