Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều Full Dịch

Chương 454-459




Chương 454: Người Đàn Ông Của Em, Anh Nói Là Tính.

Mục Đình Sâm liếc nhìn ông nội An Nhã, biết đại khái

là chuyện gì xảy ra, nghĩ đến Ôn Ngôn hung dữ, khóe

môi anh gợi lên một vòng không dễ dàng phát giác

cười, không nghĩ tới phu nhân của mình còn có

phương diện thế này, tựa như là… mèo rừng nhỏ…?

Lam Tương đem thuốc trong rương đầy lên tới gần

chỗ Mục Đình Sâm: “Mục tiên sinh, Tiểu Ngôn cũng bị

thương, giúp em ấy xử lý một chút đi.”

Mục Đình Sâm dùng rượu sát trùng cầu giúp khử

trùng vét thương cho Ôn Ngôn, Ôn Ngôn cảm thấy vết

thương nhói nhói, lại không tự chủ hừ hừ. Khuôn mặt

tuấn tú Mục Đình Sâm liền phóng đại ở trước mắt cô,

cơ hồ có thể cảm giác được anh thổi thổi một ngụm

khí tại gò má cô… Nét mặt của anh nghiêm túc chuyên

chú, cô nhìn không thấu trong lòng của anh đang suy

nghĩ gì, anh sẽ cảm thấy mắt mặt vì chuyện hôm nay

cô làm không…

“Ngôn Ngôn, có phải thời kì phản nghịch của em tới

quá muộn rồi không?”

Quả nhiên… anh là đang trách cô sao?

Ôn Ngôn hờn dỗi né tránh tay anh: “Tôi đây không

phải phản nghịch, tôi có nói chuyện đàng hoàng với cô

ta, là chính cô ta không không muốn giải quyết trong

hòa bình. Tôi không quyền không thế, cô ta vừa nhìn

liền biết là tôi là kiểu người không có tiền, báo cảnh

sát nhiều lắm là chú cảnh sát liền răn dạy cô ta vài

câu, thế chả phải là uất ức cho ông cụ bị đánh rồi? Tôi

chỉ là tức giận thôi! Anh là người có thẻ diện, sẽ không

làm cái dạng này, nhưng tôi chỉ là người bình thường,

tôi không cảm thấy hành vi của mình có gì không đúng.”

Con ngươi của Mục Đình Sâm hơi nheo lại, dùng tay

giữ lại cằm cô: “Đừng lộn xộn, mặt lưu lại sẹo sẽ

không đẹp nữa. Làm sao em lại không quyền không

thế? Tại Đế Đô, người đàn ông của em, anh nói liền

tính. Anh cũng không nói là em sai, lần sau, loại việc

này, để cho anh là được.”

Ôn Ngôn theo phản xạ liền đỏ mặt, Lam Tương hiểu ý

cười một tiếng: “Tiểu Ngôn, tiên sinh của cô đối với cô thật tốt.”

Ôn Ngôn có chút không được tự nhiên, không có lên tiếng.

Vừa đi xong sân khấu, Trần Mộng Dao liền tìm tới:

“Không sao chứ?”

An Nhã có chút áy náy: “Thật xin lỗi Mộng Dao, cho cô

thêm phiền toái rồi.”

Trần Mộng Dao thấy ông cụ trở về rồi, nhẹ nhàng thở

ra một hơi: “Không sao, người không sao là được rồi.

Làm sao ônng cụ và Tiểu Ngôn bị thương?”

Lam Tương nói ngắn ngọn sự tình một lần, Trần Mộng

Dao so với Ôn Ngôn còn ác liệt hơn: “Người đâu?

Người phụ nữ kia ở đâu? Giữ lại để cho tôi đánh chết

cô ta! Tại địa bàn của tôi mà cũng dám giương oai, cô

ta là cái thá gì?”

Lam Tương bắt đắc dĩ nói: “Em thật đúng là… May là

không phải em giải quyết. Không sao rồi, bị thương

không nặng, sợ bóng sợ gió một trận.”

Trần Mộng Dao nuốt không trôi cục tức này, giật dây

Mục Đình Sâm: “Phu nhân của anh bị đánh, anh

không có động tĩnh gì sao?”

Mục Đình Sâm đưa tay sửa sang lại cà vạt, thản nhiên

nói: “Ai nói thế? Người trong tay tôi, cũng không thể

giải quyết ngay tại bữa tiệc đi?”

Ôn Ngôn có dự cảm không tốt, cô ít nhiều cũng biết

thủ đoạn của Mục Đình Sâm, cô ta xui xẻo rồi…

Chờ bữa tiệc kết thúc, Mục Đình Sâm để vệ sĩ dẫn

người vào phòng nghỉ, chuyện phát sinh tại bữa tiệc,

Kính Thiếu Khanh đương nhiên cũng không thể mặc

kệ, cái ma bệnh Lâm Táp kia cũng tới tham gia náo nhiệt.

Đàn ông ở trước mắt là người không dễ động vào,

Tiểu Kỳ bị dọa đến hoa dung thất sắc: “Tôi thật không

phải là cố ý… huống chi cũng là Mục phu nhân ra tay TRƯỚC.

Trần Mộng Dao trừng mắt nói: “Ai ra tay trước? Cô nói lại lần nữa!”

Tiểu Kỳ vội vàng đổi giọng: “Là tôi… là tôi không nên

đánh ông cụ… thế nhưng là ông ta đụng vào tôi… Tôi

nhìn tinh thần ông ta không bình thường, tưởng là là

ăn mày trà trộn vào khách sạn… tôi cũng là sợ hãi mới

làm như vậy, hoàn toàn là theo bản năng phản ứng,

không thể trách tôi!”

Ông nội của mình bị người khác sỉ nhục, An Nhã lúc

ấy liền tức phát khóc: “Ông nội của tôi mới không phải

bệnh tâm thần, cũng không phải ăn mày!”

Lâm Táp vốn là lại bị cảm đau đầu, trông thấy con gái

khóc, liền càng thêm nhức đầu: “Được được được…

được rồi… đừng khóc, nên giải quyết như thế nào thì

giải quyết như thế, đánh ông cụ chính xác là quá ác

liệt rồi, làm gì cũng phải nói lời xin lỗi đi? Đây là điều

cơ bản nhất, còn có điều chính là bồi thường.”

