Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 876: Có Thể Cảm Thấy Khó Chịu Thì Cũng Vẫn Là Người Còn Sống Thôi!




Diệp Quân Tước có vẻ nghỉ ngờ: “Kỷ Thừa Hoằng đích thân tìm đến mày? Ông ta lại có thể bất cần đến như vậy, để cho mày biết được ông ta là ai sao?”

Hoàng Tam Bảo kể ra hết tất cả những khúc mắc trong chuyện này: “Dẫu sao thì tôi cũng là lăn lộn trong thành phố lớn bao nhiêu năm rồi, những người nỗi tiếng trong giới thương nghiệp tôi không gặp được người thật nhưng mà cũng có xem tin tức chứ, người của Kỷ Thừa Hoằng đưa tôi đến một biệt thự sang trọng, cả đời tôi chưa bao giờ nhìn thấy một căn nhà nào đẹp đến thế, đương nhiên là Kỷ Thừa Hoằng quay lưng lại không nhìn tôi, nhưng mà tôi vẫn nhận ra được, là một người nước ngoài, tôi còn nhìn thấy bức ảnh của ông ta ở trên tường, là một bức ảnh chân dung rất to treo ở đó, chính là Kỷ Thừa Hoằng.

Người như ông ta rất là phóng khoáng, cả đời này tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như thế, ngay lập tức đã bị cái giá mà ông ta đưa ra làm cho mờ mắt, thế nên mới đồng ý làm việc cho ông ta, ngài hãy tha cho thôi lần này đi.”

Diệp Quân Tước đã nắm chắc được rồi, để vệ sĩ buông Hoàng Tam Bảo ra: “Hoàng Tam Bảo, muốn được sống thì hãy ngoan ngoãn mà đi làm nhân chứng đi, nói hết những gì mà mày biết được ra.”

Hoàng Tam Bảo vẫn còn tỏ ra có chút lanh lợi: “Nhưng mà…kể cả chúng ta có tố cáo ông ta đi chăng nữa, ông ta cũng không thể bị phán án tử hình được, ông ta đấy là phạm tội xuyên quốc gia, quay về đất nước của ông ta thì đất nước đó lại không có án tử hình.”

Diệp Quân Tước nhếch mép cười lạnh lùng: “Mày tưởng là Kỷ Thừa Hoằng mà bị đưa vào trong tù thì tao sẽ cho anh có cơ hội sống sót mà rời khỏi đó sao? Đừng ngây thơ như thế chứ, ông ta mà vào đến trong nhà tù là coi như đã chết chắc rồi.

Mày cũng như vậy, dám không nghe lời, cũng chỉ có con đường chết mà thôi.

Chỉ cần chịu làm nhân chứng, tao có thể đảm bảo mày có thể sống mà ra khỏi tù, cùng lắm là mười máy năm thôi, nửa đời sau vẫn còn có cơ hội để sống tốt.”

Nói xong, anh ta liền đi ra bên ngoài, A Trạch cũng để mấy vệ sĩ đưa ba người bọn Hoàng Tam Bảo đi theo.

Bắt được người xong, Diệp Quân Tước cho người trông chừng Hoàng Tam Bảo, sợ là Kỷ Thừa Hoằng sẽ cho người diệt khẩu, cũng sợ là Hoàng Tam Bảo sẽ bỏ trốn.

Là người bị hại, anh ta và Mục Đình Sâm cùng kiện Kỷ Thừa Hoằng ra tòa, bởi vì có nhân chứng trực tiếp là Hoàng Tam Bảo, thế nên cả quá trình xét xử không xuất hiện vấn đề gì, Hoàng Tam Bảo nhận được khoản tiền lớn từ Kỷ Thừa Hoằng cũng trở thành vật chứng trực tiếp.

Trước khi Kỷ Thừa Hoằng bị phán án phải vào tù thì Mục Đình Sâm có đến gặp anh ta một lần.

Những người bạn cũ năm xưa giờ gặp lại nhau thì đã không còn như trước đây nữa.

Mái tóc vàng của Kỷ Thừa Hoằng cũng không còn bóng bẩy vì được chăm chuốt kỹ lưỡng như ngày nào, cả người trong rất là tiều tụy.

Sự việc đến nước này, ông ta cũng không còn giữ được phong độ cần có nữa: “Đình Sâm, tha cho tôi đi.”

