Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1005: Nhẫn Nại Một Chút Càng Nghĩ Càng Thấy Tức




Buổi tối, Khúc Thanh Ca hẹn Ôn Ngôn tới trang viên Diệp gia ăn cơm, Ôn Ngôn một thân một mình đi, cũng lâu rồi không cùng Khúc Thanh Ca gặp mặt, hai người trò chuyện thật vui.

Ở trên bàn ăn lúc nhắc tới chuyện sao chép kia, Ôn Ngôn lần nữa cho thấy tuyệt không thể nào là Từ Dương Dương, Khúc Thanh Ca cũng cùng nói: “Tôi cũng cảm thấy không thể nào là cô ấy, cô ấy tôi đã gặp, là người tốt, nhất định là có người cố ý dùng máy tính công ty của cô ấy gửi email, bản thân cô ấy còn không hề hay biết, rõ ràng là oan uỗng.

Cũng may cô biết lý lẽ, néu không cô ấy phải từ chức, Đường Xán cũng bị liên lụy.”

Diệp Quân Tước một bên luôn không nói lời nào đột nhiên cười lạnh một tiếng nói ¡ cảm tháy, vẫn là có liên quan tới dì nhỏ của Mục Đình Sâm.”

Ôn Ngôn tinh thần chắn động: “Tại sao?”

Khúc Thanh Ca nhẹ khế đẩy Diệp Quân Tước một cái: “Anh đừng nói bậy bạ, vốn dĩ anh cả và dì nhỏ quan hệ không tốt, lỡ như hiểu lầm thì làm thế nào? Cơm có thể ăn lung tung, lời không thể nói bậy bạ, như bây giờ là tốt nhất, chuyện đã qua rồi, Ôn Ngôn và Mục thị cũng không Sao.”

Diệp Quân Tước nhún vai một cái, không có ý định nói thêm gì nữa, khẩu vị Ôn Ngôn bị treo ngược lên, cô đặc biệt nhớ nhận xét của Diệp Quân Tước, lỡ như có đột phá thì sao? Cô hỏi tới: “Tại sao anh lại cho là như vậy? Không sao, Thanh Ca, cũng không phải người ngoài, để cho anh ấy nói đi, coi như cùng chúng ta tán gẫu, ai cũng đừng coi là thật thì tốt.”

Thấy vậy, Khúc Thanh Ca không nữa ngăn cản, Diệp Quân Tước không đếm xỉa tới nói: “Cô đừng quên, An Tuyết Ly lúc trước làm Tổng thanh tra ở bộ phận Kế hoạch, nói không chừng cô ta đi rồi, còn để lại “cơ sở ngầm”? Cô thật sự cho là cô ở lại Mục thị thì bà ta yên tâm? Không biết tìm người coi chừng cô? Nếu như là như.

vậy, bà ta để lại “cơ sở ngầm” thần không biết quỷ không hay làm tất cả những thứ này, không phải rất hợp lý sao?”

“Tôi lược lại cho cô một lần, néu chuyện này thật sự là bà ta muốn tính toán với cô, bà ta khẳng định sẽ để lại cho.

mình đường lui.

Cho nên bà ta an bài sắp đặt “cơ sở ngầm” dùng máy tính của Từ Dương Dương và tài khoản để gửi thư, Từ Dương Dương lại là người phụ nữ của Đường Xán, cô và Đường Xán lại đang làm việc không có gì giấu nhau, Từ Dương Dương hoàn toàn có điều kiện tiếp xúc với bản thiết kế, chứng cứ phạm tội thành lập, tắt cả xem như cũng họp lý.

Bởi vì Từ Dương Dương là chị em tốt của cô, cô lúc tra được Từ Dương Dương, cô nhất định sẽ chủ động dừng tay lại, sẽ không tiếp tục điều tra nữa.”

“Trước khi tra đến trên đầu Từ Dương Dương, mặc dù cô và Mục thị đều đang dầu sôi lửa bỏng, chút chuyện nhỏ này, Mục Đình Sâm hoàn toàn có thể ứng phó, nhưng cô thì lại không vậy, nếu như chuyện sao chép vững chắc rơi trên đầu cô, cô không thể nào nữa ở lại Mục thị, mục đích của bà ta chẳng qua là đuổi cô đi mà thôi.

Như vậy, An Tuyết Ly tính toán cô và đường lui của bà ta cũng nghĩ xong, dù tính toán không thành, âm mưu bên đó của bà ta cũng sẽ không bị lộ, sẽ không lật bài với Mục Đình Sâm.

Cô hiểu chưa?”

Lòng Ôn Ngôn trầm xuống một chút, Diệp Quân Tước nói không có chút nào sơ hở, cô càng nghiêng sự giải thích của Diệp Quân Tước, néu không làm sao giải thích tất cả những điều này? Từ Dương Dương tuyệt không thể nào hại cô.

Khúc Thanh Ca thấy mặt cô không được tốt, tỏ ý Diệp Quân Tước đừng nói n Ngôn, không sao, chúng ta thì tùy tiện trò chuyện một chút, đây chẳng qua là cái nhìn cá nhân của Quân Tước mà thôi, cô đừng coi là thật, nghe một chút cũng được.”

Trong lòng Ôn Ngôn giống như nổi lên sóng gió kinh hoàng: “An Tuyết Ly tính kế tôi thế nào đều được, dựa vào cái gì vu oan cho người bên cạnh tôi? Tôi tin Diệp Quân Tước nói, tôi sẽ không quá hành động theo cảm tình, tôi sẽ từ từ, đem “cơ sở ngầm” nằm vùng của bà ta bắt được, đến lúc đó, hỏi một chút thì biết.

