Nhà Có Shota

Chương 4: Mua đồ




Dịch: Apry618

Nhóc con, em tưởng tiền thuốc men rẻ lắm sao?

Gà trống gáy sáng bị đồng hồ báo thức điện tử thay thế, thế bạn có biết đồng hồ điện tử bị thứ gì thay thế không?

Đáp án chính là ngày chủ nhật.

Không có sự quấy nhiễu của chuông báo thức, Chung Mạn không hề bị ảnh hưởng mà ngủ tới hai giờ chiều. Sau khi lăn lộn trên giường nửa tiếng, cô mới chậm chạm bò ra khỏi phòng.

Lạ là Diệp Minh Hy không có xem ti vi mà ngồi làm bài tập tại bàn ăn. Cô cầm cốc sữa lượn qua định bụng quan sát xem, cậu lại thu lại bài tập với tốc độ cực nhanh. Thế là Chung Mạn nhún nhún vai đi về phía sô pha ngồi xuống, đã thế còn giang chân bắt chéo hớp sữa trông chẳng duyên gì cả.

Buổi chiều này rất yên tĩnh, Diệp Minh Hy vẫn ngồi trước bài tập, Chung Mạn đặt mông ngồi trước máy tính bắt đầu lên mạng. Biểu tưởng ở góc dưới bên phải màn hình không ngừng nhấp nháy, cô lách tách gõ chữ nói chuyện với người khác, giống như trong căn phòng này chỉ có cô vậy.

Cả hai mỗi người cứ thế chiếm một góc, mãi cho tới khoảng 5 giờ, Chung Mạn cuối cùng cũng đứng dậy vươn vai một cái, hỏi Diệp Minh Hy: “Đã làm xong hết chưa?”

Cậu gật gật đầu.

“Em có muốn...” Quần áo của Diệp Minh Hy hơn cũ, màu sắc đều bị phai đi hết rồi. Nhưng theo quan sát của cô suốt tuần qua, hình như quần áo của cậu đều vào loại mặc tới mức gần như không thể dùng được nữa. “Thôi kệ, đi thôi.”

Thành phố có rất nhiều trung tâm thương mại, Chung Mạn không có ý định đi xe tới trung tâm lớn ở xa, chỉ dẫn Diệp Minh Hy đến một trung tâm thương mại tầm trung, dọc đường còn giới thiệu cho cậu những công trình ở khu vực này.

“Bánh mì của cửa hàng này rất ngon, ngon nhất là bánh mì nhân socola, cắn một miếng vào là cả miệng sẽ dính đầy socola luôn.”

“Sau này nếu đói thì có thể ăn cơn thịt bò ở quán này, nước sốt của nó làm cũng được, quan trọng nhất là suất ăn đầy đủ!”

“Đồ của siêu thị này đắt hơn siêu thị ở chỗ rẽ bên kia, em đừng có ngơ ngơ mà vào để bị chặt chém đấy.”

Chung Mạn nói một câu, Diệp Minh Hy lại gật đầu một cái. Có lẽ hôm nay cô ngủ đủ giấc nên tâm trạng tốt, cũng không mất đi hứng thú nói chuyện với búp bê gật đầu này. Sau khi gần như nói hết một lượt những chỗ ở gầy đây, cuối cùng hai người cũng tới được đích: Cửa hàng gia dụng nổi tiếng giá rẻ.

Lượn mấy vòng quanh mười mấy chiếc giường ở đây, ánh mắt của Chung Mạn dán chặt vào chiếc giường đơn có giá rẻ nhất - chỉ có 3 ngăn kéo và vị trí lún xuống để đặt đệm.

“Chiếc này thế nào?” Chung Mạn hỏi Diệp Minh Hy, không ngoài dự đoán, cậu gật đầu đồng ý. “Được rồi, vậy lấy chiếc này.”

Nhân viên cửa hàng đứng cạnh cẩn thận ghi lại xong, hỏi: “Chị ơi, chị có muốn qua bên kia thử xem đệm không?”

“Được.” Cô có bủn xỉn hơn nữa cũng không thể để một đứa trẻ đang tuổi dậy thì ngủ trên tấm gỗ được.

Đủ các loại đệm có mềm có cứng, Chung Mạn không biết nên chọn như nào, dứt khoát nằm cả người lên thử luôn, tất nhiên cô không quên kéo người sẽ dùng nó là Diệp Minh Hy lên cùng, làm phân tán cái nhìn kì dị của người ngoài.

“Như nào, tấm này được không?”

Gật đầu.

Tới tấm thứ hai, ừm, hình như hơi mềm quá thì phải? “Tấm này thì sao?”

Gật đầu.

Sau đó tấm thứ ba bốn năm sáu bảy tám chín, Diệp Minh Hy đều gật đầu hết. Ban đầu cậu gật đầu, vẻ mặt anh nhân viên đứng bên cạnh càng ngày càng hớn hở, nhưng thấy hóa ra tốt xấu gì thì cậu cũng gật đầu, sắc mặt càng ngày càng đen, chỉ cảm thấy hai người họ đến để gây rối.

