Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1053




Sau này, đều không cần nhịn nữa…

Trước lúc rơi xuống đất, cô nhìn thầy Đường Xán cõng bố cô ra từ giáo đường, cô gặp được anh một lần cuối, bốn mắt nhìn nhau, một giây ngắn ngủi đó, một giây sau cùng… Đưa bộ dáng của anh, khắc thật sâu trong mắt, sau đó, tất cả đều im bặt lại.

“Dương Dương!”

Ôn Ngôn kêu ra tiếng đầu tiên, máu đỏ thắm bắn ra, nhuộm đỏ Từ Dương Dương và thềm đá và mặt cỏ xanh biếc phía dưới.

Cửa giáo đường chỉ vẹn vẻn có một hàng đáng nhỏ như: vậy, Từ Dương Dương lại rơi đúng vào phía trên!

Con ngươi Đường Xán bỗng nhiên phóng đại, thân thể cứng đò, tất cả âm thanh bên tai cũng bị ngăn cách lại, cái gì anh cũng không nghe được nữa, trong mắt chỉ nhìn thấy Từ Dương Dương nằm trong vũng máu.

Hôm nay cô mặc áo cưới anh tự tay thiết kế, trang điểm thành bộ dáng động lòng người, đây là hôn lễ của bọn họ… Nhưng hiện tại cô ấy lại nằm ở đó, không có chút sức sống nào, rõ ràng khoảng cách không đến bố mét, anh lại không có dũng khí tiến lên động vào cô…

Mẹ Từ lảo đảo té nhào vào bên cạnh Từ Dương Dương gào khóc, người cả một đời không rơi nước mắt trước mặt người khác, bây giờ cũng cuối cùng buông xuống tất cả mặt mũi.

Bạch Mộ Tinh không ngờ Từ Dương Dương sẽ nhảy làu, cũng bị dọa, bà ta chỉ là không muốn cho Đường Xán và Từ Dương Dương cùng một chỗ, hôm nay cũng chỉ muốn đến phá đám cưới, không phải muốn bức người khác tức chết.

Cùng với sợ hãi, bà ta càng oán hận nhiều hơn, cứ như vậy, Đường Xán càng thêm không chào đón bà, Từ Dương Dương chết thì chết, trước khi chết còn phải bày ra dáng vẻ, để bà và con trai không thể hòa thuận!

Sau cùng cuộc nháo loạn, Ôn Ngôn và Đường Xán còn có Từ mẫu canh ở ngoài cửa phòng phẫu thuật, mỗi người đều cúi thấp đầu giữ im lặng, giống như là vừa mới trải qua bị thương cực kỳ to lớn.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng phẫu thuật mở ra, mẹ Từ theo phản xạ xông lên níu lấy cánh tay của bác sĩ: “Thế nào? Chồng và con gái tôi thế nào rồi?”

Bác sĩ gỡ khẩu trang xuống thở dài: “Con gái bà… lúc đưa đến bệnh viện đã không được nữa, chồng bà bệnh tim phát tác, cũng không cách nào cứu được nữa.

Chúng tôi đã cô gắng hét sức, xin hãy nén bi thương.”

Mắt mẹ Từ tối sầm lại, ngất đi.

Lần này bố người nhà Từ gia mắt đi hai, mẹ Từu duy nhất còn sống lại bị đưa vào phòng cấp cứu.

Lúc Ôn Ngôn quay đầu nhìn về phía Đường Xán, mới phát hiện anh ấy đang ngồi ở ghế dài nức nở.

Bạch Mộ Tinh à Bạch Mộ Tinh, bức con trai mình thành bộ dạng này, kết quả hiện tại, có thể làm ai hài lòng?

Cuối cùng là một câu cô cũng không nói ra, một cô gái tốt, cứ như vậy mà không còn nữa, đau khổ không phải người đã chết, mà là người còn sống, sau này mẹ Từ phải sống thế nào? Đường Xán làm sao có thể buông xuống việc mình đã bức chết vợ và bố vợ đây?”

Cô ở cùng Đường Xán ở bệnh viện đợi mẹ Từ tỉnh lại, cơ thể mẹ Từ không có vấn đề gì lớn, chỉ là thương tâm quá độ hôn mê mà thôi.

Lúc tình lại cũng là thất hồn lạc phách, giống như là mắt hồn vậy.

Đường Xán nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, mẹ…”

Ánh mắt mẹ Từ mắt hồn nhìn cánh chim bay ngoài cửa: “Tại sao anh phải xin lỗi? Cũng không phải lỗi của anh, oan có đầu nợ có chủ, chỉ cần anh không che chở cho độc phụ kia là được rồi.

