Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều Full Dịch

Chương 844-850




Chương 844: Đầu óc ngu si, tứ chỉ phát triển.

Trần Mộng Dao ủy khuất ba ba: “Ai bảo anh đùa em? Không phải em chưa kịp nghĩ đến sai? Trực tiếp liền lên tay… Coi như em sai được hay không? Em cũng rất xấu hỗ mà, cha mẹ anh đều nhìn thấy, hiện tại nhịp tim em còn nhanh giống là muốn từ cỏ họng mà nhảy ra, mất mặt nhất chính là em được không?

Trong mặt bọn họ em có biến thành người không quy củ không? Bất quá em vừa mới nhìn cổng không có những người khác, chỉ chúng ta ~” Kính Thiếu Khanh cũng không phải thật sự tức giận, biết cô ấy đầu óc đơn giản, đầu óc chập mạch quá bình thường: “Được rồi em, chớ giải thích, giải thích là chính là che giấu, che giấu chính là sự thật, anh đã lớn như vậy còn không có bị người khác… bỏ đi, dù sao em ở nhà cũnglàm vậy không ít. Cha mẹ anh đã sớm biết em là hạng người gì, đã thật sâu khắc vào trong đầu của bọn họ, đời này cũng sẽ không thay đổi, yên tâm đi.”

Trần Mộng Dao tò mò hỏi: “Trong mắt bọn họ, em là hạng người gì?”

Kính Thiếu Khanh câu lên khóe môi xấu xa cười một tiếng: “Đầu óc ngu si, tứ chỉ phát triển.”

Bốn chữ đơn giản này, đương nhiên đổi lấy “Đánh đập” .

Trở lại biệt thự Bạch Thuỷ Loan, Trần Mộng Dao xem chừng chênh lệch thời gian không nhiều lắm, liền gọi điện thoại cho Giang Linh hỏi thăm tình hình: “Mẹ, mẹ đến nhà rồi sao? Tình hình như thế nào? Nói cho con nghe một chút đi.” Đầu bên kia điện thoại, Giang Linh cười đến nếp nhăn đều nhiều thêm máy đầu đầu: “Ta cảm tháy rát tốt, ông ấy còn chuẩn bị quà tặng cho mẹ, chỉ là trước mặt nhiều người ngại lấy ra, trên xe mới cho z ta, là một bức họa của ông ấy, còn ra dáng có con dấu. Ông ấy nói ông ấy chỉ muốn chân thật tìm bạn đời sinh hoạt, tất cả mọi người hiểu rõ, ông ấy không có ý kiến gì, cũng cảm thấy ta có duyên, hỏi ý tứ ta, ta liền nói ta cũng cảm thấy có thê. Mặt ông ấy liền đỏ lên, đèn tối ta cũng có thể nhìn thấy. Ta chính là sợ ta và ông ấy không có gì tiếng nói chung, người ta là nghệ thuật gia, ta ngoại trừ áo đến thì đưa tay, cơm đến há miệng, cái gì cũng không biết.”

Trần Mộng Dao trong lòng an tâm: “Điều kiện của ông ấy không tệ, về sau mẹ nghĩ tới áo đến thì đưa tay cơm đến há miệng cũng không có vấn đề, mẹ không có tế bào nghệ thuật, cũng đừng trò chuyện nghệ thuật với ông ấy, nếu mẹ có thể tập trung muốn suy nghĩ, cũng có thể cùng ông ấy nói chuyện nghệ thuật, tránh khỏi mẹ nhàm chán. Vậy hai người hiện tại thế nào? Chờ chuyện của hai người định xong, con cũng yên lòng, không cần quan tâm mẹ mỗi ngày một mình ăn ngon không tốt, ngủ có ngon hay không.”

Giang Linh cười hừ một tiếng: “Con cái đồ không có lương tâm, lúc nào quan tâm tới mẹ con ăn ngon không ngủ ngon không?

Trong mắt con chỉ có Thiếu Khanh và con của con, nơi nào còn có mẹ của con? Bất quá con là con gái duy nhất của ta, cuộc sống tốt, không cần quan tâm ta, ta cũng có thể yên tâm đi truy tầm thứ mình muốn.

Trước khi tắt điện thoại, Trần Mộng Dao vẫn không quên căn dặn Giang Linh đem tranh Hứa Vinh Hoài đưa cất giữ tốt, tranh từ họa sĩ cho, đáng giá không ít tiền, ném đi đau lòng nha.

Tập đoàn Diệp thị.

844-1.jpg

ngoại trừ tiền, còn có khác cái dễ nói chuyện sao?”

A Trạch nuốt ngụm nước bọt: “Ây… Tôi chỉ là tùy tiện hỏi một chút.”

Diệp Quân Tước mắt nhìn thời gian, đứng dậy cầm lên áo khoác: “Tự tôi lái xe về, anh cũng trở về đi.”

A Trạch lên tiếng, giúp anh mở ra cửa, hai người cùng đi đến cổng công ty mới tách riêng ra.

Theo Diệp Quân Tước lâu như vậy, A Trạch vẫn không thể nào đoán được tâm tư anh, anh so với ông cụ càng thêm khó mà suy nghĩ, một người nếu là đều khiến người đoán không ra, như vậy là tuyệt đối đáng sợ, bởi vì lòng dạ quá sâu.

A Trạch khi về đến nhà, An Nhã còn chưa ngủ, giúp anh ấy cầm dép lê ra, lại thuần thục tiền phòng bếp làm đồ ăn cho anh ấy.

Nhìn thân ảnh cô bận rộn, A Trạch cảm thấy an tâm không hiểu, nhân sinh an nhàn lớn nhất, chính là mặc kệ về nhà có trễ đến đâu cũng có người vì bạn mà lưu đèn, có người chờ đợi, còn có đồ ăn nóng hồi.

Anh không như thường lệ trực tiếp đi tắm rửa, mà là vén tay áo lên đi vào phòng bếp giúp cô ấy làm đồ ăn: “Hôm nay bảo bảo có ngoan hay không?” An Nhã gật gật đầu: “Rất ngoan, kỳ thật một mình tôi cũng có thể chăm sóc được, nếu không cũng không cần bảo mẫu đi? Thế này mỗi tháng cũng bớt được một phần chỉ tiêu. Anh kiếm tiền cũng không dễ dàng, chúng ta nhiều ít tiết kiệm một chút. Anh đừng động tay, ra ngoài một lát đi, bận bịu cả ngày khẳng định mệt mỏi, những chuyện nhỏ nhặt này tôi đến làm là tốt rồi.”

A Trạch bị cô ấy cưỡng ép “Xua đuổi” Đến một bên, hoàn toàn không xen tay vào được: “Chút tiền kia không thiếu, vừa muốn làm việc nhà vừa muốn chăm đứa bé, cô sẽ rất mệt mỏi. Công việc của tôi còn tốt, không có đặc biệt mệt mỏi, bình thường đại đa số thời gian đều là nhàn rỗi.”

An Nhã nghiêng đầu hướng anh ấy cười cười: “Không mệt liền tốt. Kỳ thật tôi cảm giác Diệp Quân Tước cũng không có rất xấu, chí ít anh đối với anh bình thường cũng không tệ lắm.”

A Trạch bình thường sẽ không ở sau lưng đàm luận sự tình liên quan tới Diệp Quân Tước, nhưng là điểm này, anh rất tán đồng: “Đúng, anh cũng không xấu, chỉ là mỗi người đều có phương thức xử lý của riêng mình, phương thức của anh, là người Diệp gia nhất quán dùng. Tôi ở Diệp gia làm việc nhiều năm như vậy, sớm đã thành thói quen. Thật muốn nói đến, lúc trước thời điểm tôi đi theo Diệp lão gia, còn không có sống được an nhàn như hiện tại, hiện tại cùng trước đó so ra, thật tốt hơn nhiều.

Không có chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ một mực lưu tại Diệp gia giúp anh làm việc.”

An Nhã đối với bất kỳ quyết định gì của anh ấy cũng không có phản đối: “Anh cảm thấy được thì được.”

An Nhã tay chân rất nhanh nhẹn, rất nhanh đồ ăn liền làm xong, thời điểm A Trạch ăn cô an vị ở một bên nhìn, chỉ cần một ánh mắt, một động tác của anh, cô ấy liền biết anh cần gì, đồng thời sẽ rất nhanh đưa ra phản ứng, nghênh hợp nhu cầu của anh ấy. Cô đối với thói quen sinh hoạt của anh ấy giống như triệt để hiểu thấu, thế nhưng là giữa hai người lại giống là luôn cách một tầng lưới mỏng.

Bởi vì bình thường đứa bé là theo chân cô đi ngủ, cho nên bọn họ vẫn là không có cùng phòng, đây cũng là địa phương trong lòng An Nhã một mực kiềm chế. Cô lấy dũng khí nói: “Đêm nay đứa nhỉ ngủ cùng phòng a dì, nếu không anh… đến phòng tôi đi?”