“Tấm này thì...” Nằm tới tấm thứ 17, Chung Mạn cảm thấy vị thần ngủ gật lại vẫy tay với cô rồi, cô gắng mở mắt, hỏi lần nữa: “Tấm này thì sao?”

Phớt lờ phản ứng của thằng quỷ gật đầu, nhân viên cửa hàng bắt đầu thao thao bất tuyệt giải thích về lợi ích của tấm đệm này: “Đây là sản phẩm mới nhất của năm nay, mút hoạt tính có thể nâng đỡ cột sống một cách hiệu quả, không làm tăng thêm gánh nặng cho cơ thể, vô cùng tốt đối với sự phát triển của trẻ em trong giai đoạn dậy thì...”

Nghe anh ta nói hay như vậy, trong lòng Chung Mạn biết không ổn, tóm lấy bảng giá xem qua, quả nhiên! Giá tiền gấp 3 lần đệm thông thường, đúng 799 tệ!

Ngoài mặt Chung Mạn điềm nhiên như không, tay trái đã duỗi ra sau mình kéo Diệp Minh Hy sang tấm đệm khác, không ngờ cậu lại không hề nhúc nhích.

Quay đầu lại nhìn, thì ra cậu đã ngủ mất rồi.

“Nhóc đi học thôi mà, mệt đến vậy sao?” Cô lẩm bẩm định lay cậu tỉnh, mắt lại thấy trên làn da trắng nõn của cậu có hai vết tím không cân xứng, giống như thiên sứ bị hành hạ tàn nhẫn sau khi rơi nhầm xuống nhân gian. Cánh tay giơ ra dừng lại giữa không trung, lại nhìn nhân viên bán hàng sắc mặt đã đen xì như vết thâm quầng mắt, mắt cô khẽ đảo, lôi anh ta ra xa vài bước rồi thấp giọng thương lượng một lúc, sau đó đi ra ngoài từ cửa chính.

Bốn bề bỗng trở nên yên tĩnh, Diệp Minh Hy ngủ không sâu đột nhiên giật mình tỉnh giấc, mở mắt đã không thấy ai, ánh mắt tìm kiếm xung quanh, chỉ nhìn thấy nhân viên cửa hàng ngồi làm việc sau chiếc bàn ở xa xa, còn người cậu thường xuyên nhìn thấy nhất kể từ sau khi tới thành phố... Không có ở đây.

Sững sờ ngồi một hồi, đôi chân ngắn nhảy xuống giường, đi xuyên qua những chiếc ghế trống không đặt đầy trong căn phòng, chui vào biển người ở trung tâm thương mại.

Trung tâm thương mại ngày chủ nhật rộn ràng nhộn nhịp, không ít các cặp vợ chồng mang bé yêu nhà mình đi dạo phố, hai bàn tay lớn một trái một phải, cẩn thận nắm trọn lấy bàn tay nhỏ mềm mại.

Cậu sắp thở không ra hơi, vội vàng chạy ra bên ngoài. Vừa nhìn thấy bầu trời đen kịt, vô số hạt mưa bụi bay xuống, rơi trên mặt lạnh buốt. Người đàn ông cách đó không xa giơ tay nhấc đứa bé bên cạnh lên, khom lưng che chắn cho nó rồi chạy về phía trung tâm thương mại, người phụ nữ đứng cạnh cũng cởi áo khoác ra, định làm một tấm màn che ngăn cách mưa gió.

Tia sáng chói loá kích thích mắt của cậu. Đùng đoàng!

Bước chân vốn đang tìm kiếm khắp nơi, lúc này cậu lại nhìn chăm chăm vào nền đất. Cứ đứng giữa trời đất như vậy, không tiến lên cũng chẳng lùi lại, mở to đôi mắt trống rỗng trông lên bầu trời, mặc kệ gió táp mưa sa, trên mặt có chút đau đớn.

Lộp độp, lộp độp... Nước mưa không ngừng táp vào cơ thể, táp vào mặt cậu. Quần áo trên người ướt đẫm dán vào cơ thể, khí lạnh cắt da cắt thịt quẩn quanh trong lồng ngực trống rỗng của cậu, không hút ra được.

Người xung quanh cảm thấy khó hiểu vì sao Diệp Minh Hy lại lẻ loi đứng trên phố, nhưng thấy cậu ngẩng đầu, đôi mắt mở thật to nhưng hoàn toàn không có tiêu cự, giống như bị trúng tà vậy. Họ sợ tới mức đều không dám lại gần.

“Em đang làm cái gì vậy hả?”

Giọng nói quen thuộc vang lên, cậu khó tin cúi đầu, quả nhiên là Chung Mạn!

Cô vừa lao ra mắng, vừa giở tìm ô trong túi xách rồi mở ra, trong chớp mắt, chẳng còn nước mưa rơi trên người cậu nữa.

“Nhóc con, em điên rồi đúng không, tự dưng lại chạy ra ngoài dầm mưa? Em tưởng tiền thuốc men rẻ lắm sao?!” Cô kéo tay cậu kéo về phía trung tâm thương mại, còn cậu thì ngẩng đầu nhìn màu xanh da trời đang dần che lấp bầu trời xám xịt.

