Chương 296: Bị Nhốt
Một người phụ nữ trung niên vội vàng đi tới bưng chén cháo kia, Triển Trì muốn giúp cô vỗ lưng, nhưng mới vừa giơ tay lên lại buông xuống, chỉ đưa khăn tay tới chỗ cô có thể với đến: “Người lúc này là dì Lưu, về sau dì ấy sẽ chăm sóc ăn uống hàng ngày của em, muốn ăn cái gì thì nói cho dì ấy biết là được.” Bây giờ căn bản là Trần Mộng Dao không muốn ăn, cảm xúc khi thì gắt gỏng khi thì bình thường, không để ý đến lời của anh ta, chỉ cầu nguyện trong lòng là anh ta rời khỏi đây nhanh một chút, bây giờ cô không muốn nhìn thầy anh, cũng không muốn thấy bắt kỳ người đàn ông nào.
Hôm sau, lúc Triển Trì đến tìm cô, cô nói muốn liên hệ với Ôn Ngôn. Cô mát tích, Ôn Ngôn khẳng định sẽ lo lắng, còn phải ở chỗ này hơn mười ngày, cô không muốn những người bên ngoài lo lắng không thôi.
Triển Trì giống như là vừa mới chạy tới, trên trán nóng đổ ra một tầng mồ hôi mịn, tiên tay cởi áo khoác vest khoắc lên mép giường: “Anh đã liên lạc với bọn họ rồi, bọn họ đều biết em ở chỗ anh. Anh mang sách qua đây cho em, đợi một lát nữa dì Lưu sẽ cầm vào cho em, lúc nhàm chán thì em có thể đọc, anh biết em không thích đọc sách, sách anh mang cho em, tương đối thú vị. Anh còn có chút việc chưa xử lý xong, đêm nay là có thể bắt đầu ở chỗ này bồi em rồi.”
Từ trong lời anh ta cô nghe ra được chút hơi thở nguy hiểm: “Tôi không cần anh bồi, tôi cũng không muốn thấy anh.” Anh ta nhíu nhíu mày: “Nếu như em muốn cả đời bị nhốt ở chỗ này, thì cứ tiếp tục chống đối anh, anh có đủ kiên trì.” Cô chán nản, ép buộc chính mình tỉnh táo lại, không phải là hơn mười ngày sao? Cứ theo anh ta là được, chỉ cần có thể rời khỏi nơi này, chỉ cần có thể thoát khỏi tên ma quỷ này…
Lần này anh ta không có ngây người ở đây thật lâu, chỉ khoảng 20 phút là anh ta lái ô tô rời đìi.
Nghe thấy tiếng động xe đi xa, cô thử xuống giường đi nơi khác hoạt động một chút, từ lúc bắt đầu tới đây, cô cứ ngây người ở phòng này chưa có đi ra ngoài, gian phòng cũng khá lớn, có phòng tắm có phòng toilet, nhưng cuối cùng cũng chỉ là chỗ để giam cầm, cho tới bây giờ cô chưa từng ngột ngạt qua như vậy, sớm đã không chịu nỗi rồi.
Cô nhìn thấy trên ghế sofa phòng khách có một đống sách, chọn máy quyển miễn cưỡng có thể đọc cầm trở về phòng, vừa mới vào cửaa thì nghe thấy âm thanh cửa phòng bị người khác khoá trái từ bên ngoài.