A Trạch đang uống canh, bắt thình lình bị cô làm sặc: “Khụ khụ khu… Cái này… Hôm khác đi…” An Nhã mặc dù cũng không tiện, nhưng đã chủ động, dứt khoát chủ động đến cùng: “Loại chuyện này tại sao phải hôm khác? Một người con gái như tôi đã chủ động trước, anh làm sao vẫn là nhăn nhăn nhó nhó…2 Hay là… Anh không thích tôi?”

Chương 845: Tôi không có khẩu vị này.

A Trạch không biết nên làm phản ứng gì, trước kia ở Diệp gia bán mạng cho ông cụ, mệt mỏi muốn chết, không có rảnh nói chuyện yêu đương, về sau đi theo Diệp Quân Tước, ngược lại là xuất nhập qua một chút hội sở, từng động vào con gái, nhưng thật muốn nói đến tình cảm, anh ấy sẽ không, coi là thật, giống tiểu tử không biết làm sao. Thấy anh không đáp lời nói, An Nhã có chút mắt mác: “Đến cùng là cái gì? Trong lòng tôi một mực không chắc, chúng ta không phải đã nói, muốn sống như vợ chồng bình thường sao? Thế nhưng… Ngoại trừ ba lần ban đầu kia, anh vẫn luôn không có chạm vào tôi, cái này tính là vợ chồng gì? Đàn ông bình thường như anh, chẳng lẽ anh liền không có… nhu cầu phương diện kia sao?”

A Trạch nghĩ đến ba lần ban đầu cùng với cô kia, khi đó là bị Diệp Quân Tước ra lênh, ôm mục đích hoàn thành nhiệm vụ, nói không ra có bao nhiêu hưởng thụ, cũng không có cảm giác đặc biệt gì, nhưng thời điểm hồi tưởng lại, chỉ tiết vẫn là rõ ràng như vậy.”

Hầu kết anh chuyển động một chút: “Tôi đến là được…” An Nhã luôn cảm thấy anh có một vạn cái không tình nguyện, giống như là bị cô bức vậy. Cô xấu hỗ cắn cắn cánh môi: “Nếu anh không vui, tôi cũng không miễn cưỡng. Dù sao anh đi theo Diệp Quân Tước người như vậy, khẳng định ở bên ngoài không ít đụng vào phụ nữ, đàn ông có tiền đều như thế, tôi có thể hiểu được.”

A Trạch có chút đau đầu: “Không có, thật không có, chân anh bị thương lâu như vậy, sao có thể ra ngoài lêu lỗng? Trung thực rất lâu, tôi suốt ngày đi theo anh, càng thêm không có khả năng tự mình ra ngoài làm loại chuyện đó. Tôi cũng không có…

Không vui, chỉ là cần chút giảm xóc mà thôi.”

Chờ anh buông xuống bát đũa, An Nhã cấp tốc đem phòng bếp thu thập xong: “Để anh tự mình giảm xóc, không biết muốn giảm xóc tới khi nào, anh vào đây.” Nói xong, cô đi đầu đi vào phòng ngủ.

A Trạch kiên trì đi vào theo: “Nếu không tôi tắm trước?”

An Nhã đột nhiên ôm lấy anh, chủ động hôn lên môi của anh ấy: “Không cần, chút nữa rồi tắm…”

Cảm nhận được cánh môi cô mềm mại, A Trạch hô hấp trì trệ, lập tức chủ động đưa tay vòng lấy thân eo cô. Bọn họ chưa từng hôn, đây là lần đầu tiên, thân thể của cô, ngược lại ngây ngô như trong ấn tượng. An Nhã vốn dĩ là “Cái thùng rỗng”, không có kinh nghiệm gì, ngoại trừ chủ động hôn hôn anh, cũng không có chuyện khác. Phát hiện A Trạch dần dần chủ động đi lên, cô ấy liền tùy ý anh chủ động. Gian phòng bên trong tắt đèn, lờ mờ tia sáng che lại ngượng ngùng cùng một tia xấu hổ lẫn nhau, theo tiếng thở phát ra, nhiệt độ lẫn nhau cũng dần dần cực nóng.

A Trạch là đàn ông bình thường, cũng có nhu cầu bình thường, kiềm chế đã lâu phát ra, để An Nhã khó mà chống đỡ. Thanh âm cô khóc thút thít đễ A Trạch toàn thân cứng đờ: “Đau? Tại sao khóc…?” Trong ngữ điệu anh mang theo chút bối rối luống cuống.

Cô lắc đầu, ôm chặt anh: “Không phải, em chẳng qua là cảm thấy rất hạnh phúc, gặp anh, em dùng hết may mắn cả đời.”

So sánh A Trạch và An Nhã “hài hòa” , Diệp Quân Tước bên kia liền không tốt lắm.

Bận bịu cả ngày về đến nhà, anh phát hiện Khúc Thanh Ca vậy mà ở hài nhi phòng đi ngủ, không có về phòng ngủ,cửa phòng hài nhỉ còn bị khóa trái, anh vào không được.

Hắn có chút không hiểu thấu, đây là đang trồn tránh anh sao?

Sáng sớm ngày thứ hai, lúc anh xuống lầu gặp Khúc Thanh Ca ở phòng khách đùa đứa bé cùng chơi, trực tiếp hỏi: “Cô làm gì mà không về phòng ngủ?”

Khúc Thanh Ca không nhìn hắn: “Đứa nhỏ đêm qua không thấy tôi, cả đêm khóc, quá ồn.”

Hắn có ý kiến, ý kiến vẫn còn lớn: “Ban đêm giao cho bảo mẫu không được sao?”

Cô dừng một chút: “Tôi muốn tự mình trông đứa nhỏ.”

Diệp Quân Tước dục cầu bất mãn hỏa khí tràn đầy: “Vậy cô cứ ngủ với nó đi, về sau đừng trở về phòng ngủ.”

Nói xong anh liền mang theo lửa giận ra cửa. Khúc Thanh Ca có chút không hiểu thấu, anh lúc nào cần cô bồi tiếp đi ngủ?

Trước kia đừng nói cô không ở gian phòng ngủ, coi như không ngủ ở trong nhà, anh cũng tuyệt đối sẽ không hỏi đến. Bất quá… Cô là cố ý đang trốn tránh anh, cô phát giác được anh gần đây có chút ý nghĩ, thế nhưng là cô hậu sản luôn cảm thấy vết thương còn không có khôi phục tốt, có chướng ngại tâm lý, anh cũng không phải người biết thương cảm người khác.

Trên đường đến công ty, Diệp Quân Tước mặt mũi tràn đầy vẻ lo lắng, A Trạch thì là mặt mày hớn hở, tâm tình nhìn qua tốt không được.

Diệp Quân Tước nhìn A Trạch không vừa mắt: “Diễm ngộ?

Sáng sớm vui vẻ như vậy.”

A Trạch nghiêm mặt nói: “Không có, cũng chỉ là đơn thuần tâm tình tốt mà thôi, thiếu gia, anh có vẻ giống như sáng sớm liền hỏa khí hừng hực?”

Diệp Quân Tước vừa nghĩ tới Khúc Thanh Ca liền nổi khí: “Đừng hỏi, không muốn nói. tối nay sớm tam làm một chút, đi thư giãn một tí.”

A Trạch vội vàng nói: “Tôi thì không đi được, tự anh đi thôi, An Nhã còn ở nhà chờ tôi ăn cơm.”

Diệp Quân Tước từ trong lời nóiA Trạch nghe được ít chuyện: “Nha, để ý như vậy? Đến đi chơi cũng không đi? Đàn ông ctrung thực như thế làm gì? Ôn nhu hưởng không vui?”

A Trạch ăn ngay nói thật: “Chỉ là tiêu khiển nhàm chán thôi, không có ý gì. Loại địa phương kia dễ dàng để cho người ta mê thất bản thân, tôi vẫn là không đi.”

Diệp Quân Tước không có ép buộc A Trạch, anh nghĩ tới một người, Mục Đình Sâm, cùng Mục Đình Sâm đi loại địa phương kia, hẳn là sẽ tương đối thú vị đi…?

Ban đêm, Mục Đình Sâm nói có xã giao, không có về nhà ăn cơm. Ôn Ngôn cũng không hỏi nhiều, đối với anh hết sức yên tâm, nàng nếu là biết anh bị Diệp Quân Tước kéo đi hội sở tìm thú vui, sợ là sẽ tức điên. Mục Đình Sâm cũng là đến lúc đó mới biết được Diệp Quân Tước chơi đến “Ăn mặn”, trong bao sương mập mờ dưới ánh đèn, một đám nữ nhân lộ ra đùi tao thủ lộng tư, ngoại trừ Diệp Quân Tước, cũng chỉ có hai cái bảo tiêu canh giữ ở cổng, những người khác đều là phụ nữ.