Nếu như chỉ dính đến phương diện bồi thường và xin

lỗi, Tiểu Kỳ đương nhiên sẽ không do dự, từ trong ví

tiên lây ra một chông tiên mặt đên: “Tôi xin lôi, tôi bôi

thường! Ông cụ thật sự xin lỗi, tôi không nên động thủ

đánh ông, đều là lỗi của tôi, đây là một vạn tệ, xem

như tiền thuốc men đầy đủ, dư dả, giải quyết thế này

được rồi đi2”

An Nhã nuốt không trôi cục tức kia, không nhìn tiền

Tiểu Kỳ đưa qua, chú ý lau nước mắt của mình.

Mục Đình Sâm hững hờ nói: “Tôi điều tra qua, hình

như cô chỉ là một người mẫu nhỏ tuyến mười tám thì

phải, làm sao trà trộn vào được?”

Tiểu Kỳ có chút chột dạ, cô ta chỉ là đến câu dẫn kẻ

ngốc, phí hết sức lực lớn mới đi theo sếp lớn cùng

đến nơi này, vốn nghĩ có thể quen biết được với nhiều

người đàn ông có tiền, không nghĩ tới sẽ xảy ra loại

tình huống này: “Cùng… cùng bạn đến…”

Đáy mắt Mục Đình Sâm toát ra vẻ khinh thường: “Biết

rồi. Người như cô có thể trà trộn vào đây, cũng thật sự

là xui xẻo. Về sau đổi nghề đi, cô tại cái vòng này, lăn

lộn ngoài đời không nỗi.”

Tiểu Kỳ giống như là quả cầu da xì hơi, ngồi liệt trên

mặt đất, mặt như tối sầằm, Mục Đình Sâm đã buông

lời, về sau cô ta tuyệt đối lăn lộn ngoài đời không nỗi,

chí ít là trong vòng người có tiền lăn lộn không nỗi,

trước khi tới đây cô ta còn đầy ắp ước mơ, không

nghĩ tới là bước lên con đường cùng.

Ôn Ngôn cau mày nói: “Cũng ồn rồi, bỏ đi, để cô ta đi

đi, xúi quầy.”

Thấy cô bỏ qua, Mục Đình Sâm phát phát tay, để vệ sĩ

đem người mang đi, anh còn tưởng là cô sẽ không bỏ

qua như vậy, dù sao động tay trả thù trước cũng là cô…

Chương 455: Không Muốn Đợi Thêm Nữa

Trần Mộng Dao tiến lên đem tiền Tiểu Kỳ để lại đưa

cho An Nhã: “Ày, thu, không lấy thì phí. Coi như bị chó

cắn, cái loại người này chúng ta khinh, không thèm so

đo. Mọi người có sắp xếp gì chưa? Tôi đặt trước

khách sạn cho mọi người đi, mọi người cùng nhau vui

chơi mấy ngày, đừng mất hứng.”

Kính Thiếu Khanh đề nghị: “Hay ở khách sạn này đi,

tôi ra lễ tân đặt cho mọi người máy gian phòng, khách

sạn nhà tôi, không cần khách khí.”

Trần Mộng Dao có chút kinh ngạc nhìn Kính Thiếu

Khanh một chút, cô đối với tài sản Kính gia thật đúng

là hoàn toàn không biết gì cả, đệ nhất khách sạn như

thế vậy mà lại là của Kính gia… Kính gia nhìn qua thật

đúng là rộng khắp.

Mục Đình Sâm đột nhiên đặt tay lên vai Ôn Ngôn: “Đi

thôi, cùng anh về nhà.”

Ôn Ngôn bắt động thanh sắc né tránh: “Không muốn đi.”

Mục Đình Sâm cúi người nói nhỏ vào tai cô: “Má Lưu

gần đây thân thể không tốt lắm, thật sự không tới nhìn

sao? Bà ấy trước kia là người thương em nhát.”

Ôn Ngôn âm thầm cắn răng: “Đi, trở về thì trở về, tôi

về nhìn má Lưu và chú Lâm một chút, sau đó liền đến

khách sạn, tôi sẽ không ở tại Mục trạch.”

Kính Thiếu Khanh ho khan hai tiếng: “Kia… Khách sạn

này của tôi này kinh doanh thuận lợi, không có gì dư

thừa phòng trống, cô vẫn nên trở về cùng Đình Sâm di,

Ôn Ngôn trầm giọng nói: “Đế Đô cũng không phải chỉ

có một cái khách sạn.”

Mục Đình Sâm nâng môi: “Phải không? Chỉ cần anh

muốn, khách sạn nhà ai em cũng ở không được, đừng

cưỡng ép anh.”

Anh thật đúng là không có gạt người, chỉ cần một câu

của anh, khách sạn Đề Đô nào cũng không dám để cô ở.

Lúc này Trần Mộng Dao cùng Kính Thiếu Khanh

chồng đàn vợ hát: “Tiểu Ngôn à, cậu cùng Mục Đình

Sâm trở về đi, thăm bà cậu và má Lưu, còn có chú

Lâm, lâu như vậy không có trở về, bọn họ khẳng định

rất nhớ cậu, ở vài ngày lại không thể ăn cậu, đúng

không?”

Ôn Ngôn biết cô bây giờ là đâm lao phải theo lao, đây

là ở Đế Đô, cô không lay chuyển được Mục Đình

Sâm, chỉ có thể tạm thời cùng anh trở về.

Từ khách sạn ra, Mục Đình Sâm vô cùng hiểu chuyện

đỡ lấy bà của Ôn Ngôn, biểu hiện được đặc biệt nhu

thuận: “Bà sớm đã nói muốn ra giải sầu một chút, hôm

nay chơi đến đây coi như là vui vẻ đi?”

Tinh khí của bà không tệ: “Rất tốt, có mùi vị năm đó,

rất lâu rồi chưa từng tới loại lễ hội này. Năm đó Ôn gia

bà cũng không tệ, đáng tiếc… Ai, chuyện xưa không

nhắc lại nữa, bà còn muốn lúc còn sống có thể ôm

cháu nữa, cháu và Ôn Ngôn thế này không được rồi,

hai bên ở riêng, có bao nhiêu loạn tâm chứ?”

Chương 455: Không Muốn Đợi Thêm Nữa

Mục Đình Sâm thanh sắc bất động nói: “Cháu sẽ cố gắng.”