Bầu trời trên kia, cuối cùng cũng xuất hiện màu xanh lam.

Chung Mạn cằn nhằn một hồi, thấy Diệp Minh Hy cứ ngẩn người, bèn lấy tay sờ sờ trán cậu: “Có phát sốt đâu.” Lại sờ vào quần áo trên người cậu, “Đúng thật là, ướt hết sạch rồi. Nào, đi thay chỗ quần áo này đi.”

Diệp Minh Hy nhận lấy túi nilon theo phản xạ, cúi đầu nhìn một cái, không ngờ đều là quần áo trẻ em! Cậu nhìn quần áo mới màu sắc rực rỡ, không dám động đậy, sợ là bản thân nhìn lầm.

“Sao lại không đi? Chê chỗ quần áo này không đẹp sao? Vậy để chị mang đ trả lại...” Cô giơ tay định lấy túi nilon lại, Diệp Minh Hy bỗng nhiên cầm túi lao như điên vào nhà vệ sinh. Thấy hành động kì lạ đó của cậu, Chung Mạn không khỏi lắc đầu phì cười. Sao thằng bé này lại hấp tấp thế chứ?

Không lâu sau, cậu mặc quần áo mới tinh bước ra ngoài, mắt Chung Mạn sáng lên, trong lòng vô cùng đắc ý. Cô biết ngay là ánh mắt của mình tốt mà! Vừa ăn mặc như vậy, Diệp Minh Hy vốn đã xinh trai càng có thể đi chụp quảng cáo luôn, hoặc là làm người mẫu tranh sơn dầu!

“Còn lạnh không?” Chung Mạn duỗi tay ra, định nhận lấy quần áo trong tay cậu, cậu lại lắc lắc đầu, ôm túi đồ trong lòng không buông, Chung Mạn chỉ đành nhún nhún vui mặc kệ cậu. Cô ngồi xổm trước mặt cậu, dịu dàng nhưng cũng nghiêm túc nói: “Lần sau đừng có tự mình chạy lung tung nữa, biết không? Chị lượn mất năm vòng trung tâm cũng không tìm thấy em, suýt nữa thì gào lên ở trong đó. Nếu em không muốn mất mặt thì sau này phải ngoan ngoãn cho chị.”

Diệp Minh Hy nhìn chăm chú vào cô một lúc lâu mới khẽ khàng gật đầu.

Chung Mạn còn đang muốn lải nhải điều gì đó, Diệp Minh Hy cúi đầu im lặng lắng nghe, hơi ấm trong trung tâm thương mại dần hong khô cơ thể lạnh buốt sau khi mắc mưa. Tinh thần căng thẳng của cậu thả lỏng, mí mắt trở nên nặng nề, lừ đừ buồn ngủ.

Thấy vẻ buồn ngủ đáng yêu của cậu, Chung Mạn cũng không cằn nhằn cậu nữa, đằng nào đồ cần mua cũng mua xong rồi, bèn đưa cậu rời trung tâm thương mại.

“Chúng ta về thôi.”

Gật đầu.

Dọc đường thấy nhàm chán, Chung Mạn bắt đầu vòng chơi “tôi hỏi bạn trả lời”:

“Lúc nãy chị về không thấy em đâu, suýt nữa thì mắng chết anh nhân viên kia. Sau này đừng tự chạy lung tung, không thấy chị thì cứ ngoan ngoãn ở yên chỗ cũ đợi chị quay lại, chị vòng lại tìm từng chỗ một rồi kiểu gì cũng tìm thấy em.”

Gật đầu.

“Nếu em thích chỗ quần áo mới này thì đồ cũ cho chị làm giẻ lau nhé.”

Gật đầu.

“Đúng rồi, sao đồng phục của em hay bị bẩn thế?”

Không phản ứng.

“Không nói sao? Không phải là bị người ta bắt nạt chứ?”

Không phản ứng.

“Em có thể làm chút phản ứng không, lắc đầu được chứ?”

Không phản ứng.

“Nào, lắc đầu một cái với chị nào.”

Không phản ứng.

“Này! Lắc đầu khó đến vậy sao?”

Không phản ứng...

“Thôi bỏ đi, nhớ là có việc thì phải nói với chị, số điện thoại của chị em giữ đàng hoàng không đấy?”

Gật đầu.

“Mà này, em gật đầu như thế cổ không mỏi à? Sao cứ không nói chuyện vậy...”

Tối hôm nay, vẫn là một người nói, một người nghe.

Chỉ có điều sau khi Diệp Minh Hy quay về nhà, việc đầu tiên không phải là ngồi lên sô pha xem ti vi, mà là đi tới phòng chứa đồ đem quần áo mới của cậu từ túi nilon ra xếp gọn gàng, nhẹ nhàng đặt vào trong ngăn tủ. Mất mấy lần vẫn thấy đặt không được ổn, lấy ra gấp lại từ đầu rồi lại đặt vào.

Là đêm, không mộng mị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.