Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1066: Chương 1065




Bữa cơm hôm nay ăn lâu hơn so với mọi khi, cảm xúc trong lòng của Khúc Thanh Ca cũng lên lên xuống xuống không ngừng, cuối cùng là Nhuế Nhuế không chịu nổi nữa, quấy rối muốn được đi chơi thì cô mới buông đũa xuống.

Đi ra đến ngoài sân, Nhué Nhuề chạy sang một bên chơi, Diệp Quân Tước và Khúc Thanh Ca đi đứng sanh vai với nhau, vằng trăng khuyết đã treo trên ngọn cây, ánh trăng sáng rọi xuống cùng với làn sương lạnh giá, khiến màn đêm đen như được chiều sáng.

Đều nói là ở thành phố lớn thì rất khó nhìn thấy sao trời, đúng thế thật, có nhìn thật kỹ thì cũng chỉ có thể nhìn thấy rải rác lốm đốm vài ngôi sao lẻ loi mà thôi, ở xa vời vợi, rất là cô đơn.

“Em thật là đã nghĩ kỹ rồi chứ?” Diệp Quân Tước đột nhiên hỏi.

“Ừm, hy vọng sau này mỗi người chúng ta đều có thể được hạnh phúc.

Em nghĩ, đợi đến khi em có thể ổn định xong thì sẽ đón Nhuế Nhuế đi, thế có được không? Em chỉ có một mình Nhuế Nhuế mà thôi, những thứ khác em có thể không cần, nhưng Nhuế Nhuề thì không được, con bé là tính mạng của em.” Khúc Thanh Ca bình tĩnh nói.

Bầu không khí trở nên rất tĩnh lặng, một lúc sau, Diệp Quân Tước nhìn bầu trời đêm hít sâu một hơi: “Anh đã cướp đi của em quá nhiều thứ rồi, những gì em nói, anh đều đồng ý.

Nhưng mà anh có điều kiện, chúng ta đừng ly hôn ngay lập tức, anh muốn chúng ta bắt đầu lại từ đầu, chúng ta thử lại một lần nữa đi.

Một trăm ngày, chỉ cần một trăm ngày thôi, nếu như em vẫn không thay đổi ý định thì anh sẽ chấp nhận mọi điều kiện mà em đưa ra, không hề do dự mà ký tên ly hôn.

Chúng ta đã ở với nhau lâu như thế rồi, chỉ là một trăm ngày nữa thôi, em sẽ không từ chối chứ?”

Khúc Thanh Ca có chút khó hiểu, hỏi: “Tại sao chứ? Bao nhiêu lâu như thế anh không hề muốn níu kéo em lại, một trăm ngày thì có thể thay đổi được gì chứ? Bắt đầu lại từ đầu ư… Đời người có thể làm lại từ đầu bao nhiêu lần chứ? Em cảm thấy thế là không cần thiết, việc không cần phải làm… sao phải cố làm làm gì chứ? Diệp Quân Tước, em không hề hối hận vì ban đầu đã kết hôn với anh, ít nhất là cái ngày gả cho anh, em cảm thấy rất hạnh phúc.

Gặp được anh là may mắn, cũng là bất hạnh, em chấp nhận, chúng ta cứ như vậy đi.”

Nói xong, cô muốn ngừng lại không nói tiếp nữa, đi về phía Nhué Nhuế vài bước thì bị Diệp Quân Tước túm lấy cổ tay.

Không để cô kịp phản ứng ra thì cô đã bị anh kéo thẳng vào trong lòng.

Trên người anh tỏa ra mùi mà cô rất quen thuộc, nhát thời làm cô suýt bật khóc, bất giác đưa tay đẩy anh ta ra: “Anh đừng như thê…”

Anh ôm chặt lấy cô không chịu buông tay: “Đừng động đậy…”

Giọng nói của anh mang vẻ đau thương, giống như là có pháp lực vậy, khiến cho cô không còn phản kháng nữa.

Cô sợ là sẽ không kìm được mà rớt nước mắt, thế nên đến hơi thở cũng cố kìm nén lại.

Diệp Quân Tước nói khẽ ở bên tai cô: “Anh không muốn mất đi một người yêu mình… người mà anh cũng yêu, không muốn cả đời này đều bị bỏ lỡ như vậy, anh chỉ muốn được sống hạnh phúc, sống hạnh phúc cùng với em.

Có thể là về mặt tình cảm thì anh còn rất ngượng gạo và vụng về, khiến cho em thấy thát vọng, anh sẽ nỗ lực để trở thành như em thích.”

Khúc Thanh Ca sững sờ: “Anh… anh nói cái gì cơ?”

Cô nghe rõ những gì mà anh nói, chỉ là không dám tin mà thôi.

Cô chưa từng nhìn thấy anh yếu ớt như vậy, gần như: là đang cầu xin…

Đến những lời như thế cũng đã nói ra khỏi miệng, Diệp Quân Tước cũng không còn phải câu nệ gì nữa: “Anh nói là, anh không muốn bỏ lỡ em, cho anh một cơ hội nữa đi, có được không?”

Trong lòng của Khúc Thanh Ca đã rối bời, cô khó khăn lắm mới quyết tâm đưa ra quyết định này, nhưng mà dưới thế tấn công của anh thì đã dần dần bị sụp đổ.

Cô không đưa ra câu trả lời ngay lập tức: “Anh để cho em suy nghĩ đã… Con trẻ vẫn còn đang ở bên cạnh đấy, anh đừng như thế này…”

Thấy cô đã bị lung lay, Diệp Quân Tước mới chịu buông cô ra: “Em đi nghỉ ngơi đi, anh sẽ trông Nhuế Nhué, tối hôm nay anh không có việc gì cả, hiếm khi có thời gian chơi với con bé.”

Ngày hôm qua Khúc Thanh Ca không được nghỉ ngơi, nên bây giờ vừa mệt vừa buồn ngủ: “Cũng được, anh để ý đến con bé nhé, nhớ nhắc nó phải đi vệ sinh, con bé hơi bị chảy nước mũi, nhớ lau mũi cho nó, em đi ngủ một lúc trước đây.”

Diệp Quân Tước ghi nhớ từng điều mà cô nói: “Ừm, anh biết rồi, em đi đi, em có thể ngủ thẳng một mạch đến sáng ngày mai, không cần phải bận tâm chuyện gì hét.”

Quay về phòng, Khúc Thanh Ca thở ra một hơi nhẹ nhõm, cô không phải là một người dễ đắn đo cân nhắc, vừa rồi là do bị Diệp Quân Tước khiến cho lòng dạ rối bời.

Cô cũng mới phát hiện ra, cô đối với anh không phải là không còn yêu nữa, mà là thất vọng quá rồi, chỉ cần anh đối xử với cô tốt một chút là cô lập tức sẽ lại bắt đầu dao động, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao có rất nhiều phụ nữ không cần biết là bị bạo hành đến bao nhiêu lần, tranh cãi bao nhiêu lần, đến cuối cùng đều sẽ lựa chọn ở’ lại, phụ nữ chính là một sinh vật như vậy đấy, không cách nào từ chối được người mà mình yêu, một đòn đánh, một quả táo ngọt, cũng có thể mỉm cười rất vui vẻ, nói khó nghe hơn một chút thì đấy chẳng khác gì là tự mình sống ti tiện cải!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.