Mục Đình Sâm lạnh lùng nhìn ông ta, không hề nhìn thấy được chút áy náy nào trong ánh mắt của ông ta, chỉ có vẻ qua quýt tạm thời, đẳng sau sự qua quýt ấy là sự trả thù của ngày trở lại sau này.

“Lúc ban đầu sao anh không tha cho tôi?”

Đối mặt với câu chất vấn này, Kỷ Thừa Hoằng chần chừ vài giây: “Đình Sâm, đều là người làm ăn, anh cũng biết dã tâm là thế nào, tôi thừa nhận là tôi có lỗi với anh, nhưng mà hiện giờ chẳng phải là anh vẫn sống rất tốt đấy thôi? Tôi không thể vào từ được, tôi mà vào tù là cả đời này của tôi coi như là xong rồi, tâm huyết của cả nửa đời tôi cũng xong luôn.

Anh đưa ra điều kiện đi, chỉ cần anh có thể tha cho tôi.”

Mục Đình Sâm tức đến bật cười: “Điều kiện? ông cho là tôi thiếu tiền hay là thiếu thứ gì khác chứ?”

Kỷ Thừa Hoằng điên cuồng hạ giọng gào lên: “Vậy rốt cuộc là cậu muốn gì chứ?”

Mục Đình Sâm thờ ơ nói: “Ông cho là sau khi tòa án thầm vấn xong thì tại sao tôi vẫn còn ở lại nước ngoài gặp mặt ông chứ?

Tôi không phải là nhớ nhung gì đến chút tình cảm không đáng giá gì của ngày xưa, chỉ là muốn nói cho ông biết, đạo lý trong câu nói: “làm nhiều chuyện bất nghĩa thì cũng như là tự giết mình”.

Hiện giờ không chỉ là ông không thể mua được tập đoàn Mục thị của tôi, ngược lại, còn là tôi mua lại công ty dưới tên của ông nữa, lần đặt cược đắt giá này, ông thua rồi, ván đặt cược này là ông mở ra, gieo gió thì gặt bão thôi, cảm giác này ông thấy thế nào?”

Kỷ Thừa Hoằng trở nên nóng nảy, khoa trương như một thằng điên: “Mục Đình Sâm! Mày đợi tao ra khỏi đây, đợi tao ra khỏi nhà tù này thì sẽ khiến cho mày sống không bằng chết!”

_ Do động tĩnh quá lớn nên các cảnh sát canh ngục lao đên, cưỡng chế Kỷ Thừa Hoằng lôi đi.

Mục Đình Sâm thì lắm bầm tự nói với mình: “Ông không còn cơ hội ra khỏi đây đâu…”

Tai nạn hàng hải đó, cuối cùng cũng đã kết thúc, Hoàng Tam Bảo cũng bị pháp luật trừng phạt, phán ngồi tù mười lăm năm.

Ngồi trên máy bay quay về nước, Mục Đình Sâm nhắm mắt nghỉ ngơi, Diệp Quân Tước ngồi bên cạnh thì nói không ngót: “Anh có thể nhường cổ phần công ty của Kỷ Thừa Hoằng cho tôi một chút không? Trước đó Mục thị đã phải trải qua một trở ngại lớn như vậy, khoản tiền này anh bỏ ra thì cũng rất trầy trật, tôi cũng coi như là giúp anh gánh vác một phần gánh nặng, chúng ta cũng đâu phải là lần đầu hợp tác đâu.”

Mục Đình Sâm trả lời rất sảng khoái: “ba mười phần trăm, trả tiền đi.”

Diệp Quân Tước nhìn thấy tâm trạng của Mục Đình Sâm rất tốt, liền được đằng chân lân đằng đầu: “Anh đã yên tâm với tôi như thế, vậy thì hợp đồng vận chuyển hàng của chúng ta có thể sửa thành người hợp tác duy nhất không?”

Mục Đình Sâm liếc nhìn anh ta: “Cậu tại sao lại cứ nghĩ đến chuyện vận chuyển đó nhỉ? Cậu cũng đâu phải là dựa vào chuyện đó để ăn cơm đâu, đúng là dở hơi.”

