Ôn Ngôn dở khóc dở cười: “Hai người đừng đấu võ miệng nữa, hơn nửa đêm tất cả mọi người đều mệt rã rời rồi, để anh ấy tập trung lái xe đi, trên xe còn bốn mạng người đó.”
Trần Mộng Dao sờ lên bụng của mình: “Đúng nhỉ, bốn mạng người cơ, lo lái xe đi. Cũng không biết hôm nay mình bị hoảng sợ có ảnh hưởng đến con không, ngày mai đến bệnh viện với Kính Thiếu Khanh thuận tiện kiểm tra luôn.”
Ôn Ngôn cau mày nói: “Bên bệnh viện bọn mình đã phái người chăm sóc rồi, tốt nhất là cậu đừng đi ra ngoài một mình, nếu không lại gặp tình huống kiểu này thì phải làm sao bây giờ?
Mặc kệ cậu có không yên lòng Kính Thiếu Khanh đến đâu, những ngày này tốt nhất đều ở nhà đi, thật muốn làm kiểm tra, mình đi cùng cậu, để Trần Nặc lái xe đưa bọn mình đi, có đàn ông đi cũng sẽ an toàn hơn.”
Về đến trong nhà, Ôn Ngôn ngả đầu liền ngủ, thật sự giày vò bất động rồi.
Sáng sớm hôm sau.
Cô như thường lệ rời giường đến công ty cùng Mục Đình Sâm, đến mới phát hiện, Đường Xán tới còn sớm hơn cô, còn tưởng là Đường Xán đang bận việc tư tốn thời gian chứ.
Hôm nay tỉnh thần Đường Xán tốn hơn so với ngày thường rất nhiều, nghĩ đến chuyện hôm qua đi gặp “mẹ vọ” không bị mắng đầu rơi máu chảy.
Ôn Ngôn thuận miệng hỏi: “Tình hình hôm qua thế nào rồi? Có phát triển không?”
Đường Xán chỉnh sửa tài liệu trong tay, không ngắng đầu đáp: “Cứ như vậy thôi, hiện tại cũng không cho tôi thái độ chuẩn xác, nhưng mà cũng không đuổi tôi ra ngoài, buổi trưa tôi mời mẹ cô ấy cùng ăn cơm ở bên ngoài, buỏi tối ở nhà cô ấy cùng ăn cơm, từ đầu tới cuối thì toàn thân tôi cũng không được tự nhiên, mẹ của cô ấy không có tươi tười, cảm giác đấy giống như tôi thực sự cướp cải trắng nhà họ đi vậy.”
Tình huống như vậy đã là loại Ôn Ngôn dự đoán tốt nhất rồi: “Không tệ, có tiến triển, chầm chậm tiến lên thôi, gạo sống cũng nấu thành cơm rồi, mẹ của cô ấy chỉ là tạm thời trong lòng không thoải mái, thời gian dài qua tự nhiên sẽ tốt lên thôi. Công việc của tôi hôm nay nhiều quá, anh có thể giúp tôi một chút không?”
Cả mặt Đường Xán cảnh giác: “Chuyện của tôi cũng nhiều! Cô là phu nhân sếp, cô nhiều hay ít việc đều không sao, lại không ai dám nói cô cái gì cả, cô đừng có bóc lột tôi, buổi chiều tôi còn phải sớm đi mua nguyên liệu nấu ăn, rồi qua nhà Từ Dương Dương ăn cơm, tối hôm qua nói xong rồi, mẹ cô ấy bảo hôm nay tôi tan làm xong thì mua thức ăn qua đó, mấy chuyện mua rau này tôi lại là lần đầu tiên làm…”
Ôn Ngôn vốn dĩ cũng chỉ thuận miệng nói một chút, nhìn anh bị giày vò đến nhìn ra luôn bộ dáng khẩn trương, cô cười đến không được: “Ha ha, tôi đùa anh thôi, đến mức đó sao? Bên chỗ bạn tôi xảy ra chút chuyện, buổi chiều có khả năng là tôi cũng phải về sớm một chút, chúc anh may mắn.”
Rất nhanh đã đến bốn giờ chiều rồi, Mục Đình Sâm họp xong cũng sẽ tan làm sớm, cùng Ôn Ngôn cùng đến bệnh viện.
Có lẽ là đã sớm hẹn với Diệp Quân Tước, Diệp Quân Tước cũng đến bệnh viện, tới trước bọn họ, nhưng không xuống xe, trông thấy lái xe của bọn họ đến trước mặt, mới xuống xe cùng đi vào.
Hôm nay Diệp Quân Tước là một mình đến, vừa vặn trần Mộng Dao cũng không đến, không cần khó xử. Vào phòng bệnh, nhân viên chăm sóc đang lau người cho Kính Thiếu Khanh, nhân viên chăm sóc này vốn là ở Mục thị có sẵn mà điều tới, vốn là bảo mẫu Mục trạch. Hai vệ sĩ ở cổng cũng không rời đi, đến bác sĩ điều dưỡng tiến vào phòng bệnh đều phải tháo khẩu trang xuống xác nhận rồi mới cho vào. Bảo hộ theo biện pháp này, Kỷ Thừa Hoằng có cánh cũng không bay vào được.