Ôn Ngôn đi ở phía trước không có trả lời, anh không

dám nói cho bà biết cô không thẻ sinh đi? Chỉ biết giả

vờ hiếu thuận, thật không giống ai, khoan hãy nói, anh

thật có khả năng dỗ người già, mới bao lâu, liền đem

bà nội cô dỗ đến vui vẻ, bà nội cũng không cho cháu

ruột là cô đây một sắc mặt tốt.

Về đến Mục gia, má Lưu nhìn thấy Ôn Ngôn liền đỏ

mắt: “Ngôn Ngôn… à không, phu nhận, con cuối cùng

cũng về rồi… đoạn thời gian này ở bên ngoài có tốt

không? Sao con lại gầy đi rồi? Không ăn cơm đàng

hoàng đúng không?”

Ôn Ngôn nghe má Lưu quan tâm, chóp mũi nhịn

không được chua chua: “Con rất tốt… thật đó, không

cần lo lắng cho con, con cũng không phải là đứa bé nua

Má Lưu miễn cưỡng cười lên: “Trong mắt má, con mãi

mãi đều là đứa trẻ, trước kia ở Mục trạch có má hầu

hạ, chí ít đông không lạnh, đói không đến, bây giờ một

mình con ở bên ngoài, má suốt ngày đều lo lăng, lần

này trở về, con không đi nữa đúng không?”

Ôn Ngôn không biết trả lời như thế nào, qua loa hai

câu kiếm cớ về khách phòng nghỉ ngơi.

Trở lại Mục trạch, trong nội tâm cô bùi ngùi mãi thôi,

dù sao cũng là nơi đã ở vài chục năm, thật giống như

nhà vậy, cảm giác về nhà… thật tốt, nhưng cô không

thể ở lại, cũng không có lý do ở lại, lần này trở về,

ngoại trừ việc cô tham gia lễ đính hôn của Trần Mộng

Dao, còn có việc chính là mang bà nội cùng đi. Mặc

dù tức giận lúc Mục Đình Sâm bắt cóc bà nội đi,

khưng cô biết, không thể để cho anh nắm vuốt tay

cầm, nếu không liền không có đường lui.

Theo Mục Đình Sâm theo vào phòng khách, suy nghĩ

của cô liền bị đánh gãy. Cô giấu đi cảm xúc tốt, quay

người nhìn xem anh: “Nhờ má Lưu thu dọn phòng

khách giúp tôi một chút.” Giường phòng khách đều chỉ

có nệm, khẳng định không thể ngủ, cần thu dọn một chút.

Mục Đình Sâm đi đến trước mắt cô, đưa tay cầm hai

vai của cô: “Cần khách phòng sao? Ở cùng một chỗ

với anh khó xử vậy sao? Lần này em trở về, anh

không có ý định để cho em rời đi lần nữa.”

Ôn Ngôn có chút luống cuống, cách một lớp kính mắt,

tròng mắt của anh tựa hồ càng thâm tình, để cô như

thế nào đều nhìn không thấu suy nghĩ của anh: “Anh

muốn ép buộc tôi ở lại? Mục Đình Sâm, không phải đã

nói sẽ cho tôi thời gian sao? Tôi sẽ không ở lại, mặc

kệ anh dùng thủ đoạn gì, tôi cũng không lưu lại! Làm

phiền anh đem tâm ý đặt lên chỗ khác được hay

không? Đừng có đặt trên người tôi, bỏ qua cho tôi

được không?”

Ngữ khí của anh kiên định: “Đúng, là anh đã đáp ứng

cho em thêm thời gian một năm, nhưng anh cũng biết,

em chỉ là đang trì hoãn, đang qua loa. Em biết lúc em

không có ở đây anh phải trải qua thế nào không? Néu

như là sớm muộn đều quay về, vậy về sớm một chút

thì đã sao? Anh… không muốn đợi thêm nữa…”

Chương 456: Anh Không Phải Loại Người Chỉ Nói Suông

Bị anh vạch trần suy nghĩ trong đầu của cô, Ôn Ngôn

chột dạ, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh: “Tôi…

tôi sẽ không ở lại. Không chỉ không ở lại mà tôi sẽ rời

đi cùng bà nội. Cho dù bà nội của tôi đồng ý ở lại đây

thì anh có dám nói hết mọi chuyện cho bà biết không?

Chắc chắn có một ngày bà sẽ phát hiện, lúc đó bà sẽ

bị tức chết vì anh! Làm người phải biết chừa một

đường lui, tôi khuyên anh nên lương thiện một lần mà

tha cho gia đình tôi được không? Những chuyện đã

qua tôi cũng không truy cứu nữa, hai chúng ta cứ vậy

không ai nợ ai còn không được sao? Thật sự tôi… tôi

không còn cách nào để ở bên anh được nữa…”

Cho dù Mục Đình Sâm đã sớm đoán được lời hứa

quay về Mục gia sau một năm của cô chỉ là nói cho có

lệ, nhưng mà anh vẫn bị lời nói của cô làm cho kích

động. Giữa hai người bọn họ không phải muốn phân

rõ giới hạn là có thể phân được. Anh chịu đựng việc

cô rời khỏi anh bấy lâu nay đã là cực hạn của anh rồi,

vậy mà lúc nào cô cũng muốn thoát ly thế giới của anhI

Cảm xúc phức tạp trào dâng trong lòng anh, anh tháo

mắt kính xuống rồi ném lên sàn nhà sau đó thô bạo

kéo cô tới gần: “Không còn cách nào để ở bên anh

sao? Anh tưởng anh đã đủ máu lạnh rồi, ai ngờ em

mới là kẻ máu lạnh hơn anh. Em nói muốn quên thì sẽ

quên được hết? Đã nhiều năm như vậy rồi, em nói

muốn dứt thì dứt hay sao? Em cũng thật là dứt khoát.

Em dám nói là em không có cảm giác gì với anh xem?

Nhìn vào mắt anh!”

Ôn Ngôn có thể nhìn thấy sự tức giận đang dần dâng

lên trong đáy mắt anh, cô sợ hãi đẩy anh ra. Trong

đầu cô chỉ có một ý nghĩ, đó chính là tránh xa khỏi anhI

“Buông tôi ral Anh còn không buông thì tôi sẽ la lên đấy!”

Mục Đình Sâm cười lạnh: “Em la đi, trong đây chỉ có

người của Mục gia, em nghĩ là em la thì có ích gì sao?