Là An Tuyết Ly chọc tôi trước.”

Khúc Thanh Ca có chút e ngại: “Ôn Ngôn… thứ cho tôi nói thẳng, đó dù sao cũng là dì nhỏ của anh cả, cuối cùng ầm ï, kết quả có thể là lưỡng bại câu thương? Ép cô và anh cả ly dị, là thật quá đáng, sợ là sợ… anh cả nhìn ở trên phương diện tình cảm, cuối cùng chuyện này vẫn là vô tật nhỉ chung(*), đến lúc đó, trong lòng cô không khó bị sao?

Ngược lại còn khiến cho giữa cô và anh ấy sinh ra ngăn cách, không có lợi lắm.

Theo tôi thấy, néu không mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua đi?” xem thêm bộ truyện được đánh giá hay Cục Cưng Có Chiêu nhé!

(*) chỉ sự phát triển của câu chuyện đi vào ngõ cụt, không giải quyết được ván đề gì.

Ôn Ngôn còn chưa lên tiếng, Diệp Quân Tước mở miệng trước: “Đúng là tầm nhìn của nữ, nhẫn một lúc sẽ không hòa khí, chỉ sẽ càng nghĩ càng giận, ăn miếng trả miếng mới tính có tính cách.

Mọi người đều là lần đầu tiên làm người, dựa vào cái gì muốn nuông chiều loại người như vậy? Cả đời sống vâng vâng dạ dạ có ý gì?”

Khúc Thanh Ca giận đến mắt trợn trắng: “Anh đừng có ở đây e sợ thiên hạ không loạn, anh nói là rất có đạo lý, nhưng cũng không loại bỏ suy đoán của anh có sai lầm, lỡ như là hiểu lầm thì sao? Anh giựt dây Ôn Ngôn đi thăm dò, đó không phải là kiếm chuyện sao?”

Diệp Quân Tước rất tự tin: “Anh cho tới bây giờ không nói mò, anh dám cam đoan anh đoán đúng tám chín phần, không tin liền nghiệm chứng xem một chút.

Ôn Ngôn lây phương thức tra trong tối, như thế nào, tra được thì hay, không tra được coi như không có chuyện gì xảy ra.

Anh không có thói quen xem trò vui, tại sao phải e sợ thiên hạ không loạn? Đồi thành người khác, anh còn không muốn nói nhiều đâu.”

Ôn Ngôn lấy lại bình tĩnh, nói: “Không sao, trong lòng tôi hiểu rõ, bất kể kết quả như thế nào, cũng không trách Quân Tước được, Thanh Ca, cô yên tâm đi, hôm nay nói ở chỗ này, tôi sẽ không nhắc với Mục Đình Sâm một chữ.”

Khúc Thanh Ca thở dài: “Được rồi, Ôn Ngôn, cô cũng là người thông minh, biết nên làm như thế nào, tôi cũng sẽ không khuyên, thật ra thì tôi cũng không nhìn nổi tác phong của dì anh cả, đổi thành là tôi, tôi cũng không nhịn được.

Chẳng qua là tôi cảm thấy cô yêu anh ấy như vậy, chuyện này nghĩ thật sự giống như Quân Tước nói, đối với ba người các cô tóm lại là không tốt, tôi có thể có chút hèn nhát, tất cả lầy cảm tình làm trọng, oan ức gì cũng có thể nuốt xuống…”

Diệp Quân Tước vừa nghe không vui: “Ai bảo em chịu oan ức? Ở nhà em cũng sắp vẻnh đuôi lên trời rồi, ai dám để cho em chịu ủy khuất? Sinh xong đứa trẻ tính khí mỗi ngày mỗi tăng, ở nhà anh cũng sắp cụp đuôi làm người rồi.”

Khúc Thanh Ca không còn gì để nói, trước kia sao cô không nhìn ra Diệp Quân Tước sẽ “đổi trắng thay đen”

như vậy chứ? Cô nào có hung hăng càn quấy như vậy?

Cho tới bây giờ đều là anh định đoạt được không?

Ăn cơm xong về đến nhà, cả đêm Ôn Ngôn cũng ngủ không ngon, luôn luôn lặp đi lặp lại những lời Diệp Quân Tước nói, càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, phân tích quá đúng, còn kém đắp lại “chân tướng” một con dấu.

Ngày hôm sau đến công ty, cô chạy thẳng tới bộ phận Kế hoạch, hướng về phía Từ Dương Dương mắng một trận: “Thua thiệt khi tôi coi cô là chị em, xem như tôi mù mắt!”

Từ Dương Dương cũng không cam chịu yếu thế: “Tôi chính là không ưa chị, sao nào? Không chơi được một chút liền không muốn chơi nữa, tôi ghét nhất dáng vẻ chị lên mặt nạt người, giả bộ cho ai xem? Chị cho là chị vẫn còn là Mục phu nhân?”

Ôn Ngôn giơ tay lên tát Từ Dương Dương một cái, không nhẹ không nặng, nhưng thật vang dội, đánh xong liền trực tiếp đi.

Từ Dương Dương bụm mặt ngồi xuống, úp mặt trên bàn làm việc khóc thút thít, người xung quanh xem trò vui không ít, cũng có người đang cười trên nổi đau của người khác, trước Từ Dương Dương còn vì Ôn Ngôn làm khó dễ tất cả mọi người, bây giờ hoàn toàn trở thành trò cười..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.