Diệp Quân Tước tùy ý kéo qua một cái ghế ngồi xuống: “Kỷ Thừa Hoằng đủ giảo hoạt, sau khi đi từ hầm để xe ra liền thoát khỏi phạm vi giám sát, từ giám sát không tra được chuyện gì có ích. Bây giờ tôi vì chuyện này mà đang sứt đầu mẻ trán, Mục Đình Sâm, bên phía anh có tiến triển không?”
Mục Đình Sâm thản nhiên nói: “Cũng vậy, anh ta là một người không có thân phận, muốn trốn đi cũng không dễ dàng tìm được như vậy, hiện tại sợ là chỉ có thể đợi chính anh ta lại lộ diện.”
Diệp Quân Tước ăn nói mập mờ xông lên chỗ Kính Thiếu Khanh: “Đến cả Thiếu Khanh thân thủ tốt như vậy cũng bị đánh lén, nếu là đổi lại Kỷ Thừa Hoằng gặp tôi, không chừng khó giữ được cái mạng nhỏ này luôn…”
Kính Thiếu Khanh tức giận đến nghiền răng nghiền lợi: “Cậu có ý gì? Chuyện này không bỏ qua được có đúng không? ĐM tôi là bị đánh lén, cậu bót ăn nói mập mờ với tôi đi, chờ tôi xuất viện, việc đầu tiên cần làm là quật ngã cậu, bây giờ cứ nhiều lời đi, mặt tiểu nhân.”
Diệp Quân Tước không những không giận mà còn cười: “Anh thế này là đang vô cùng tức giận sao? Nếu anh thật sự muốn đánh tôi, tôi liền đứng ở đây bất động, cam đoan không đánh trả, chỉ cần bây giờ anh có thể xuống giường vung nắm đắm là được.”
Ôn Ngôn bát đắc dĩ nói: “Được rồi, các anh cứ như trẻ con thế?
Kỷ Thừa Hoằng còn đang ở Đề Đô, tìm người dù khó, nhưng cũng không phải không thể tìm được, thêm ít sức đi. Khẳng định là anh ta cũng không kìm được mà xuất đầu lộ diện, nói tóm lại, tất cả mọi người phải cần thận một chút.”
Mục Đình Sâm đang muốn mở miệng nói chuyện, điện thoại của anh lại không đúng lúc vang lên, trông thấy tên hiện lên, anh đi đến một bên nghe máy: “Alo? Có chuyện gì?”
Không biết là người bên kia đầu dây điện thoại nói gì, sắc mặt anh liền thay đổi, quay người hướng ra cửa phòng bệnh: “Tôi lập tức về ngay!”
Ôn Ngôn không rõ cho lắm đuổi theo: “Ai gọi điện thoại? Xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt Mục Đình Sâm phức tạp khó phân biệt, cần thận quan sát, tay cầm điện thoại của anh khẽ run. Không để ý tới trả lời vấn đề của Ôn Ngôn, anh chỉ nói là về nhà, chân đi nhanh đến mức Ôn Ngôn suýt nữa theo không kịp.
Ÿ thức được sự tình không ổn, Diệp Quân Tước cũng đi theo, để lại Kính Thiếu Khanh một mặt mơ hồ.
Chạy về Mục trạch, Ôn Ngôn vừa xuống xe liền ngửi được trong không khí có mùi gay mũi, giống như là mùi thuốc súng, tiến trong sân, mùi càng phát ra nồng đậm. Người hầu trên dưới Mục trạch đang đứng ở cửa lớn không biết đang nghị luận cái gì, không ai dám vào nhà. Cô lập tức nhữn là, Mục Đình Sâm đi rất nhanh, không có chú ý tới trạng thái của cô, lúc cô đang lảo đảo, Diệp Quân Tước ở sau lưng đỡ cô: “Đừng run chân, xem xét tình huống đã, nhìn bộ dạng này, Mục trạch là bị người ta làm nổ rồi.”
Ôn Ngôn toàn thân run rẫy xông vào cửa: “Tiểu Đoàn Tử! Má Lưu! Mọi người đang ở đâu?”
Một bảo mẫu nhỏ đi lên nói với cô: “Phu nhân, tiểu thiếu gia và má Lưu không ở nhà, bọn họ sẽ không sao, có lẽ cũng sắp quay lại rồi.”
Ôn Ngôn nắm lấy tay vịn cầu thang bát lực hỏi: “Cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Bọn họ đi đâu?”
Bảo mẫu nhỏ nghĩ mà sợ: “Chúng tôi cũng không biết, đột nhiên bên trong phòng thiếu gia truyền đến một tiếng vang thật lớn, tất cả cửa kính trong phòng đều bị nỗ vỡ nát, trong phòng thế nào chúng tôi cũng không dám đến xem, khi đó Lâm quản gia đang giúp má Lưu dọn dẹp phòng thiếu gia, vừa đi đến cửa liền xảy ra chuyện, Lâm quản gia bị thương, đã được xe cứu thương đón đi, có người theo tới chăm sóc. May là lúc chiều tiểu thiếu gia nhao nhao đòi ra ngoài chơi, má Lưu mang cậu ấy ra ngoài, nếu không má Lưu quét dọn ở phòng, tiểu thiếu gia chắc chắn là ở cùng, hậu quả khó mà lường được.”