Ò… còn có bà nội nữa, em nghĩ là bà sẽ để ý tới em

sao? Bây giờ anh đang yêu em chứ không phải bạo

hành em, bà nội sẽ không quản đâu, đúng không?”

Anh cười, vẻ mặt khi anh nói ra những lời này khiến

Ôn Ngôn sợ hãi. Cô những tưởng bản thân đã thoát

khỏi ám ảnh bị anh điều khiển nhưng bây giờ xem ra

không phải vậy. Cô luôn biết là thái độ mềm mỏng mà

anh dành cho cô là phương thức hòa hợp khiến cô vui

vẻ chứ không phải lúc nào anh cũng làm được như

thế. Một khi khiến anh tức giận thì sẽ không thể kiểm

soát được nữa.

Trong lúc giằng co, cô lỡ giãm vỡ mắt kính của anh.

Âm thanh “răng rắc” giòn tan đánh vỡ vòng phòng ngự

cuối cùng trong tâm trí cô. Cô bị dồn tới trước cửa sổ

và không còn đường lui nào nữa, bên dưới là hoa viên

của Mục trạch. Tuy đang có vài người đi ngang nhưng

cô không dám la lên, bởi vì dù cô có hét lên cũng vô

ích, làm thế chỉ khiến cho tất cả mọi người biết được

trên đây đang xảy ra chuyện gì.

“Mục Đình Sâm… bây giờ tôi rất mệt mỏi và không

muốn gây gỗ với anh nữa… Anh thả tôi ra trước được

không? Bây giờ tôi tạm thời đồng ý ở lại Mục trạch,

anh còn… anh còn muốn tôi phải làm sao nữa?” Cuối

cùng cô cũng phải xuống nước, giống hệt như trước

đây vậy. Chỉ cần quay trở lại nơi này thì cô sẽ bị trở về

nguyên dạng, trở lại làm một kẻ nhát gan bị anh chỉ

phối. Cô không thích cảm giác này nhưng lại sợ phải

hứng chịu cơn tức giận của anh.

“Từ khi nào mà anh trở thành loại người nói cho có lệ

vậy? Ngôn Ngôn, anh sẽ khiến em biết lỗi.” Mục Đình

Sâm nói xong liền nắm lấy cổ tay cô kéo đến phòng ngủ.

Lúc đi ngang qua cầu thang, Ôn Ngôn nhìn thấy má

Lưu đang chuẩn bị đi lên lầu, cô nhịn không được

giương ra ánh mắt cầu cứu. Trong mắt của má Lưu

thoáng qua một tia giằng co, lúc này dưới lầu đột

nhiên truyền tới tiếng gọi của bà cụ: “Tiểu Lưu, loại trà

lần trước vẫn còn chứ? Giúp tôi pha một tách!”

Má Lưu đáp lại một tiếng rồi cúi đầu đi xuống lầu.

Trong lòng Ôn Ngôn nặng trĩu, xem ra thật sự không

có ai có thể cứu được cô nữa rồi, quay trở lại đây là

sai lầm của cô!

Cô bị Mục Đình Sâm kéo thẳng tới phòng ngủ, anh

quăng cô xuống giường một cách vô tình. Trong

khoảnh khắc anh đè lên người cô, cô đưa tay ra

chống lại lồng ngực của anh: “Anh đừng như vậy mài!

Sao anh có thể không giữ lời như vậy? Tôi không phải

nói suông đâu, thật đó… một năm… chỉ một năm thôi

được không? Không phải… không cần tới một năm,

bây giờ cũng đã qua tầm hai tháng rồi, chỉ tầm mười

tháng nữa thôi… anh đừng như vậy…”

Gương mặt của Mục Đình Sâm không lộ ra sự tức

giận, anh chỉ mang nặng chấp niệm với cô mà thôi.

Mà anh càng làm thé thì cô càng sợ hãi, như thể toàn

thân cô bị xiềng xích quấn lấy, dù vùng vẫy cỡ nào

cũng không thẻ thoát được.

“Em đang sợ cái gì? Hửm? Sợ anh chạm vào em

sao? Hay là em sợ anh biết được em cũng đang muốn anh?”

Ôn Ngôn nhắm mắt lại, rõ ràng anh biết được cô cũng

yêu anh, rõ ràng biết là như thế… nên anh mới ép cô

như vậy? Cô liều mạng vạch ra ranh giới giữa hai

người nhưng anh vẫn luôn đánh vỡ toàn bộ hy vọng của cô.

Anh vùi đầu vào cổ của cô, tùy ý hít vào mùi hương

của riêng cô. Động tác trên tay anh cũng trở nên gấp gáp hon.

Ôn Ngôn cố gắng lơ đi sự tồn tại của anh. Cơ thể của

cô cứng lại khi bị anh công chiếm một cách đột ngột,

có chút không thích ứng được. Cảm giác chặt chẽ và

choáng ngợp giao thoa với những cảm xúc phức tạp

trong lòng khiến cô cảm thấy tội lỗi. Cô cảm thấy bản

thân đang cùng anh rơi vào một địa ngục, mãi mãi

không được tha thứ.

Anh yêu dáng vẻ khi cô xõa tóc, mái tóc thẳng dài như

thác. Ngón tay thon dài của anh linh hoạt tháo xuống

buộc tóc của cô, hương thơm của mái tóc dài kia lan

tỏa ra xung quanh khiến anh càng động tình hơn: “Ở

lại đây… ở lại nơi này có được không? Anh dùng cả

đời này để chuộc lỗi còn chưa đủ sao? Chỉ cần em

không rời khỏi anh, em muốn anh như thế nào cũng

được. Hãy ở lại đây…”

Chương 457: Con Sẽ Cân Nhắc Thật Nghiêm Túc

Ôn Ngôn không trả lời. Cô nghiêng mặt và nhắm chặt

mắt lại, hai tay báu chặt xuống ga giường, vằng trán

và hai má của cô đã đỏ ửng, sắc đỏ chói mắt ấy dần

lan ra toàn thân.

Anh cứ thì thầm rồi cuối cùng đè ép lên người cô

nhưng không làm ra động tác gì nữa.

Ôn Ngôn nhận ra sự bất thường của anh, cơ thể của

anh đang nóng ran đến dọa người! Cô lập tức hoảng

loạn cả lên nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Sau khi

thu dọn xong đống quần áo tán loạn khắp nơi, cô giúp

anh mặc áo ngủ vào rồi gọi bác sĩ của Mục gia tới.