Tôi biết anh thật tâm thích Dương Dương, vì để tôi gật đầu cho anh và nó ở cùng nhau, anh cố gắng như vậy, sao có thể đối xử không tốt với con gái tôi? Thế nhưng… Mẹ anh thật sự không phải là người, tôi chỉ có một người con gái như vậy, tôi cực.

khổ nuôi con lớn như vậy, lúc sống sờ sờ bị bà ta bức chết! Hiện tại tôi một mình neo đơn, cái gì tôi cũng không sợ nữa, tôi phải đồng quy vô tận với độc phụ kial”

Ôn Ngôn vội vàng rót chén nước đưa cho mẹ Từ: “Bác gái uống nước trước đi, bác cũng đừng kích động, nếu không cơ thể sẽ không chịu đựng nồi.”

Mẹ Từ nhận nước, còn chưa kịp uống một ngụm đã khóc lên: “Ôn Ngôn, Mục phu nhân… quan hệ của cô và Dương Dương nhà chúng tôi tốt như vậy, khẳng định là nó đã từng nói với cô, nó đã phải chịu bao nhiêu ủy khuất đúng không? Làm sao lại có thể bức chết một người sống sờ sờ’ chứ? Trước kia tính cách nó cũng không mềm yếu như thế…Rốt cuộc nó đã phải chịu đựng những gì chứ?”

Từ Dương Dương đúng là đã từng nói với Ôn Ngôn Bạch Mộ Tinh không thích cô ấy, nhưng chuyện khác chưa từng nói, cho nên Ôn Ngôn trong lúc nhất thời cũng đáp không được.

Trước đó Từ Dương Dương nhìn qua không có gì khác thường, khung cảnh lúc ấy ở giáo đường có thể khiến cho người ta phát điên, nhưng cũng không đến nỗi bức cô ấy đến cái chết đi?

Từ gia xảy ra chuyện lớn như vậy, rất nhanh bảy tám cô dì lần lượt kéo đến bệnh viện, Ôn Ngôn sợ nổi tranh chấp, liền lôi Đường Xán đi, trước khi đi cô nói với mẹ Từ, có việc cứ tùy lúc tìm cô.

Nhìn Đường Xán thất hồn lạc phách, Ôn Ngôn không yên lòng, liền đưa cùng đường đưa anh về nhà, cũng là tiễn anh trở về, tối thiểu anh ấy có thể tránh việc lái xe, sẽ không không tránh né mà tìm đến cái chết.

Trên đường, Ôn Ngôn hỏi: “Trước đó Dương Dương có chỗ nào không bình thường không? Vẻn vẹn là chuyện ngày hôm nay, làm sao lại lại có thể bức cô ấy làm ra hành vi như thế? Thời điểm tôi quen biết cô ấy, cô ấy vẫn là một cô gái mang đầy ánh nắng…”

Thần sắc Đường Xán có chút hoảng hót: “Tôi không biết…

Bình thường nhìn cô ấy vẫn luôn rất bình thường.

Tôi còn nghĩ là tách cô ấy và mẹ tôi ta, sẽ không làm cô ấy nhận ủy khuất, không ngờ cô ấy vẫn nhìn không được… Tôi biết, không chị mẹ tôi tạo áp lực cho cô ấy, bó mẹ cô cũng giông vậy, hôm nay xảy ra chuyện này, coi như cô nghĩ không thông, cũng kết thúc không tốt, chỉ là… Chuyện giống như một cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.

Ôn Ngôn, cô biết không? Đột nhiên tôi… Cảm thấy không có phương hướng, không biết con đường sau này phải đi như thế nào.”

Ôn Ngôn cảnh giác: “Anh muốn làm gì? Chuyện bây giờ đã xảy ra, đầu tiên là thu dọn cục diện rối loạn đi.

Dương Dương đã đi, anh muốn cô ấy nhìn thấy bộ dạng này của anh sao? Tâm tình của anh tôi có thể hiểu được, hiện tại trong lòng tôi cũng rất loạn, anh chậm rãi về trước đi, làm hậu sự cho Dương Dương và bồ cô ấy.

Anh là con rễ Từ gia, hiện tại Từ gia chỉ có một người con trai là anh, những sự tình này đều cần anh xử lý, những thân thích kia của Từ gia cũng chỉ có thể lộ cái mặt, không được việc.

Về phần giữa anh và mẹ anh… Sau đó từ từ nói chuyện đi.

Anh lái xe trước đi, tôi đến nhà anh xem, tìm xem có chuyện gì khả nghi không, tôi không cảm thấy chỉ có vậy, bức bắt chết Dương Dương.”

Đường Xán mặc dù bại lộ suy nghĩ, nhưng tốt xấu cũng không lập tức áp dụng, bình an đến nhà..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.