Trong bao sương tản ra hương vị rượu thuốc lá, còn có mùi nước hoa trên người phụ nữ, nồng nặc để cho người ta hoa mắt váng đầu. Mục Đình Sâm cau mày đi qua ngồi xuống: “Có việc liền nói, không có việc gì đừng lãng phí thời gian của tôi.”

Diệp Quân Tước ôm hai nữ nhân cười nói: “Có việc, chơi cũng là việc, đồ tốt muốn mọi người chia sẻ mà, những này cô nàng đều là hàng thượng đẳng, sạch sẽ, vừa tới, anh chọn hai người đi, đừng nói cho tôi là anh bất động, anh cũng chỉ lớn hơn tôi mấy tuổi mà thôi.” Nói rồi, anh ra hiệu hai nữ nhân nhìn có vẻ đơn thuần chạy đến hầu hạ, không đợi nữ nhân đụng phải Mục Đình Sâm, Mục Đình Sâm liền tức giận đứng lên: “Đường động rôi! Tôi có có khẩu vị này, chính anh chậm rãi chơi đi, sớm biết anh tìm tôi ra không phải nói chính sự, tôi mới sẽ không tới gặp anh.”

Diệp Quân Tước buông ra nữ nhân trong ngực, tiến lên đem Mục Đình Sâm túm trở về trên ghế sofa: “Thật không chơi?

Không chơi thì không chơi, đừng nghiêm túc như vậy mà. Có chính sự, uống rượu với tôi trước, xong chúng ta trò chuyện tiếp.”

Mục Đình Sâm đáy mắt đều là ẳn nhẫn, nếu không phải hiện tại không hợp vạch mặt, anh tuyệt đối quay đầu rời đi. Bởi vì sợ Diệp Quân Tước thêm “liệu” trong rượu , từ đầu tới đuôi Mục Đình Sâm đều không uống một ngụm rượu, Diệp Quân Tước cũng mặc kệ anh, chú ý uống đến vui vẻ: “Anh biết không? Kỳ thật khi còn bé, tôi đối với anh càng nhiều hơn chính là ghen tị.

Thời điểm anh còn chưa biết sự tồn tại của tôi, tôi đã gặp anh rồi…”

Chương 846: Tự mình trải nghiệm được.

Mục Đình Sâm ung dung nhìn hắn: “Từng gặp tôi ở đâu?

Khẳng định không phải ở Mục gia, thân phận lúc đó của anh, không có tư cách bước vào Mục gia.”

Diệp Quân Tước không có để ý trong lời nói của anh có “Kẹp thương đeo gậy” , đem một đám nữ nhân đuổi ra ngoài, chờ thời điểm chỉ còn lại hai người, anh mới lên tiếng: “Đúng, không ở Mục gia, tôi và mẹ tôi thuê trọ ở lầu dưới.”

Thuê trọ lầu dưới?

Mục Đình Sâm cần thận nhớ lại một chút, có một lần anh theo cha tự thân đến công ty họp, bên trên con đường về, đi ngang qua một mảnh chung cư, cha nói để anh trong xe chờ, nói là đi gặp một lão bạn, rất nhanh trở lại. Anh cũng không có đem lòng sinh nghỉ, cũng không có nghĩ về phương diện nào khác, trước sau dừng lại chẳng qua chỉ tầm mười phút, chắc hẳn chính là lần kia đi. Nói đến buồn cười, cha anh đi gặp tình nhân, anh lại còn không biết chút nào chờ ở dưới lầu, nếu là biết sớm, có lẽ không có chuyện phát sinh về sau…

Cũng chính bởi vì những chỉ tiết này, anh đối với người cha đã mắt nhiều năm trong lòng vẫn còn chán ghét, tại sao muốn cho anh biết loại sự tình này? Tại sao muốn để anh đi loại địa phương kia? Coi anh như một thằng đần vậy… Nhìn phản ứng của anh, Diệp Quân Tước nói tiếp: “Anh hẳn là nhớ lại rồi, ngày đó tôi vừa lúc ở dưới lầu chơi đùa, nhìn xem cha lên lầu, vốn dĩ là giống lúc trước vui vẻ bước lên trên, thế nhưng là tôi nhìn thấy anh. Trong nháy mắt đó, hai chân tôi giống như rót chì vậy, hiếu kỳ về anh lại thêm đó ky, cũng là lần đầu tiên tôi biết sự thật tôi là con riêng. ANh ngồi ở trong xe sang trọng, hưởng thụ lấy đãi ngộ tốt nhất, mà tôi chỉ có thể cùng mẹ trốn ở địa phương không thể lộ ra ngoài ánh sáng, chưa từng có quang minh chính đại mà chùng cha ra ngoài lần nào, một lần cũng không có… Dù là tôi và mẹ tôi sinh bệnh, cũng là cha phái người đưa chúng tôi đi bệnh viện. Tôi hận ông ấy từ lúc nào…?

Tôi cũng nhớ không rõ, nhưng là không phải đột nhiên liền bắt đầu oán hận, là theo thời gian từng chút tích lũy được. Tôi cũng hận ta mẹ, nhất định phải đi làm loại kia việc không thể lộ ra ngoài, còn sinh ra tôi, để cho tôi phải cùng bà ấy sống trong bóng tối. Bà ấy tự làm mình hầm chết, xem như đáng đời đi, đáng thương lại đáng hận, bà ấy từ vừa mới bắt đầu liền biết không có kết quả.”

Sự tình qua đi nhiều năm như vậy, Mục Đình Sâm nghĩ đầy đủ thấu triệt, cũng có thể rất trực quan phân rõ ràng đúng sai: “Không sai, cha đáng hận, mẹ anh cũng vậy, trận kia sai lầm tình cảm đưa đến bi kịch về sau, ai cũng khó từ tội lỗi. Thứ duy nhất tôi thắng anh, chính là lúc sinh ra, tôi là đại thiếu gia Mục gia, quang minh chính đại, còn anh, chỉ là cái con riêng.

Diệp Quân Tước nhìn chằm chằm chén trong tay cười: “Ha ha… Đúng vậy, mặc kệ tôi trở thành ai, thực chất bên trong đều vẫn là người con riêng không thể lộ ra ngoài ánh sáng kia, anh không biết, tôi có bao nhiêu chán ghét huyết dịch Mục gia đang chảy trong thân thẻ.

Mục Đình Sâm không tiếp tục nói chuyện, anh cũng vậy, từng chán ghét dòng máu chảy trong người đàn ông đó, đã từng không chỉ một lần nghĩ tới, nếu không có quan hệ gì với người đàn ông kia thì tốt biết bao nhiêu.

Sau một hồi lâu, Diệp Quân Tước đột nhiên dời chuyển chỉ đề: “Tôi biết lượng hàng anh để cho công ty vận chuyển bên tôi và nhà khác là không phải chia đều, nhưng mà không quan trọng, tôi sẽ để cho anh tin tưởng tôi, chuyện làm ăn, tôi không thua kém anh.”

Mục Đình Sâm thản nhiên thừa nhận: “Không sai, không phải chia đều, nếu anh đã tự tin như vậy, vậy thì rửa mắt mà đợi đi.

Nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước, chỗ như thế này, làm cho tôi không thoải mái.

Diệp Quân Tước mượn tửu kình châm chọc nói: “Thời điểm tám trăm năm trước anh cũng từng chơi ở nói thế này đi? Khi đó cũng không có gì không thoải mái, là sợ Ôn Ngôn phát hiện gây phiền phức với anh?”

Mục Đình Sâm giọng nói lạnh lùng: “Ít mượn rượu làm càn, anh cho là ai cũng giống như anh?” Nói xong, anh liền đi thẳng không quay đầu lại.

Diệp Quân Tước bỗng cảm giác không thú vị, đứng lên cài lại vạt áo, sau đó cũng rời khỏi hội sở.

Mang theo một thân mùi rượu trở lại trang viên Diệp gia, toàn bộ trang viên tĩnh mịch đến làm cho người ta cảm thấy bát an, anh say, tùy theo tửu kình cấp trên, một bên lảo đảo nghiêng ngã lên lầu, một bên gọi tên Khúc Thanh Ca. Khúc Thanh Ca từ trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh, chỉ sợ đứa nhỏ bị đánh thức, mặc váy ngủ vội vàng đứng dậy xem xét, thấy anh ngồi ở đầu bậc thang say đến không còn hình dáng, chút tức giận trong người cô lập tức tiêu tán: “Làm sao uống nhiều như vậy? Hơn nửa đêm ồn ào, anh không sợ đánh thức con sao. Đi, tôi dìu anh trở về phòng nghỉ ngơi, uống nhiều như vậy không thấy khó chịu sao?” Thời điểm cô đưa tay ra nắm lấy tay anh, anh đột nhiên đứng lên một tay lấy cô ôm vào trong ngực, lực đạo là trước nay chưa từng có. Cô hơi nhón chân lên, kinh ngạc không biết là nên đẩy anh ra hay là tùy theo anh ôm, nhất định là nhầm cô với người khác đi? Nếu không làm sao lại khác thường như vậy?