Diệp Quân Tước thì nhất định không chịu buông tha: “Chỉ cần có tiền để kiếm thì không cần biết đấy là chuyện gì cả, anh chỉ cần nói là có đồng ý hay không thôi.”

Mục Đình Sâm cảm thấy anh ta rất phiền phức: “Tôi sẽ cân nhắc, còn làm phiền tôi thì không còn gì nữa đâu.”

Diệp Quân Tước biết điều không nói gì nữa, không biết là từ lúc nào, hai người bọn họ đều cảm thấy đối phương trở nên vừa mắt hơn trước rất nhiều.

Quay về đến Đề Đô, Mục Đình Sâm không về thẳng nhà mà mang một bó hoa tươi đi đến một nghĩa trang cũ, Diệp Quân Tước ngồi nhờ xe không hiểu là chuyện gì nhìn ngó hoàn cảnh xung quanh đó, đột nhiên không nói gì nữa.

Hôm nay ánh nắng mặt trời rất chói lọi, trong nghĩa trang cây cỏ um tùm, cây bách xanh tươi vươn thẳng đứng, có một số bia mộ nhiều năm không được tu sửa, có một số bia mộ phía trước có đặt hoa quả, hoa tươi thờ cúng.

Gió nhẹ thổi qua hàng cỏ, bên tai văng vẳng tiếng bồ câu kêu trên bầu trời xanh.

.

Bạn đang đọc truyện tại == TRÙ MTRUYỆN.

N ET ==

Diệp Quân Tước đột ngột đứng lại không đi nữa: “Anh đi đi, tôi không đi đâu.”

Mục Đình Sâm liếc nhìn anh ta: “Đến cũng đã đến rồi, có hận ông ta nữa thì cũng nên đến nhìn một lần.”

Diệp Quân Tước do dự một lát, rồi đi theo anh ấy đi về phía trước.

Rất nhanh, Mục Đình Sâm dừng lại ở trước một tắm bia mộ, trên mộ bia khắc tên của bố Mục, bức ảnh được niêm phong ngay phía trên của ông vẫn sống động như thật, vẫn uy nghiêm như thế.

Mục Đình Sâm đặt hoa tươi trước bia mộ, quỳ một đầu gối xuống, nhìn vào bức ảnh bố mình trên tắm bia: “Con vẫn còn hận bố, chưa từng ngừng lại một phút giây nào.”

Diệp Quân Tước không có dũng khí để nhìn bức ảnh trên tắm bia mộ, anh ta thậm chí còn đang nghĩ, hiện giờ anh ta đã phẫu thuật thẳm mỹ thay đổi cả gương mặt rồi, ông già liệu có nhận ra được anh ta hay không nữa.

Nhớ đến người đàn ông thỉnh thoảng mới đến khu nhà chung cư, ôm lấy anh ta hồi anh ta còn nhỏ, anh ta đã không còn nhớ nỗi vòng tay ấy ấm áp như thế nào nữa rồi, cũng không còn cảm giác đặc biệt gì cả.

Nhớ đến những tình tiết trong quá khứ, càng nhiều hơn là thất vọng và tiếc nuối.

Đi ra khỏi khu nghĩa trang, lên đến trên xe, Diệp Quân Tước không khỏi phản đối: “Nếu mà muốn đến nghĩa trang sao anh lại không thả tôi xuống trước chứ? Tôi chẳng hề muốn đến cái nơi như thế này.”

Mục Đình Sâm không biết là muốn chọc ghẹo hay là gì, nửa đùa nửa thật nói: “Bao nhiêu năm rồi không nhìn thấy ông già cậu? Đưa cậu đến đây gặp ông ấy cũng tốt.

Ông ấy lúc lâm chung còn nói với tôi là phải khoan dung với cậu một chút, bây giờ nhìn thấy tôi đưa cậu cùng đến đây, chắc là ông ấy cũng cảm thấy là được an ủi rồi? Tôi chỉ là không muốn tiếp tục tính toán với một người đã chết, ông ta cũng không hề cảm thấy áy náy hay khó chịu được, có thể cảm thấy khó chịu thì cũng vẫn là người còn sống thôi!”

Diệp Quân Tước không nói gì nữa, so với việc hận bố mình, anh ta càng hi vọng là có được sự yêu thương của người bố nhiều hơn là sự yêu thương của Mục Đình Sâm..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.