*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trái tim của Khúc Thanh Ca bỗng lỡ mắt nửa nhịp, cô gái chưa kịp bày tỏ đã đi lấy người khác? Sao mà lại giống như là nói cô vậy? Nói thật thì lúc bao đầu thì cô cũng có từng thích Quý Á Nam, nhưng mà đấy cũng chỉ là mối tình đầu chớm nở mà thôi, không thể coi là thật được, sau đó thì khoảng cách quá xa, nên cũng đã quên rồi.
Quý Á Nam không nói tiếp nữa, hộ tống cô đến hằm để xe, giúp cô xếp xong đồ còn khen ngợi một câu: “Chiếc xe này thật là đẹp, mình muốn mua mà không mua được, không ngờ cậu lại có một chiếc.”
Khúc Thanh Ca đưa tay vén tóc dài ra sau tai: “Là chồng mình tặng, vừa mới mua chưa được bao lâu.
Mình hiện giờ phải đi về trước đã, muộn một chút sẽ liên lạc với cậu, cậu ở xa quay về như thế, phải là mình mời cậu ăn cơm mới đúng.”
Quý Á Nam cũng không hề từ chối: “Cũng được, nói chung là cùng ăn với nhau bữa cơm là được rồi, cậu đi về trước đi, đi đường cẩn thận nhé, con gái cậu rất xinh xắn, giống cậu.”
Khúc Thanh Ca nghe vậy đỏ cả mặt, có vẻ như là vội vàng lên xe rời khỏi hầm để xe, tại sao cô lại có cảm giác như là người con gái mà Quý Á Nam nói chính là cô chứ? Lẽ nào anh thật sự thích cô sao?
Quay về đến trang viên, Khúc Thanh Ca dặn dò bảo mẫu buổi tối trông nom Nhuế Nhuế, cô phải đi ra ngoài một chuyền, đưa trẻ con theo thì không tiện.
Vì đi ôn lại chuyện cũ với Quý Á Nam, cô cũng không muốn để bản thân trông quá tồi tàn, nên trước khi đi đã trang điểm rất kỹ lưỡng, rồi lại ăn mặc lại.
Ở nhà hàng đồ tây đã hẹn, Quý Á Nam đã đến trước rồi, nhìn thấy cô đi đến, anh rất lịch thiệp đứng dậy kéo ghé cho cô: “Cậu muốn ăn chút gì không? Mình nhớ khẩu vị của cậu, chỉ là không biết bao nhiêu năm như thế có thay đổi gì không, con người mình được cái có trí nhớ rất tốt.”
Trái tim của Khúc Thanh Ca lại đập lỡ mất nửa nhịp, bao nhiêu năm không gặp lại nhau, Quý Á Nam vẫn có thể nhớ được khẩu vị của cô? Cô cúi đầu xuống nói khẽ: “Không thay đổi gì cả, vẫn là như trước đây.”
Gọi đồ ăn xong, Quý Á Nam nhìn cô cười vui vẻ, hỏi: “Sao cậu cứ cúi đầu thế? Trước đây cậu là một cô gái rất tự tin cơ mà, đừng có nói với mình là cậu tháy ngại khi nhìn thấy mình nhé? Giữa hai chúng ta thì có gì mà phải ngại chứ?”
Khúc Thanh Ca đành ngẳng đầu lên, nhưng mà vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh: “Không có gì mà ngại cả…
Quý Á Nam gật đầu: “Đều rất khỏe, cậu thì sao? Máy năm gần đây sống thế nào? Nghe nói là cậu gả vào Diệp gia, chắc là sống cũng rắt tốt hả.”
Khúc Thanh Ca không hề đề cập đến chuyện hiện giờ cô đang muốn ly hôn, cũng không hề nói là bản thân đã không còn nhà để về nữa rồi: “Ừm, rất tốt.”
Đột nhiên, hình như là nhớ đến điều gì đó, Quý Á Nam lấy ra một hộp trang sức rất đẹp: “Đây, mang quà cho cậu, hy vọng là cậu sẽ thích.
Con mắt chọn quà của mình không ra gì, cậu biết đấy, thế nên mới lấy ra thử xem sao.”
Anh biểu hiện rất tự nhiên, nhiệt tình đến khó cưỡng, Khúc Thanh Ca không tìm được lý do để từ chối, chỉ còn cách nhận lấy hộp quà.
Mở ra xem thì nhìn thấy một chiếc vòng cổ rất tinh xảo, bắt luận là từ thiết kế hay là vật liệu đều rất tinh tế, thế nên Quý Á Nam không phải là loại người không có con mắt nhìn, ngược lại anh rất biết lầy lòng các cô gái.
Khúc Thanh Ca chỉ liếc nhìn chứ không có ý định thử đeo, đóng chiếc hộp lại: “Rất là đẹp, cậu nhìn cậu xem, lại còn.
chuẩn bị quà cho mình nữa, mình cũng không hề nghĩ đến những chuyện này, tay không đến đây, thật là ngại quá.”
Quý Á Nam mím môi cười: “Nói gì thế chứ? Mình là đàn ông, sao có thể đòi quà từ một cô gái được?”.