Lúc cô đang suy nghĩ lung tung, anh đột nhiên thì thào mà hỏi: “Cô sẽ đột nhiên rời khỏi tôi, yêu người khác rồi sao?”

Cô không trả lời câu hỏi của anh, thoáng dùng sức đầy anh ra: “Sẽ không. Anh uống nhiều, đừng náo nữa, muộn rồi.”

Hắn không buông tha, đưa tay nắm cằm của cô, ép buộc cô nhìn thẳng hắn: “Cô đang gạt tôi sao? Tôi đã làm nhiều chuyện khiến cô chán ghét như vậy, cô từng muốn rời khỏi tôi chưa?”

Cô rã rời đến không muốn ứng phó một người đàn ông uống say, dứt khoát ăn ngay nói thật: “Nghĩ tới rồi, được chưa? Tôi đang chờ anh để cho tôi triệt để hết hi vọng, sau đó liền mang theo đứa nhỏ rời khỏi anh.”

Hắn trầm mặc, đột nhiên xuất hiện yên tĩnh, làm cho lòng người sinh sợ hãi.

Nhìn ánh mắt anh lạnh lùng, Khúc Thanh Ca lại thấy hi hận, không trả lời quả quyết như vậy: “Anh làm tôi đau rồi, uống rượu rồi phát điên, tôi không để ý đến anh nữa.”

Hắn bỗng nhiên chụp lên môi của cô, giống như là muốn đưa cô hủy đi ăn vào bụng, tính xâm lược để cô sợ hãi không thôi, cô không giấy dụa được, lại vô luận như thế nào cũng không thoát được sự kiềm chế của anh. anh cưỡng ép đưa cô ôm lấy trở lại phòng ngủ, còn khóa trái cửa phòng, bên trong gian phòng đen nhánh, cô ẩn ẩn có thể thấy rõ ràng động tác của anh, anh cởi áo khoác xuống đưa cô cưỡng ép áp để trên giường: “Không phải cô muốn chết tâm sao? Tôi thành toàn cho cô, tôi vốn cũng không phải là Diệp Quân Tước, người cô muốn gả, cũng không phải tôi.”

Khúc Thanh Ca hoảng sợ quay mặt chỗ khác tránh đi nụ hôn của hắn: “Là anh không yêu tôi trước! Trong lòng anh đến bây giờ cũng còn chứa người khác, có tư cách gì làm vậy với tôi?!”

Hơn nữa cô đã sớm phát hiện, khi anh trở về trên thân không chỉ có mùi rượu, còn có hương nước hoa, hỗn hợp mùi nước hoa, mùi nước hoa thuộc về phụ nữ… Không cần nghĩ cũng biết anh là từ chỗ nào trở về.

Phản kháng của cô ở trước mặt anh không hề có tác dụng, thời điểm bị anh giày vò, cô nhận mệnh không phản kháng nữa, nước mắt tuyệt vọng thắm ướt gối đầu dưới thân, lòng như tro nguội. Cô đột nhiên bắt đầu lý giải Trần Mộng Dao vì sao có thể quyết liệt từ bỏ ba năm tình cảm mà yêu Kính Thiếu Khanh, không chỉ là bởi vì chuyện anh làm để Trần Mộng Dao cửa nát nhà tan, còn có, trận tình yêu chạy cự li dài kia, một mực ra sức lao tới, cũng chỉ có một mình Trần Mộng Dao, anh chưa hề nghĩ tới Trần Mộng Dao, đổi lại ai, đều sẽ cảm giác đến mệt mỏi. cô hiện tại là cảm giác được, tự mình trải nghiệm được.

Chương 847: Tôi đã thất vọng cực độ về anh rồi!

Rõ ràng là chính anh làm mát Trần Mộng Dao, không phải sao?

Tại sao lúc tất cả mọi thứ không thể vãn hồi, lại phát sinh áy náy? Loại chuyện dư thừa kia, rõ ràng buồn cười như vậy.

Chính vì anh đối đầu một đoạn tình cảm chấp nhát, mới lộ ra cô hiện tại cô tồn tại dư thừa thế nào, mặc kệ anh là Triển Trì hay là Diệp Quân Tước, cô xuất hiện, đều không đúng lúc.

Không biết qua bao lâu, Diệp Quân Tước ngủ say sưa. Khúc Thanh Ca chịu đựng toàn thân đau nhức đứng dậy đi vào phòng tắm, rửa sạch sẽ nước mắt trên mặt, đầu óc của cô vô cùng thanh tỉnh, tình cảm của cô trong mắt anh vốn chính là rẻ tiền, cô cần gì phải lại chấp nhất tại kỳ vọng có một ngày anh có thể yêu cô?

Hắn vốn cũng không phải là Diệp Quân Tước a… anh là Triển Trì, anh nợ Trần Mộng Dao vẫn không thể trả hét, lấy cái gì yêu cô? Tắm rửa xong, cô không có cách nào ngủ, nhìn con gái đang ngủ say, cô lại một lần nữa đỏ cả vành mắt, có lẽ không nên lại ủy khúc cầu toàn, có cái từ gọi “Kịp thời dừng tổn hại”, áp dụng có lẽ chẳng phải dễ dàng, thật là bước một bước kia, nói không chừng nghênh đón chính là ngày nắng.

Thời điểm mới sáng tờ mờ, cô đơn giản mang theo chút hành lý tùy thân, ôm đứa nhỏ đến sân bay. Bởi vì không muốn để cho người khác biết, cô không dụng vali, như thế sẽ có vẻ quá rõ ràng, cho nên liền ôm một cái túi xách không tính quá lớn.

Lúc cô đến sân bay, chuyến bay đi Hải Thành gần nhát là mười một giờ, cô chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Chờ đợi thời điểm cô là có chút thấp thỏm, cô đang suy nghĩ, Diệp Quân Tước nếu biết cô đi, sẽ làm ra phản ứng dạng gì? Lần này cô về Hải Thành, không phải là mơ hồi, là có dự định ly hôn, cỗ phần ông cụ lưu cho cô và đứa nhỏ, cô quyết định không phân cách, toàn bộ chuyển dời đến danh nghĩa đứa nhỏ, dạng này hẳn là sẽ không có cái gì khác nhau, không có khác nhau, Diệp Quân Tước có thể đồng ý ly hôn không chút nào do dự hay không?

Một bên khác, lúc Diệp Quân Tước rời giường nhớ lại chỉ tiết tối hôm qua, không thấy bóng dáng Khúc Thanh Ca, trong lòng của anh có một tia bực bội.

Khi anh đứng dậy đi vào phòng hài nhi, phát hiện không có một ai, táo bạo gọi bảo mẫu tới: “Người đâu? Sáng sớm Khúc Thanh Ca mang theo đứa nhỏ đi đâu?”

Bảo mẫu bận bịu đáp: “Trời mới vừa tờ mờ sáng thời điểm phu nhân liền mang theo tiểu thư ra khỏi nhà, không biết đi làm gì, cô ấy không nói, tôi cũng không dám hỏi…”

Ra khỏi nhà? Còn là thời điểm trời tờ mờ sáng? Có thể có chuyện gì là cần sớm như vậy ra ngoài xử lý? Diệp Quân Tước ẩn ẩn cảm nhận được một tia bắt an: “Lúc cô ấy ra cửa có cầm theo gì không?”

Bảo mẫu lắc đầu: “Cầm theo một cái túi xách không quá lớn, hẳn là dùng để đồ của tiểu thư, cũng đựng không được quá nhiều đồ vật. Có muốn tôi gọi điện thoại cho phu nhân hay không?”

Diệp Quân Tước bực bội vẫy tay, lấy điện thoại ra bám số Khúc Thanh Ca, lại nhắc nhở ở trạng thái tắt máy. anh đoán được mắy phần, cô là muốn về Hải Thành, rời khỏi anh… Lần không giống lần trước, cô không phải do phát cáu, anh có thể cảm giác được, đối với chuyện tối hôm qua, anh có chút ảo não, lập tức gọi điện thoại cho A Trạch: “Đi, nhanh đi tìm Khúc Thanh Ca, cô ấy vừa đi lúc trời sáng, đi xem một chút chuyến bay Hải Thành gần nhất chính là lúc nào, cô ấy mang theo đứa nhỏ, đại khái đang ở sân bay.”

Cúp điện thoại, anh thay quần áo, cầm lên chìa khóa xe đi thẳng đến sân bay gần nhát.