Bác sĩ rất nhanh đã tới nơi, đơn giản kiểm tra một lần

rồi đưa ra kết luận: “Mục tiên sinh bị sốt là bởi vì lao

lực quá độ lâu ngày cộng thêm cảm lạnh gây ra, cơ

thể suy kiệt nặng nên mới ngất xỉu. Dạo gần đây trời

trở lạnh, cảm lạnh là bệnh phổ biến.”

Sau khi xác nhận được lý do khiến Mục Đình Sâm

ngắt xỉu, Ôn Ngôn mới mới thở phào nhẹ nhõm. Vào

mùa này thì cảm lạnh là chuyện thường gặp, Lâm Táp

cũng bị cảm lạnh… chỉ là, tại sao tên Mục Đình Sâm

này lại bị lao lực quá độ? Mà còn là lâu ngày chứ? Rõ

ràng chỉ vừa mới một lần… thiếu chút nữa làm cô

tưởng là nguyên nhân là bởi vì cô!

Bác sĩ tiêm một mũi cho Mục Đình Sâm rồi rời đi, má

Lưu đi tới trước cửa phòng thở dài một tiếng: “Ngôn

Ngôn, lúc con không có ở đây, thiếu gia rất ít khi ngủ

được. Phần lớn thời gian cậu ấy đều một mình ngồi

trước cửa số cả đêm, hôm sau lại trực tiếp đi tới công

ty. Má cũng không biết cậu ấy làm sao chịu nỗi… con

rời đi lâu như vậy rồi… cậu ấy về tới nhà cũng chỉ ngồi

chợp mắt một chút trên sofa rồi rất nhanh lại thức dậy.

Bây giờ Mục Đình Sâm vẫn còn đang hôn mê, Ôn

Ngôn có thể vô tư làm bất cứ điều gì với anh. Ngón

tay mảnh khảnh của cô chạm vào xương quai xanh

của anh, trông anh có vẻ gầy đi khá nhiều. Anh tự

hành hạ mình trong thời gian dài như vậy thì sao

không gầy cho được? Mỗi lần cô nhìn thấy anh đều

như gặp phải ôn thần, cô chẳng thèm nhìn anh nhiều

một chút nên cũng không nhận ra sự thay đổi của anh.

Một Mục Đình Sâm ngạo nghề như vậy, cuối cùng lại

nằm trong tay của cô.

“Ngôn Ngôn, con ở lại đây đi. Cho dù thiếu gia có làm

gì thì cậu ấy cũng biết lỗi rồi, nếu không có con thì sao

cậu ấy có thể sống tiếp được đây? Tính tình cậu ấy

kiêu ngạo muốn chết nhưng có lần nào không khuất

phục trong tay con? Thiếu gia mang con vào nhà này

khi con chỉ vừa tám tuỏi, lúc đó cậu ấy cũng chỉ là một

đứa trẻ mười tám tuổi. Công tử xuất thân từ một gia

đình giàu có thì có biết gì nhiều đâu? Chỉ cần sau này

có người dạy cho cậu ấy cách hòa đồng với người

khác thì cậu ấy sẽ thay đổi thôi. Thật sự má không

nhẫn tâm nhìn hai con cứ tiếp tục như vậy nữa…”

Má Lưu lau đi nước mắt, lời nói của bà như đang

muốn tố cáo cô, tim gan của Ôn cũng không phải làm

từ sắt đá. Dù trước đây anh đã làm qua chuyện quá

đáng đến đâu thì cô chẳng thể tuyệt đối hận anh: “Má

Lưu, má đừng nói nữa. Con sẽ cân nhắc thật nghiêm

túc. Con cũng không tuyệt tình và máu lạnh đến vậy

đâu, con cũng…” Yêu anh ấy…

Mục Đình Sâm hôn mê hết hai ngày hai đêm, chắc do

lâu ngày không ngủ được một giấc nên giờ mới ngủ

ngon như vậy.

Kính Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao hay tin anh ngã

bệnh thì có đến thăm qua một lần, nhìn thấy anh chưa

tỉnh dậy nên họ cũng rời đi rồi. Lâm Táp thì không tới

vì anh sợ là sẽ có người trách anh là người lây bệnh

cảm cho Mục Đình Sâm.

Lúc Mục Đình Sâm tỉnh dậy đã là nửa đêm. Anh đột

nhiên giật mình tỉnh giấc, giây đầu tiên sau khi anh

tỉnh dậy đó chính là bật đèn rồi xuống giường tìm Ôn

Ngôn. Trong lúc anh định mở cửa phòng xông ra

ngoài, Ôn Ngôn đang ngồi ở bên giường đứng dậy dụi

mắt hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

Cơ thể anh cứng lại rồi quay người nhìn cô, trong anh

khẽ thoáng qua một sự kinh ngạc. Anh không tự giác

thở ra một hơi an tâm: “Anh cứ tưởng…”

Ôn Ngôn nhướng mày: “Anh cứ tưởng tôi tranh thủ lúc

anh ngất xỉu bỏ chạy? Anh yên tâm, tôi không tuyệt

tình như vậy đâu. Nếu anh mà chết thì tôi sẽ bị người

ta nghi ngờ đấy. Anh đã lâu như vậy chưa được ngủ

một giấc ngon, giờ tranh thủ ngủ thêm một chút đi, trời

vẫn chưa sáng.”

Mục Đình Sâm trở lại giường rồi nằm xuống, anh

nghiêng mặt nhìn cô: “Chuyện sáng nay… anh xin lỗi,

là do anh quá kích động. Em có thể thôi chọc tức anh

được không?”

Ôn Ngôn nhịn không được bật cười: “Sáng nay? Anh

đã ngủ hai ngày hai đêm rồi chứ không phải một buỏi

sáng đâu. Dao Dao có dẫn theo chị Lam và Tiểu Nhã

tới Đế Đô dạo một vòng. Tôi chưa từng thấy qua ai có

thể ngủ lâu như vậy… sau này… lúc không có tôi ở đây

thì anh cũng phải ngủ thật tốt, lâu ngày không nghỉ

ngơi sẽ chết người đó, tôi không phải đang dọa anh

thôi đâu. Chuyện… trước đây tôi nói, tôi sẽ không nói

cho có lệ đâu, tôi sẽ cân nhắc thật nghiêm túc.”

