Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 434: Cô Không Muốn Nói




Vừa hỏi ra câu này, người phụ nữ tự xưng là cô liền bắt đầu kêu khổ: “Hỏi đúng vấn đề rồi. Thực ra cô cũng hết cách mới tới tìm cháu. Đây là bà nội cháu đúng không? Bố cháu không còn nữa, cháu phải thực hiện nghĩa vụ thay chứ, không thể để một mình cô nuôi được nhỉ? Lúc trước cháu còn nhỏ, không đảm nhận được. Bây giờ cháu đã gả cho người ta rồi, còn là hào môn, bà nội cháu không phải nên ở cùng cháu hưởng phúc sao? ""

Bà nội cháu không hợp với bố cháu, cũng là giận ông ấy không có tiền đố, cứ đòi ở cùng người phụ nữ Trần Hàm đó, chứ không có thù với cháu. Cô đã nuôi nhiều năm vậy rồi, gần đây bà nội cháu lại gặp tai nạn, tuổi tác đã cao, không chịu được, đã hơn một tháng rồi mà vẫn chưa thể đi lại, chân tay không tiện.

Con trai cô lại đang học đại học, sắp tốt nghiệp rồi, cũng có bạn gái rồi. Nếu kết hôn mua nhà gì đó thì cô quả thực không gánh nổi. Nên giờ mới nghe ngóng được tới chỗ cháu, thương lượng với cháu việc nuôi bà nội. Nhiều năm như vậy rồi, cô cũng nên nghỉ ngơi rồi nhỉ?”

Thì ra là vì để ném người già qua cho cô. Ôn Ngôn xem như đã hiểu. Về tình về lý, cô không nên không quản. Nhìn cách ăn mặc của bà cô này thì không giống người nghèo, thậm chí ngay cả bà cụ ngồi xe lăn cũng xem như ra dáng, còn không đến mức kêu nghèo kêu khổ.

Nhưng giờ cô quả thực không cách nào nuôi dưỡng một bà cụ không tự chăm sóc được mình thế này. Ban ngày phải mở tiệm, buỏi tối mới về đến nhà. Đến lúc đó chỉ có thể đổi qua một căn nhà lớn hơn, tìm người hầu hạ bà cụ. Như vậy không phải không được, tiện kiếm được từ tiệm bánh cũng chống đỡ được. Nhưng quả thực để tiền hành thì cũng cần thời gian.”

Nói cho cùng cô chưa từng trải qua chuyện này. Từ nhỏ lúc bố vẫn còn thì cái gì cũng là bố làm chủ giúp cô. Sau này ở cùng Mục Đình Sâm thì cũng không cần lo lắng gì. Cô khiếm khuyết sự trầm tĩnh bình tĩnh lúc xử lý việc lớn. Nhất thời không biết nên làm thế nào mới được. Bây giờ trong đầu cô nghĩ tới Mục Đình Sâm. Anh có lẽ biết nên làm thế nào nhỉ? Nhưng quan hệ của họ bây giờ… cô không muốn nói.

Lúc cô đang do dự thì người phụ nữ tự xưng là cô đến trước cửa: “Cô đi trước đây. Trong nhà còn có một đống việc nữa. Bà nội thì giao lại cho cháu đấy. Máy bay cô đã đặt rồi. Không cần tiễn. Chăm sóc bà nội cho tốt…”

Ôn Ngôn há miệng, chưa kịp nói gì thì cửa đã đóng lại rồi. Người đi rồi, chỉ để lại cô và bà cụ bốn mắt nhìn nhau: “Cái đó…” Cô không gọi nồi tiếng bà nội, cũng không biết nên chung sống với người già thế nào, hơi căng thẳng.

Bà cụ tự đẩy xe lắn đến bên sofa: “Đỡ bà lên sofa, chân bà không tiện.”