Trên đường anh lái xe rất nhanh, trước đó bởi vì chân tổn thương thật lâu đều không có lái xe, thoáng có chút lạnh nhạt, nhiều lần hiểm hiểm đụng vào, trán của anh cũng toát ra một tầng mồ hôi dày đặc. Thật vất vả an toàn đến sân bay, người đông nghìn nghịt trước mắt làm tâm anh lạnh một nửa, lúc gọi điện thoại cho A Trạch anh không cần thận bàn giao, A Trạch sẽ không phải cũng là một mình đến chứ? Nhiều người như vậy, hai người bọn anh không biết đến tìm tới bao giờ.

Rất nhanh, A Trạch cũng chạy tới, may mà A Trạch mang theo mấy người đến, mỗi người hướng hướng khác nhau đi tìm, xuyên qua biển người mênh mông, lộ ra nhỏ bé như vậy. Loại thời điểm này, đầu não A Trạch là tương đối thanh tỉnh, tra được chuyến bay gần nhất đi Hải Thành, thuận theo lộ tuyến tìm, rất nhanh, anh nhìn thấy Khúc Thanh Ca ôm đứa nhỏ ở phòng chờ máy bay, cậu nhóc đang ngủ say sưa trong lòng Khúc Thanh Ca, Khúc Thanh Ca nhìn qua cũng rất điềm tĩnh, không giống như là mang theo bi phẫn rời đi, nhưng vì sao thời điểm đi cũng không biết nói một tiếng?

Người tìm được, A Trạch nhẹ nhàng thở ra, cất bước tiến lên: “Phu nhân.”

Khúc Thanh Ca giật mình, ngước mắt nhìn hắn: “Diệp Quân Tước… Bảo anh đến?”

A Trạch gật đầu: “Vâng, thiếu gia cũng tới, nhưng mà tôi tìm ra cô trước. Tại sao cô muốn đi? Nếu là muốn trở về thăm nhà, cũng hẳn là nên cùng thiếu gia nói một tiếng, sáng sớm anh ấy khả năng… Có chút táo bạo, chờ một chút cô đừng mạnh miệng với anh ấy.”

Khúc Thanh Ca cười khổ nói: “Mạnh miệng thì thế nào? anh có thể làm gì tôi? A Trạch, xem ở quen biết một trận, đừng nói cho anh ta biết anh đã tìm thấy tôi, tôi không chỉ muốn đi, tôi còn muốn ly hôn, mang theo đứa nhỏ. Tôi phải lặng lẽ đi, là sợ anh ta không cho phép tôi mang theo đứa nhỏ, con gái là toàn bộ của tôi, tôi không thể tự mình rời đi. Chuyện của tôi với anh ta dăm ba câu cũng không nói rõ rành, A Trạch, giúp tôi một chút, được không?”

Kỳ thật Diệp Quân Tước đối với Khúc Thanh Ca thế nào, trong lòng A Trạch đều nắm chắc, cho nên mới lâm vào tình cảnh lưỡng nan. Bình tĩnh mà xem xét, anh là giúp Diệp Quân Tước làm việc, ai cũng không nên đắc tội, không có lựa chọn nào khác: “Thật xin lỗi.”

Khúc Thanh Ca giống như là biết đáp án của anh ấy, cúi thấp đầu xuống, than nhẹ một tiếng: “Bỏ đi… Tôi biết, tôi hiểu lập trường của anh, anh sẽ không phản bội anh ta.”

A Trạch không nói chuyện, gọi điện thoại cho Diệp Quân Tước.

Rất nhanh, Diệp Quân Tước chạy tới, thở phì phò đỗ ập xuống chất vấn: “Con mẹ nó cô chơi trò gì vậy?! Rời nhà trốn đi đến nghiện?!” anh không biết giờ này khắc này anh cảm xúc biểu hiện ra có bao nhiêu táo bạo, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục tốt hai chân đang ẩn ẩn đau. Khúc Thanh Ca thấy người ngoài nhìn anh kinh ngạc, bình tĩnh ngắng đầu nhìn Diệp Quân Tước: “Nơi này không phải nhà của tôi, sao lại là rời nhà trốn đi? Tôi hiện tại, muốn về nhà của tôi, mang con gái tôi. Tôi hiện tại không muốn nói thêm gì với anh, mọi thứ chờ về Hải Thành rồi nói. Còn nửa giờ nữa tôi lên máy bay, anh còn có chuyện gì muốn nói sao?”

Diệp Quân Tước thần sắc lạnh xuống: “Hiện tại cùng tôi trở về.”

Khúc Thanh Ca quyết liệt nói: “Tôi không, tôi đã nói đến rất rõ ràng, anh muốn động thủ với tôi ở đây sao?!”

Đương nhiên sẽ không, Diệp Quân Tước chắc chắn sẽ không đánh một nữ nhân ôm đứa nhỏ, nhưng lửa giận của anh cũng đã không thể nhịn được nữa: “Tôi nói lần cuối, cùng tôi trở về.”

Cô có chút sụp đổ đỏ cả vành mắt: “Anh rốt cuộc muốn tôi thế nào? Tôi không muốn kiên trì nữa, tôi không muốn thích anhI Ta cũng không tiếp tục muốn trông coi một tảng đá mãi mãi cũng có hơi ấm, tôi không muốn con gái tôi sống ở hoàn cảnh không có sự ấm áp, tôi đã thất vọng cực độ về anh rồi!”

Diệp Quân Tước không nói nhảm với cô, giơ tay lên một cái, ra hiệu A Trạch động thủ. A Trạch khó xử nhìn Khúc Thanh Ca một chút: “Đắc tội rồi… Phu nhân…”

Chương 848: Đừng không để lối thoát cho mình.

A Trạch đoạt lấy đứa nhỏ giao cho Diệp Quân Tước, sau đó cưỡng ép đem Khúc Thanh Ca mang rời khỏi sân bay. Trở lại trên xe, Khúc Thanh Ca đã lệ rơi đầy mặt: “Tôi muốn ly hôn với anh!”

Diệp Quân Tước trầm mặc không nói một lời, A Trạch vừa lái xe, âm thầm nhéo một cái mồ hôi lạnh, hai người này đây là náo cái gì? Anh vẫn cho là có một ngày Diệp Quân Tước cùng Khúc Thanh Ca hội tán như vậy, nhưng tuyệt đối là Diệp Quân Tước vứt bỏ Khúc Thanh Ca, không nghĩ tới hiện tại tình thế là trái lại, Khúc Thanh Ca thành người mở miệng trước kia. Theo lý thuyết Diệp Quân Tước hẳn là thuận miệng đồng ý, bởi vì trong lòng Diệp Quân Tước chứa nữ nhân khác, lúc trước kết hôn cũng không tự nguyện, vì sao còn phải náo một màn như thế? Chẳng lẽ là bởi vì cỗ phần ông cụ trước khi lâm chung phân phối a? Chỉ có thể dùng cái này giải thích.

Thấy Diệp Quân Tước không lên tiếng, Khúc Thanh Ca sụp đỗ lập lại: “Anh đã nghe chưa? Tôi muốn ly hôn với anh!”

A Trạch mò hôi lạnh đều xuất hiện, Diệp Quân Tước sắc mặt càng ngày càng khó coi, chờ một lúc nếu là đánh nhau, anh nên giúp ai?

Đột nhiên, Diệp Quân Tước âm thanh lạnh lùng nói: “Tôi nghe được, tôi cũng không phải kẻ điếc, không đáng lớn tiếng như vậy.”

A Trạch nghẹn họng nhìn trân trối, vạn lần không nghĩ tới Diệp Quân Tước sẽ là loại phản ứng này.

Khúc Thanh Ca chán nản: “Nghe được thì tốt, trở về chúng ta liền làm đơn ly hôn, đứa nhỏ đi theo tôi, cổ phần thuộc về tôi đều trên sang danh nghĩa đứa nhỏ, chuyện khác tôi cái gì cũng không cần!”

A Trạch bị hù dọa, nếu Diệp Quân Tước không đồng ý ly hôn chỉ là bởi vì vấn đề cổ phần, hiện tại Khúc Thanh Ca chủ động muốn đem cổ phần chuyển dời đến danh nghĩa đứa nhỏ, cái kia… Diệp Quân Tước sẽ không chút huyền niệm ly hôn sao?

Anh không kềm được, kiên trì chen miệng nói: “Phu nhân, đừng xúc động, có lời gì trở về rồi nói!”

Khúc Thanh Ca lau nước mắt: “Tôi và anh ta không có gì đáng nói!”

Diệp Quân Tước quay mặt chỗ khác nhìn về phía ngoài cửa số xe: “Vậy thì ngậm miệng đi.”

Khúc Thanh Ca khóc đến lợi hại hơn, khống chế không nổi thút thít: “Tôi không ngậm miệng! Trước kia tôi cái gì cũng nghe anh chính là bởi vì tôi thích anh, cảm thấy tương lai có hi vọng, hiện tại tôi không thích anh, anh thích thế nào thì như thế đi!”