Anh nghiêng người rồi vươn tay kéo cô vào lòng, cái

gì cũng không nói mà chỉ yên lặng ôm lấy cô. Anh vừa

nhìn đã biết, trước đây cô đồng ý cân nhắc trong một

năm chỉ là nói suông để kéo dài thời gian, nhưng bây

giờ anh biết cô đã không còn ý định lừa gạt anh nữa.

Đã rất lâu anh không có được cảm giác an nhiên như

vậy rồi, trong vòng tay anh có cô. Đây là khoảnh khắc

chân thật nhất chứ không phải là mơ hay ảo giác.

Sau một hồi lâu, anh mới mở miệng: “Em vẫn muốn đi sao?”

Ôn Ngôn gật gật đầu: “Ừ, tôi không muốn bỏ lại tiệm

bánh. Ở đó còn có chị Lam và Tiểu Nhã, họ đều cần

công việc này. Tôi không nỡ rời xa họ. Anh… khi nào

có thời gian có thể tới đó tìm tôi.”

Mục Đình Sâm dùng cằm cọ đi cọ lại trên mái tóc của

cô: “Anh không muốn để em đi… em không muốn

đóng cửa tiệm bánh thì anh sẽ người thay thế em

trông quán, em không cần phải trở về đó nữa.”

Chương 458: Hướng Dẫn Viên Riêng

Cô vùng ra khỏi vòng tay anh: “Được rồi, tôi đã nói là

tôi không lừa anh mà. Tôi vẫn chưa cần nhắc xong

mà. Anh ngủ lâu như vậy mà bệnh sạch sẽ còn chưa

tái phát sao? Anh không ngủ được thì đi tắm đi, má

Lưu có để dành phần cháo cho anh đó. Hai ngày nay

tôi chăm sóc cho anh muốn mệt chết rồi, tôi cũng phải

ngủ một giấc đây.”

Cô không nhắc thì thôi, nhắc đến một cái lại làm cho

cả người Mục Đình Sâm không được thoải mái. Anh

đứng dậy đi vào phòng tắm, lúc này Ôn Ngôn mới thở

nhẹ ra một hơi. Cô nhắm mắt lại, tâm trạng cô dần

dần bĩnh tĩnh lại và rất nhanh đã tiến vào giấc ngủ.

Ngày thứ hai tỉnh dậy thì Mục Đình Sâm đã đi đến

công ty rồi, cô trực tiếp đi tới khách sạn nơi Lam

Tương và An Nhã đang ở. Hai người họ vẫn chưa

quay trở về nên cô không thể không đến chào hỏi một

tiếng được, dù sao cô là người đưa họ tới đây nên hai

người họ không quen thuộc với Đề Đô này.

Lam Tương là dạng phụ nữ cần kiệm cho gia đình, cô

tới đây cũng không có ý định đi chơi gì mây với vì như

vậy sẽ rất tốn kém. Cô chỉ muốn dắt Nha Nha đi đây đi

đó xem thử một vòng, thời tiết đúng lúc lại đẹp trời

như vậy thì đi đâu cũng thuận tiện rồi. Còn An Nhã thì

dự định đi du lịch cùng ông nội, bởi vì trước đây ông bị

thương nên kế hoạch mới bị hoãn lại, nên bây giờ mới

chính thức lên đường.

An Nhã còn nhớ cô từng nói với Lâm Táp là khi tới Đề

Đô thì sẽ nhờ anh làm hướng dẫn viên. Cô xem lời

hứa kia thành thật, lúc quyết định sẽ ra ngoài chơi thì

cô liền nhắn tin cho Lâm Táp: “Anh có thời gian

không? Ở Đề Đô có món ngon đặc sản nào không?

Tôi định dẫn ông nội đi ăn thử, tiện thể đi dạo một

chút.. Mộng Dao vừa đính hôn nên khá bận, chồng

của Tiểu Ngôn lại ngã bệnh nên tôi không thể làm

phiền cô ấy được, vậy nên anh có thời gian không?”

Lâm Táp ngoài dự đoán nhận được tin nhắn của cô,

bởi vì anh không có đem lời hẹn kia đặt trong lòng nên

chỉ tùy tiện đáp ứng, anh không nghĩ tới An Nhã sẽ tìm

anh thật.

Dù sao người ta cũng tìm tới rồi thì anh cũng không

thê nói là lân đó là anh hứa suông thôi. Nói tới món

ngon, anh liền nhớ tới nhà hàng Bạch Thủy Loan của

Kính Thiếu Khanh nên đã trả lời: “Được, nhưng phải

đợi tầm hai tiếng, tôi xử lý xong công việc trên tay sẽ

qua đón cô. Cô cứ ở khách sạn đợi tôi, tới lúc đó tôi

sẽ gọi cho cô.”

Sau khi xác nhận xong hành trình, An Nhã nói với Lam

Tương và Ôn Ngôn: “Một lát tôi sẽ dẫn ông ngoại ra

ngoài, hai người không cần sắp xếp giùm tôi nữa.”

Ôn Ngôn hơi nghỉ ngờ: “Cô không quen biết đường xá

ở đây thì muốn đi đâu đây? Không đi cùng chúng tôi sao?”

An Nhã nói một cách bí ẩn: “Tôi có hướng dẫn viên

riêng rồi.”

Ôn Ngôn cũng không hỏi thêm nữa, chỉ cần An Nhã

không phải dẫn ông cụ ra ngoài bởi một mình cô là được.

Gần tới mười một giờ thì An Nhã nhận được cuộc gọi

từ Lâm Táp, cô dẫn ông cụ rời khỏi khách sạn. Lúc

nhìn thấy Lâm Táp, An Nhã chào anh một tiếng rồi

cùng ông cụ ngồi vào ghế sau. Trong lòng của Lâm

Táp cảm thấy có chút kỳ lạ, anh có cảm thấy bản thân

giống như tài xế ứng dụng Di Di vậy…

An Nhã thật cẩn thận giúp ông nội gài dây an toàn:

“Tiểu Táp, quán ăn chúng ta đi có mắc tiền không

V ậy?”

Tiểu Táp? Khóe môi của Lâm Táp giật giật: “Chắc…

chắc cũng tạm được, là nhà hàng của Kính Thiếu

Khanh mở mà. Nếu cô muốn thì tôi sẽ dẫn cô đi ăn

chực cũng được.”