Ôn Ngôn vội tiến lên đỡ bà cụ lên sofa. Cô hơi hoảng hốt, không dám tin trong nhà lại đột nhiên có thêm một bà cụ. Bà cụ nhìn có vẻ lúc trước được chăm sóc khá tốt, cho dù là chân tay không thuận tiện nhưng cả người đều sạch sẽ, không có chút mùi lạ nào. Hai tay dù đầy nếp nhăn, nhưng cũng trắng sạch, không có chút vết đốm và sần sùi nào, da mặt cũng khá tốt, giống như được bảo dưỡng lâu năm.

“Sao cháu lại để nó đi?” Bà cụ đột nhiên bực bội hỏi.

Ôn Ngôn hơi ngơ người: “Cái gì ạ?”

Bà cụ rất ghét bỏ phản ứng chậm trễ của cô: “Nó là muốn ném ta lại cho cháu, không muốn nuôi bà. Nó đúng là cô của cháu, nhưng là được bà nhận nuôi từ cô nhi viện, không phải con đẻ. Sau khi biết được chuyện này thì nó liền bắt đầu hơi có thái độ với bà rồi. Người vừa già liền không được xem trọng nữa. Nó càng lúc càng có ý kiến. Bà vừa xảy ra tai nạn thì nó liền bắt đầu tìm người dò hỏi thông tin của cháu để muốn đưa bà qua đây. Bà tưởng cháu sẽ không đồng ý để bà ở lại. Ai ngờ cháu lại đồng ý thoải mái như vậy?” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88

Ôn Ngôn thầm nói mình đâu có nói đồng ý đâu. Rõ ràng là bị ép… Có điều cô vẫn hơi đồng tình với bà cụ. Con trai mất rồi, con gái nuôi lại không muốn phụng dưỡng, bị ép ném lại cho cháu gái chưa từng gặp mặt. Nhất thời bốc đồng, nói: “Không sao… Cháu nuôi bà. Chỉ là.. chuyện bố cháu qua đời, giờ bà mới biết sao? Ý của cháu là sao giờ bà mới xuất hiện? Cháu cũng không biết là còn có một bà nội.”

Bà cụ cúi đôi mắt đầy nếp nhăn xuống, trên mặt không nhìn ra hỷ nộ ái ố: “Bà đã biết từ sớm rồi. Sau khi xảy ra chuyện thì đã biết. Chuyện đó làm ầm ï cả lên, sao không biết được? Bà cũng biết bố cháu bị người đàn bà Trần Hàm đó đá, vừa tức vừa thương. Bà định chờ bố cháu chủ động nhận lỗi với bà, nhưng không đợi được ngày đó… Biết nó chết rồi, còn liên lụy tới nhiều người của Mục gia, bà ra mặt thì làm gì được? Nhà chúng ta lúc trước kinh doanh không tệ. Sau khi ông nội cháu mắt thì dần dần sa sút. Dù sao bố cháu vì người đàn bà Trần Hàm đó mà bỏ nhà đi, việc kinh doanh trong nhà cũng không quản. Một mình bà không chống đỡ nỏi. Tiền trong tay cũng không đủ để bồi thường cho Mục gia, còn phải bị người đời chỉ trỏ. Bà không có dũng khí ra mặt.”

“Cháu thấy bà ích kỉ cũng được, sao cũng được. Bồ cháu mắt rồi, lúc đó cô của cháu còn trẻ, bà không thể bỏ mặc tất cả. Sau khi bà nghe nói tới sự tồn tại của cháu thì từng muốn đưa cháu đi, cô của cháu phản đối, nói là mẹ cháu còn chưa chết, chắc chắn sẽ không thể không lo cho cháu. Nếu bà ra mặt thì chắc chắn sẽ bị yêu cầu bồi thường cho Mục gia, bà cũng sợ. Lúc đó tinh thần bà suy nhược, nhiều ngày liền nuốt không trôi cơm. Lúc bà khỏe lại mới biết được cháu đã được Mục gia nhận nuôi rồi. Ở Mục gia tốt hơn ở với bà. Bà còn tìm cháu làm gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.