Diệp Quân Tước đưa ra một cái tay vuốt vuốt mi tâm: “Anh lại nhao nhao đứa nhỏ sẽ khóc, để cho tôi thanh tịnh một lát được không?”

Khúc Thanh Ca cả giận nói: “Anh đưa trả con gái cho tôi!” anh lập tức hai tay đêm đứa nhỏ ôm chặt: “Một mình cô cũng có thể ra đứa nhỏ sao? Con gái là của tôi, cái gì gọi là “Trả lại cho cô”? Tôi thế này không gọi là cướp. Không phải cô muốn ly hôn sao? Tôi có đề nghị, tôi có thể đồng ý ly hôn, nhưng là con gái không thể theo cô, cái khác, cô muốn đều có thể thương lượng.” Đứa nhỏ là ranh giới cuối cùng của Khúc Thanh Ca, cô phát điên nói: “Dựa vào cái gì?! Lúc tôi mang thai anh có quan tâm? Mang thai đến sinh hạ nó, anh cũng giống tàng hình, nếu không phải ông nội buộc anh đi tìm tôi, chỉ sợ anh liền một ngày đều không có bồi tôi, dựa vào cái gì muốn tranh đứa nhỏ với tôi? Cái khác tôi cái gì cũng không thiếu, tôi cái gì cũng không cần!”

Nghe đến đó, A Trạch nhẹ nhàng thở ra, anh ấy còn tưởng là Diệp Quân Tước thật sự sẽ đồng ý ly hôn, hiện tại xem ra, cũng sẽ không.

Trở lại trang viên, Diệp Quân Tước trực tiếp để bảo mẫu đem đứa nhỏ ôm đi, không cho Khúc Thanh Ca đụng vào. Khúc Thanh Ca cả người ở vào sắp đến biên giới nổi điên: “Anh đến cùng muốn thế nào?!”

Diệp Quân Tước chậm ung dung đi đến trước sofa ngồi xuống, đốt lên một điều thuốc: “Không muốn thế nào.”

Thái độ anh lạnh nhạt cùng với cô phát điên hoàn toàn tương phản, càng như vậy, cô càng là oán giận: “Tôi nói, tôi muốn ly hôn, không ly không thê!”

Hắn nhàn nhạt liếc cô một cái: Lý do?

Cô hai tay siết thành quyền, cắn răng từng chữ nói nói ra: “Không nghĩ tới, chỉ đơn giản như vậy.”

Hắn khẽ cười một tiếng: “Lúc trước tôi cũng không muốn cưới, cũng không có ai nghe ý kiến của tôi, hiện tại anh nói không nghĩ tới liền qua? Một lần nữa thay cái lý do hợp lý, phải trực quan một chút, nêu là hợp tình hợp lý, tôi liền đồng ý ly hôn.”

Khúc Thanh Ca run rẫy nói: “Một, anh không thích tôi, trong lòng anh còn có Trần Mộng Dao. Hai, anh đối với tôi cũng không tốt, xưa nay không để ý cảm nhận của tôi, anh để cho tôi đối với đoạn hôn nhân này thất vọng cực độ. Ba, tôi không muốn để cho con gái của tôi sinh sống tại nơi không có ấm áp, hai chúng ta, không có cách nào cho nó hoàn cảnh gia đình âm áp, anh để cho tôi không nhìn thấy bất cứ hi vọng nào. Thế này đủ chưa?”

Cô mỗi một chữ đều giống như đang lên án tội của anh, nếu không phải cô nói ra, anh cũng không phát hiện mình có quá mức như thé, từ vừa mới bắt đầu cô vẫn luôn ẩn nhẫn, cho tới bây giờ triệt để bộc phát.

Nhìn cô hốc mắt đỏ bừng, tâm tình của anh có chút phức tạp, thuốc lá ở ngón tay cứ để tùy ý đốt. anh không muốn ly hôn, không có nguyên nhân, hoặc là nói anh không muốn nghĩ lại, nhất định phải nói vì sao, đó chính là tình trạng hôn nhân hiện tại để anh cảm thấy cũng không tệ lắm, con gái cũng rất đáng yêu, đối với anh mà nói, không có lý do ly hôn. anh là đối với Trần Mộng Dao chấp nhất, thế nhưng ly hôn, cũng không thay đổi được cái gì, người con gái đã từng ở cạnh anh ba kia, đã cùng anh không có một tơ một hào quan hệ.

Sau một hồi lâu, anh mở miệng nói: “Cô bình tĩnh lại rồi nói.”

Khúc Thanh Ca đợi không được, cô chỉ muốn thừa dịp hiện tại ý chí kiên định đạt được kết quả, cô sợ cuối cùng lại do dự: “Tôi hiện tại rất tỉnh táo, chí ít đầu não là thanh tỉnh, hiện tại liền nói!”

Diệp Quân Tước hút mạnh một điếu thuốc, sương mù tùy ý từ giữa răng môi phiêu tán: “Nếu cô là tỉnh táo, liền sẽ không đứng ở chỗ này cùng tôi cãi lộn. Người đều sẽ có thời điểm xúc động, đừng không giữ lối thoát cho mình.”

Khúc Thanh Ca trầm mặc chỉ chốc lát, hít sâu một hơi, ở một bên trên ghế sofa ngồi xuống: “Tôi không muốn để cho mình lối thoát, tôi mệt mỏi.” Cảm giác được giữa ngón tay truyền đến cực nóng, Diệp Quân Tước đem đầu mẫu thuốc lá nhắn diệt ở trong cái gạt tàn thuốc: “Tối hôm qua… Thật xin lỗi, tôi uống quá nhiều, không nghĩ tới làm vậy với cô. Công ty còn có việc gấp phải xử lý, tôi đi một chuyến, chuyện khác chờ tôi quay về rồi nói, trước lúc tôi trở về, bảo mẫu sẽ trông đứa nhỏ, cô tạm thời không được đụng vào nó.

Nói xong, anh đứng lên cũng không quay đầu lại rời khỏi trang viên.

Khúc Thanh Ca toàn thân xụi lơ tựa ở trên ghế sofa, nước mắt im ắng chảy xuống, cô thật vất vả quyết định muốn đi, anh vì sao không chịu đồng ý? Đoạn hôn nhân này anh đã không đồng ý, lại có lý do gì cự tuyệt ly hôn?

Hắn vậy mà lại bởi vì chuyện tối ngày hôm qua xin lỗi, tại sao muốn hung hăng tổn thương cô về sau còn nói thật có lỗi? Cô mỗi lần đều là ở sau khi thất vọng tự mình một lần nữa đứng lên, lần nữa tràn ngập kỳ vọng, lần này, cô không muốn tiếp tục ôm lấy kỳ vọng nữa.

Không gặp được con gái, cô có chút bắt lực, gọi điện thoại cho người bạn duy nhất ở đây Trần Mộng Dao. Điện thoại vừa tiếp thông, nghe thấy thanh âm Trần Mộng Dao, cô lại nhịn không được nghẹn ngào: “Mộng Dao, tôi muốn ly hôn với Diệp Quân /IỮ0G5 Trần Mộng Dao giật nảy mình: “Ly hôn? Vì sao? anh làm chuyện gì ghê gớm với cậu sao? Lần trước thời điểm ở yến hội hai người không phải là còn tốt sao? Đến cùng thế nào? Cô đừng khóc…”

Chương 849: Sau này, tự mình sống tốt.

Khúc Thanh Ca khóc rồi lại cười cười: “Ha ha… Kỳ thật cũng không có gì, chính là rốt cục triệt để thát vọng với anh ta, anh ta không yêu tôi, cũng không có cách nào yêu tôi, tôi mệt mỏi, không muốn kiên trì nữa. Hiện tại tôi giằng co không xong với anh vì chuyện muốn ly hôn, tôi chỉ muốn mang con gái đi, anh không đồng ý, anh giữ đứa nhỏ lại, tôi không có khả năng đồng y.

Trần Mộng Dao có chút oán giận: “Yên tâm, tôi hiểu cô, đều là người làm mẹ, hiểu rõ tầm quan trọng của con. Cô có cái gì đừng giấu ở trong lòng, nói ra sẽ dễ chịu một chút, tôi nghe đây.”

Hai người hàn huyên một hồi, Trần Mộng Dao ở công ty, tạm thời có việc, không thể không cúp điện thoại.

Thời điểm bận rộn Trần Mộng Dao vẫn nghĩ sự tình Khúc Thanh Ca muốn cùng Diệp Quân Tước ly hôn, chờ làm xong, cô châm chước liên tục, gọi điện thoại cho Diệp Quân Tước: :Buỏi chiều có thời gian không? Ra gặp mặt, có việc nói với anh.”