An Nhã vội vã nói: “Không được đâu… làm gì có

chuyện ăn chực ở đây chứ? Thôi kệ đi, dù sao cũng

quyết định đi chỗ này rồi thì tôi cũng không quan tâm

mắc hay không mắc nữa. Ước mơ lớn nhất của tôi

chính là đưa ông nội tới thành phố lớn chơi vài ngày,

chủ yếu là để ăn uống trải nghiệm nên cũng không thể

tính toán chỉ li như vậy. Dù sao tiền để dành của tôi

cũng là để cho ông dùng.”

Sau khi tới nhà hàng Bạch Thủy Loan, lúc An Nhã gọi

món thì trán cô đã đổ mò hôi lạnh. Bây giờ cô mới ý

thức được cái gọi là nhà hàng cao cấp, một món ăn

còn mắc hơn cả một bữa ăn đắt tiền nhất mà cô từng

ăn. Tiền để dành của cô vẫn đủ để trả nhưng cô vẫn

có chút xót. Cô do dự gọi hai món mà ông cụ thích ăn

nhất sau đó đưa thực đơn cho Lâm Táp: “Ừm, Tiểu

Táp anh muốn ăn gì thì cứ gọi đi, tôi mời. Cảm ơn anh

đã dành thời gian ra ngoài cùng tôi.”

Lâm Táp không có ý định để cô gái nghèo như cô

thanh toán, nếu không phải vậy thì anh đã không

mang cô tới đây rồi. Anh không chớp mắt gọi vài món

sau đó đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ. Trong

lòng An Nhã đang không ngừng nhỏ máu, bữa cơm

này thật sự khiến cho cô mất khá nhiều máu…

Lúc món ăn được đưa lên, cô thận trọng hỏi anh:

“Tiểu Táp, nếu lát nữa ăn không hết thì tôi có thể gói

mang về không? Như vậy có khó coi không? Tôi

không sợ mắt mặt, tôi chỉ sợ anh mắt mặt thôi…”

Lâm táp nhún nhún vai nói: “Tôi không sao cả, gói

mang về thì có gì mà mất mặt đâu? Đây gọi là không

lãng phí thức ăn. Cái chính của việc ăn cơm là phải ăn

thật vui vẻ, cho nên thích món nào thì gọi món đó chứ

đừng để ý tới ăn hết hay không. Nếu không sẽ ảnh

hưởng tới tâm trạng đấy, néu thật sự ăn không hết thì

cứ mang về.”

An Nhã an tâm hơn một chút, chỉ cần Lâm Táp không

để ý thì quá tốt rồi. Gọi nhiều món như thế, chắc ba

người họ không thể ăn hết đâu nhỉ?

Thời gian cứ trôi qua được một lúc thì An Nhã cũng đã

đem chuyện gói mang về quẳng ra sau đầu. Bởi vì

không có món nào còn dư cả, thức ăn quá ngon. Ông

cụ thích ăn và cô cũng vậy, từ nhỏ đến lớn cô đã làm

qua đủ loại công việc nặng nhọc nên sức ăn khá lớn.

Tinh thần của ông cụ không được tốt cho lắm nhưng

đồ ăn ngon thì vẫn ăn được khá nhiều.

Thấy bọn họ cũng gần ăn xong, Lâm Táp lấy lý do đi

vệ sinh tiện thể thanh toán cho bữa ăn: “Ăn no rồi còn

muốn đi đâu chơi nữa không? Cô miêu tả một chút nơi

cô muốn đi rồi tôi dắt cô đi.”

An Nhã lấy ví tiền ra đi tới quầy thanh toán: “Tôi muốn

tới nơi gần biển, ông nội tôi chưa từng thấy qua biển.”

Lúc cô biết được hóa đơn đã được thanh toán sau

nhiều xác nhận với thu ngân, cô mới quay lại hỏi,

“Tiểu Táp… anh trả tiền rồi 2 Bao nhiêu tiền? Để tôi

trả lại anh.”

Chương 459: Chồng Của Em Thật Hào Phóng

Lâm Táp võ võ vai cô như một thói quen: “Cô đừng

tính toán số tiền ít ỏi này với tôi, cứ xem như tôi là chủ

nhà mời cơm là được. Đi thôi, để tôi đưa hai người đi

ngắm biển, chỗ này cách biển cũng gần thôi.”

Ông cụ nhìn theo động tác của anh, đột nhiên cười

gọi: “Cháu rẻ…”

An Nhã và Lâm Táp đều ngây người, cả khuôn mặt

của An Nhã ngay sau đó liền đỏ bừng lên: “Ông nội à

ông không được nói bậy, Tiểu Táp là bạn, không

phải… không phải là bạn trai của cháu…”

Lâm Táp cũng hơi khó xử nên anh đã đi ra ngoài trước.

Trong quan niệm của ông cụ gì thì chỉ cần người tiếp

xúc với cháu gái ông là nam thì người đó chính là bạn

trai của cô.

Sau khi lên xe, ông cụ rất nghiêm túc nói với Lâm Táp:

“Tiểu Nhã, nó rất ngoan, lại nghe lời, là một cô gái tốt.”

Lâm Táp không phủ nhận điểm này: “Cháu biết.”

Ông cụ rất tự hào, nói: “Cậu phải đối xử với nó thật tốt.”

Lâm Táp có chút đau đầu, anh không biết nên giải

thích với ông cụ như thế nào mới phải. An Nhã vô

cùng khó xử: “Tiểu Táp, tình trạng của ông nội tôi thì

anh cũng biết rồi đó… Lúc nãy anh chạm vào vai tôi

nên ông ấy hiểu lầm thôi, anh đừng để tâm…”

Lâm Táp lắc đầu cười khổ: “Không sao, tôi hiểu mà,

sẽ không đề tâm đâu.”

Chuyện cô gọi anh là Tiểu Táp mà anh còn nhịn được,

chuyện này thì đã là gì chứ?

Bạch Thủy Loan vốn ngay gần biển nên lái xe ra bãi

biển chẳng mát bao lâu là tới nơi. Mùa này gió thỏi

khá mạnh, thậm chí là có chút lạnh nên không thể

xuống nước được, chỉ có thể đứng trên bờ ngắm biển

thôi. An Nhã và ông cụ đều là lần đầu tiên được nhìn

thấy biển lớn, thế nên sự hưng phấn là không thể che

giấu được. Tinh thần của ông cụ đột nhiên trở nên

bình thường rất nhiều: “Thì ra biển lại to lớn đến vậy…”

An Nhã rất quan tâm ông, cô lấy một chiếc áo khoác

đã chuẩn bị sẵn từ trước đắp lên người ông: “Ông nội

à, nếu như ông thích thì sau này cháu sẽ thường

xuyên đưa ông tới đây. Sau này ông nhất định sẽ sống

lâu trăm tui.”