Đầu bên kia điện thoại, Diệp Quân Tước trầm mặc mấy giây mới lên tiếng: “Có thời gian, thời gian địa điểm cô định.”

Đến quán cà phê hẹn sẵn chạm mặt, Trần Mộng Dao ngồi xuống gọi cà phê, cũng thuận tiện gọi giúp Diệp Quân Tước, cô biết khẩu vị của anh, căn bản không cần đến hỏi anh.

Nhìn cử động của cô, con ngươi Diệp Quân Tước chìm xuống, lên tiếng hỏi: “ Cô tìm tôi có chuyện gì?”

Cô ngước mắt nhìn hắn: “Thanh Ca nói cho tôi các người muốn ly hôn.”

Diệp Quân Tước giật giật bờ môi, không nói tiếng nào, là Khúc Thanh Ca muốn ly hôn, không phải anh…

Nhưng là những lời này, anh không muốn nói với Trần Mộng Dao. Trần Mộng Dao không thèm để ý anh có đáp hay không, bình tĩnh nói: “Hôm nay, tôi không coi anh là Diệp Quân Tước, tạm thời cho là ở trước mặt tôi chính là Triển Trì. Anh không cảm thấy Khúc Thanh Ca rất giống tô sao sao? Ngốc ngốc lao tới một đoạn tình cảm, bất chấp hậu quả. Tôi tương đối may mắn, không cùng anh kết hôn, cô ấy thảm hơn tôi, còn có con với anh, thế nhưng là anh lại làm cho cô ấy muốn ly hôn. Đây là chuyện của hai người, lúc đầu tôi không nên quản, tôi cũng không muốn quản, tôi chẳng qua là cảm thấy, anh đã có lỗi với tôi, đừng lại có lỗi với cô ấy. Triển Trì, Anh có thể làm việc có tình người một chút không?”

Nhớ lại quá khứ, hai người tâm tình đều là phức tạp, Trần Mộng Dao biểu hiện ra bình tĩnh tỉnh táo, theo tới cô hoàn toàn không giống. Diệp Quân Tước biết, cô là triệt để từ quá khứ chạy ra, mặc kệ anh mang cho cô bóng ma dày đặc đến cỡ nào, cô… Chạy ra, bị vây, chỉ là một mình anh mà thôi. Trong mắt của anh cô đã từng, chính là người con gái thần kinh thô, đơn thuần có chút ngu xuân, cho nên rất dễ bị lừa, anh thậm chí khinh thường đi lừa gạt cô, giờ này khắc này cô, lộ ra không giống như vậy. Đúng vậy, từ đại học đến bây giờ, đều đã thành gia sinh con, đều lớn lên rất nhiều, cô cũng không còn là cô nương quá khứ đơn thuần ngốc nghéếch kia.

Chờ nhân viên phục vụ đem cà phê bưng lên, anh bưng lên nhấp một miếng, mùi vị quen thuộc tại vị giác lan tràn ra. Cà phê trong tay, ngồi đối diện cô, để anh một nháy mắt sinh ra ảo giác, giống như là thời điểm bọn họ còn chung một chỗ, tất cả cũng còn chưa từng đi xa. Trong chớp mắt, bị kéo về hiện thực, loại cảm giác không nguyện ý đối mặt hiện thực lại không thể làm gì để cho người ta tê tâm liệt phế.

Đầu lưỡi còn lại chút đắng chát này, trong lúc lơ đãng tràn đến đáy lòng, càng ngày càng đậm, đến mức, làm anh đỏ cả vành mắt.

Hắn lưu lại cho mình thể diện sau cùng, cố giả bộ khuôn mặt tươi cười, lộ ra ung dung không vội: “Triển Trì đã chết, trên đời, chỉ có Diệp Quân Tước. Trần Mộng Dao, sau này, tự mình sống tốt.”

Nói xong, anh lấy ra tiền cà phê, sau đó cũng không quay đầu lại rời khỏi, bộ dạng vội vã, từ đầu đến cuối không quay đầu lại.

Trở lại trên xe, A Trạch trông thấy anh trong hốc mắt có chút hiện ra đỏ, kinh điệu, cũng chỉ có Trần Mộng Dao có thể khiến anh trở nên như thế.

Diệp Quân Tước trầm giọng nói: “Lái xe, về công ty.”

A Trạch vội vàng đem xe quay đầu, không dám nhiều lời một chữ, loại thời điểm này, nói cái gì cũng dễ dàng đụng trên họng súng. Trần Mộng Dao nhìn xe Diệp Quân Tước đi xa, thở dài nhẹ nhõm. Hi vọng anh có thể nghe lọt, cô cũng không biết hôm nay tới gặp anh là đúng hay sai, bỗng nhiên, cô phát hiện mình có dũng khí đối mặt quá khứ, loại cảm giác này, thật tốt, tất cả không vui, cô đều bao phục, luôn luôn muốn thả hạ, sau khi triệt để buông xuống, mới là phong hồi lộ chuyển. Uống xong cà phê trước mặt, cô mới chậm rãi ung dung rời đi. Đi đến cổng quán cà phê, cô luống cuống, xe Kính Thiếu Khanh vậy mà liền dừng ở cửa chính ven đường! Đây là bị “Bắt gian” cao?

Cô xác nhận trước mấy phút anh còn không ở đây, cho nên là vừa tới sao?

Cô kiên trì đi lên trước, cô chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, Kính Thiếu Khanh đã thò người ra giúp cô mở ra cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế: “Lên xe đi, uống cà phê còn chạy xa như vậy, trời sắp mưa rồi, anh sợ em dính mưa.”

Anh càng là quan tâm, cô càng chột dạ, mặc dù cũng không có làm chuyện xấu gì. Lên xe, cô yếu ớt nói: “Thật xin lỗi, em ra gặp anh không nói trước cho anh, là Khúc Thanh Ca cô ấy…”

Không chờ cô nói xong, Kính Thiếu Khanh liền đánh gãy lời nói của cô: “Được rồi, không cần giải thích, anh tin tưởng em.” Nói rồi, anh nghiêng người tiến lên, giúp cô buộc lại dây an toàn: “Lần sau lại trong thời gian làm việc ra ngoài, anh coi như em bỏ bê công việc, trừ tiền lương của em.”

Trần Mộng Dao không biết nên làm phản ứng gì, chỉ có thể dùng cười ngây ngô để che dấu trong lòng ngũ vị tạp trần, có một người đàn ông tin tưởng cô, dung túng cô, cưng chiều cô, cô còn cần yêu cầu xa vời gì khác sao? Nếu như ngay từ đầu gặp được chính là anh, thật là tốt biết bao, nhưng cuộc sống, vốn luôn quanh co phức tạp như vậy.

Sau khi trỏ lại công ty, Diệp Quân Tước không có làm chuyện khác, mà là châm một điều thuốc, thẳng đến cái gạt tàn thuốc bị đầu mẫu thuốc lá lấp đầy, A Trạch nhìn không được: “Thiếu gia, bớt hút một chút, thế này phổi và cuống họng anh đều không chịu được.”

Diệp Quân Tước không nói chuyện, chờ thuốc lá giữa ngón tay đốt hét, hắnkhông có tiếp tục nhóm lửa tiếp, nhàn rỗi xuống tới tay, có vẻ hơi không chỗ sắp đặt, hiện rõ đáy lòng bắt an.

A Trạch cũng đoán không được anh đến cùng là bởi vì Trần Mộng Dao mới như vậy, hay là bởi vì Khúc Thanh Ca muốn ly hôn, muốn khuyên, cũng không biết nên từ bắt đầu khuyên từ đâu.

Đến lúc tan tầm bình thường, Diệp Quân Tước không rời đi, A Trạch cũng không có rời đi.

Qua hồi lâu, Diệp Quân Tước mới phát hiện A Trạch một mực bồi tiếp anh, hỏi: “Anh làm gì còn không đi? Muộn rồi, trở về đi, không cần phải để ý đến tôi.”

A Trạch cau mày nói: “Thế nhưng là chân của anh vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, bác sĩ nói tốt nhất đừng tự mình lái xe, tránh khỏi về sau lưu lại di chứng, què cả một đời. Thiếu gia, anh trở về sao? Tôi đưa anh trở về trước rồi đi.”

Diệp Quân Tước vừa nghĩ tới tràng cảnh trở về phải đối mặt, liền hoàn toàn không muốn về nhà: “Không cần, anh đi trước đi, tôi còn có việc phải bận rộn, trước không quay về.”

A Trạch há to miệng, muốn nói lại thôi. Diệp Quân Tước đều ở nơi này mắt hồn mắt vía phát đến trưa ngây người, có chuyện bận rồi đã sớm làm xong rồi, đây rõ ràng chính là trốn tránh Khúc Thanh Ca, không muốn trở về. Cuối cùng anh ấy vẫn là “

không có vạch trần, khẽ thở dài một tiếng: “Không sao, tôi vẫn là nên ở đây với anh ây, anh không trở về tôi không yên tâm.

Chương 850: Không muốn ly hôn.

Diệp Quân Tước nhìn chằm chằm A Trạch nhìn mấy giây: “Nếu anh là phụ nữ, tôi có thể sẽ cảm giác được một chút an ủi…

Lằng nhà lằng nhằng làm cái gì? Không cần anh trông coi.”

A Trạch kiên trì quyết định của mình, cũng không hề rời đi.

Diệp Quân Tước tự giễu nói: “Tôi đối với anh cũng không được tốt lắm, anh cũng không mang thù sao? Hiện tại ông cụ cũng mắt, anh hẳn là rất muốn thoát khỏi tôi? Nếu anh thật sự muốn rời đi, tôi có thể thả anh đi.”

A Trạch nghiêm mặt nói: “Trước kia là nghĩ tới rời đi, nhưng là hiện tại, tôi thay đổi ý nghĩ. Anh đối với tôi là không được tốt lắm, nhưng cũng không tính chênh lệch, thay ông chủ khác bán mạng, có lẽ còn không bằng tình trạng hiện tại, tôi làm gì giày vò như vậy? Huống chỉ tại bên cạnh anh cũng quen thuộc.”

Diệp Quân Tước sờ lên cái cằm, dù bận vẫn nhàn nhàn anh ấy: “Tôi còn thực sự không nghĩ tới cuối cùng đối với tôi khăng khăng một mực sẽ là anh.” Cuối cùng, anh lại có chút mê mang: “A Trạch, anh nói xem, đời tôi có phải là không có duy với phụ nữ không? Hay là chính tôi chặt đứt nhân duyên? Nhân sinh của tôi từ vừa mới bắt đầu chính là bi kịch, về sau tôi không ngừng muốn thay đổi cục diện, lại luôn luôn ngã về điểm ban đầu. Tôi chỉ là muốn có người, một mực bồi tiếp ta…

Không phải đều nói có tiền có thể sai khiến quỷ thần sao? Tôi có đủ tiền, làm sao đến cái này đều làm không được? Cũng đúng… Khúc Thanh Ca lại không thiếu tiền, cô ấy muốn chính là tình cảm, nhưng tôi không biết làm sao đi yêu một người, quay đầu ngẫm lại, tôi giống như ngoại trừ bản thân mình, chưa từng yêu người khác, cả Trần Mộng Dao… Tôi có thể cũng chỉ là ỷ lại mà tôi, cô ấy theo tôi ba năm, tôi liền đương nhiên cho là cô ấy của tôi, đợi cô ấy đi theo người khác, ta mới đồ ky đến nỗi điên. Tôi đại khái chỉ là không thích cảm giác một mình cô đơn, cho nên mới đối với cô ấy có chấp như vậy, thứ Khúc Thanh Ca muốn, tôi không cho được.”

A Trạch nghĩ nghĩ, nói: “Thiếu gia, kỳ thật thứ phu nhân muốn, anh có thể cho. Dù là anh không có yêu cô ấy, cũng có thể đối với cô ấy ôn nhu quan tâm một chút, chuyện phụ nữ cần nhát, là đàn ông đối tốt với cô ấy, đây là cơ sở, cũng không khó làm được. Tôi đã nhìn ra, mặc kệ là bởi vì sao, anh cũng không muốn cùng phu nhân ly hôn, vậy thì không rời, đánh chết biệt ly, ly hôn, cô ấy liền giống Trần Mộng Dao, không còn quan hệ gì với anh. Anh không trở về nhà cũng là bởi vì muốn trốn tránh cô ấy đi? Nếu cô ấy náo với anh, anh liền tùy cô ấy náo, tuyệt đối đừng buồn bực, đối với phu nhân, anh nên dùng tốt tính đối đãi. Hai người sớm chiều ở chung lâu như vậy, không có tình cảm là không thể nào, trong lòngphu nhân kỳ thật cũng không nỡ.”

Diệp Quân Tước lộ ra mà có chút không có tự tin: “Cô ấy thật sự sẽ không nỡ sao? Nếu không phải tôi phát hiện sớm, hiện tại cô ấy chỉ sợ đã ở Hải Thành. Nói thật… Phát hiện cô ấy sắp đi, tôi có chút hoảng… Nhưng tôi không biết đem cô ấy cưỡng ép giữ lại có phải là đúng không, tôi không rõ ràng trong lòng chính mình là nghĩ như thế nào, đến cùng là bởi vì sợ một mình cô đơn tịch mịch mới giữ cô ấy lại, hay là thật hy vọng cô ấy ở lại… Về trước quá ích kỷ.”

A Trạch khuyên đến: “Vậy coi như về sau đi. Thiếu gia, tôi đưa anh trở về? Sớm muộn cũng phải đối mặt, anh cũng không thể một mực trốn ở công ty. Anh bây giờ không cho phu nhân tiếp xúc với tiểu thư, cũng không cho cô ấy liên hệ với người Khúc gia, anh lại không trở về nhà, cô ấy sẽ phát điên mát.”

Diệp Quân Tước thở dài một tiếng, đứng lên cầm áo khoác: “Đi thôi, anh nói không sai, tránh là tránh không khỏi.”

Trở lại trang viên Diệp gia, lúc Diệp Quân Tước xuống xe, A Trạch hỏi: “Muốn tôi vào chung với anh không?”

850-1.jpg 850-2.jpg

vậy liền cả một đời đều không gặp được con gái, tự chọn!”

Nói xong, anh vượt qua cô đi lên lầu.

Khúc Thanh Ca vội vàng theo sau: “Anh đến cùng muốn thế nào?!”

Bước chân Diệp Quân Tước bỗng nhiên dừng lại, đây không phải cô lần thứ nhất hỏi anh cái vấn đề này, mỗi một lần đều để anh vô cùng tức giận. anh có thể thế nào? anh cũng không muốn thế nào, hoặc là nói, chính anh cũng không biết mình muốn thế nào. Trầm mặc mấy giây, âm thanh anh lạnh lùng nói: “Khúc Thanh Ca, tôi không có muốn thế nào, tôi không phải sài lang hỗ báo cái gì, cô không cần coi tôi là làm sinh vật khủng bố gì. tôi… con mẹ nó chỉ là không muốn ly hôn thôi, cô hiểu chưa?! Coi như tôi sai, chúng ta còn giống như trước đó yên ổn sống được không? Nếu cô đối với tôi có chỗ không hài lòng, tôi sửa, được chưa? Tôi mệt mỏi… Không có sức tiếp tục ầm ï với cô, nếu cô cảm xúc ổn định không được, thì tạm thời đừng tiếp xúc với con, chính cô tự nghĩ.”

Khúc Thanh Ca kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, cô cũng đoán không ra trong lòng của anh đến cùng đang suy nghĩ gì, nghĩ đến cổ phần, cô trong con ngươi dâng lên một vòng sáng ngòi: *Có phải anh không hài lòng với cỗ phần? Nếu cổ phần thuộc về tôi đều chuyển sang danh nghĩa con gái anh vẫn không yên tâm, tôi đem cổ phần của tôi đều chuyển đến danh nghĩa của anh, đều trả lại anh, được không?” Ngoại trừ cổ phần, cô không biết anh còn có lý do gì không ly hôn, cô hiện tại chỉ muốn mang theo con gái về nhà, về thuộc về nhà của cô, cái gì khác đều không quan trọng. Nghe được cô làm đến mức độ như thế cũng muốn rời đi, trong lòng Diệp Quân Tước giống như là xuất hiện một cái lỗ đen, không ngừng mà phóng đại, thôn phệ lý trí của anh. Cỗ phần ông cụ lưu cho Khúc Thanh Ca và đứa nhỏ, chiếm lớn đến đủ uy hiếp được anh, cô lại dễ dàng như vậy liền từ bỏ, vì… rời khỏi hắn!

Hắn bỗng nhiên bắt lấy hai vai của cô, con ngươi nhìn chòng chọc vào cô: “Tôi sẽ không ly hôn, cô cũng không có cách nào từ nơi này rời đi, nghe hiểu không?”

Khúc Thanh Ca sợ hãi vừa nghi nghỉ hoặc nhìn hắn: “Vì… Vì sao?”

Hắn không biết trả lời như thế nào, buông tay ra quay người trở về phòng ngủ. Khúc Thanh Ca ngồi liệt trên mặt đất hơi thở hồn hễn, bực bội nắm lấy tóc dài có một chút xốc xéch, có lẽ cô hẳn là nghe anh, tỉnh táo lại, đến lúc đó mới nói chuyện đàng hoàng với anh, cô như trạng thái bây giờ, mình nhìn mình đều sợ hãi, hoàn toàn chính xác là chăm sóc không tốt đứa nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.