Ông cụ nghiêm túc lắc đầu: “Cả đời này của ông làm

được chuyện to lớn gì, không sóng lâu được như vậy

đâu. Ông chỉ muốn trước khi nhắm mắt ông có thể

nhìn thấy cháu tìm được người đàn ông tốt. Vì ông mà

cháu đã phải trì hoãn đi tìm hạnh phúc rất lâu rồi. Nếu

ông chết đi rồi thì cháu sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều. Cháu

lớn rồi, cũng đủ hiểu chuyện rồi, còn ông thì thành lão

già vô dụng rồi. Tiểu Nhã nhà ông tốt như vậy, chắc

chắn sẽ tìm được một người chồng tốt thôi.”

Viền mắt của An Nhã đã đỏ hoe. Ông cụ còn có thể

sống được bao lâu, trong lòng cô cũng đại khái đoán

được. Nói là sống lâu trăm tuổi nhưng đó cũng chỉ là

lời nói lừa mình dôi người thôi: “Ông nội không phải

lão già vô dụng, ông là người đã nuôi cháu lón lên.

Chỉ cần ông cứ sống tốt thì cả đời cháu không lấy

chồng cũng được, không có ai quan trọng bằng ông

hêt.”

Lâm Táp có chút lo lắng cho sức khỏe của ông cụ: “An

Nhã, ven biển gió thổi khá mạnh, thời tiết ở đây không

giống với nơi hai người đang ở. Tôi sợ ông không kịp

thích ứng, chúng ta vẫn là về sớm một chút nhé?”

An Nhã gật đầu, ông đã lớn tuổi nên không thể ở

ngoài quá lâu, hành trình hôm nay chỉ có thể đến đây

là phải kết thúc rồi.

Sau khi đưa hai người quay trở lại khách sạn, Lâm

Táp liền lái xe về thẳng công ty. Anh chở An Nhã và

ông nội cô ra ngoài chỉ vì muốn hoàn thành lời hứa

trước đây, trong lòng anh không có chút dao động nào

khác. Khi tới công ty thì anh đột nhiên phát hiện một

tin nhắn thông báo chuyển khoản, thì ra là An Nhã đã

gửi lại anh một nghìn tệ của bữa cơm trưa nay. Anh

vẫn cảm thấy cô gái này khá thú vị, rõ ràng cô nghèo

muốn chết vậy mà cứ phải để tâm những chuyện nhỏ

nhặt này. Chỉ là lâu lâu trục lợi từ người khác một chút

thôi mà? Dù sao anh cũng sẽ không để tâm.

Buổi chiều, Ôn Ngôn và Lam Tương còn có Trần

Mộng Dao vẫn đang đi dạo ở ngoài chưa về. An Nhã

nhìn thấy tinh thần của ông nội không được tốt lắm

nên đã ở lại khách sạn.

Mục Đình Sâm vừa bận việc xong liền gọi cho Ôn

Ngôn: “Em đang làm gì thế?”

Ngữ khí khi nói chuyện của anh dịu dàng hơn xưa, Ôn

Ngôn cũng không để ý trên khóe môi của cô đang

cong lên: “Đang cùng Dao Dao và chị Lam đi dạo phó,

tối nay tôi không về ăn cơm đâu. Khi nào anh về tới

nhà thì nói với má Lưu một tiếng.”

Mục Đình Sâm chú ý tới việc cô dùng đến chữ “về”,

tâm trạng anh liền không tệ: “Được thôi, vậy em cứ

dạo phó tiếp đi, nhớ về sớm một chút. Anh sẽ chuyển

cho em một chút tiền, em muốn mua gì thì mua.”

Anh không cho Ôn Ngôn cơ hội từ chối thì đã cúp

máy. Ôn Ngôn có chút phiền lòng, cô nghĩ là néu anh

có chuyển khoản cũng không nhiều, nếu nhận cũng

không quá đáng, ai bảo trước đây anh cứ ức hiếp cô?

Cùng lắm sau này cô trả lại cho anh là được. Thế

nhưng lần này dự đoán của cô đã sai, anh ấy đã

chuyển hẳn một triệu cho cô. Không sai, cô đã tỉ mỉ

đếm từ số không trên đó, cô chắc chắn mình không

nhìn lầm. Cô lập tức gửi một tin nhắn hỏi anh: “Anh

chắc chắn anh không có bị run tay chứ? Anh có lỡ tay

nhấn dư hai số không không? Tôi đi dạo phố thôi mà

anh gửi tôi một triệu? Sao anh không chuyển hết tài

sản của anh cho tôi luôn đi? Anh bị khùng rồi à?”

Mục Đình Sâm rất nhanh đã trả lời tin nhắn: “Em là

phu nhân của một hào môn thì cần gì phải tiết kiệm.

Một loại trang sức cũng phải vài trăm vài triệu tệ rồi,

em đừng tiết kiệm thay anh, cứ giữ mà dùng. Không

đủ thì gọi điện cho anh.”

Ôn Ngôn nghẹn họng, trước giờ cô đều không có thói

quen vung tiền. Lần này xem như anh bị điên đi, một

triệu tệ đối với anh chả là bao nhiêu nhưng với cô thì

đủ để kinh ngạc rồi.

Lam Tương tò mò nhìn sang màn hình điện thoại của

cô, miệng cô liền biến thành hình chữ O: “Chồng của

em thật hào phóng, em đi dạo phố mà chuyển hẳn

một triệu?”

“Ư… não anh ấy có chút không bình thường, lỡ tay ấn

nhằm thêm hai số không…” Ôn Ngôn vô tình khoe ra

sự giàu có khiến cô vô cùng mất tự nhiên.

Trần Mộng Dao thì không nghĩ vậy: “Chị Lam chị đừng

giật mình, Mục gia giàu có trước giờ.. Kính Thiếu

Khanh nhà em còn không giàu bằng anh ấy, em đoán

một triệu này là do Mục Đình Sâm gửi nhằm. Thay vì

gõ dư thì phải nói là gõ thiếu vài số không mới đúng,

cứ làm quen với chuyện này là được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.