Cô lười để ý, có thuyết phục bản thân đọc những cuốn sách kia, từ lúc đi học cô vừa nhìn thấy sách đã ngủ gà ngủ gật, tật xấu này đến bây giờ vẫn chưa đổi, cả ngày cứ như vậy. Cô dùng móng tay vẽ hai dấu ở trên tường, vậy đại biểu cho cô số ngày cô bị nhốt ở đây, nghĩ đến sau mười máy ngày là có thể rời khỏi, ít nhiều thì cô vẫn còn có chút kỳ vọng, chí ít Triển Trì cho cô hy vọng, nều không cô không biết có chịu đựng nồi không…
Vào nửa đêm, cô mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên cảm giác có người nằm bên cạnh cô, còn thử ôm lấy cô. Đầu cô nhất thời thanh tỉnh, cơ thể cũng cứng nhắc, chờ sau khi định thần lại, cô chọt đẩy người bên cạnh ra, nhảy xuống giường mở đèn: “Anh muốn làm cái gì?” Trên người Triển Trì mặc đồ ngủ, nhìn dáng vẻ như là muốn ngủ cùng cô: “Em cảm thấy sao?” Cô không thể chịu đựng được: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Trong đôi mắt anh ta nổi lên vẻ tàn khốc: “Kính Thiếu Khanh có thể, anh thì không được sao? Em với anh ta que biết bao lâu? Cho dù hai người không làm một bước cuối cùng, thì anh ta cũng chạm vào cơ thể em rồi đi? Đừng cho là anh không biết, em với anh ta ở cả một đêm ở biệt thự Kính gia.”
Cô gầm nhẹ nói: “Đúng vậy, đúng như anh nói, tôi với anh ấy cái gì cũng làm qua rồi! Tôi chính là thích dạng như anh áy, ngoại trừ một bước cuối cùng, cái gì thì tôi cũng đều làm với anh ấy rồi. Khi đó hình như tôi với anh còn chưa có hoà hợp lại? Kẻ từ lúc đó anh đã bắt đầu điều tra tôi rồi sao, thật sự khiến tôi buồn nôn vô cùng? Đời này anh làm hại tôi cửa nát nhà tan còn muốn như thê nào nữa?”
Lúc trước anh ta dịu dàng thuận theo, vào giờ khắc này toàn bộ hoá thành không khí, mang theo lửa giận kéo cô lôi đến giường, gắt gào đè cô dưới thân: “Anh còn muốn như thế nào nữa hả? Anh muốn làm cái gì em không rõ sao? Anh con mẹ nó hiện tại chỉ muốn chiếm lấy em, để cho em chỉ thuộc về một mình anh, sau đó sẽ chụp lại dáng vẻ ở trên giường của em gửi đến Kính Thiếu Khanh để anh ta nhìn rõ.” Cô bị doạ sợ, run rẫy không dám nói thêm một chữ nữa, lúc nãy cô nhắc tới Kính Thiếu Khanh cũng chỉ vì muốn chọc tức anh ta, nhưng bây giờ cô sợ anh ta thật sự sẽ làm như vậy…
Thấy hoảng sợ trong mắt cô, anh ta dần dần bình tĩnh lại, thế nhưng không buông cô ra, vuốt ve gò má cô, nhẹ gióng nói: “Dao Dao, đừng luôn làm anh giận, anh sẽ không khống chế được… Anh sẽ đối tốt với em, em muốn gì anh cũng sẽ cho em, được không? Anh có thể cho em thời gian tiếp nhận anh, cho anh cơ hội có em được không?”
Chương 297: Không Thể Quay Lại.
Cô lắc đầu tuyệt vọng, nước mắt chảy dài bên khóe mắt, cuối cùng biến mất dưới ga giường: “Đừng chạm vào tôi… anh đừng chạm vào tôi!” Triển Trì ép cô ngửa mặt lên, bắt cô nhìn thẳng vào anh ta: “Lẽ ra chúng ta đã có từ lâu rồi, coi như bù đắp những tiếc nuối đi được không? Sau nửa tháng, nếu em muốn đi thì anh sẽ cho em đi, nếu ở lại thì chúng ta sẽ kết hôn. Anh sẽ không ép buộc em, nhưng sự kiên nhẫn của anh cũng có giới hạn, anh biết sự có đó đã làm tổn thương em rất nhiều, em nhất định phải thoát ra khỏi ám ảnh, anh cũng đang giúp eml” Trong mắt cô anh ta chắc chắn là một kẻ mát trí, chính tay anh ta đã bày ra trò hề lố bịch khiến cô gặp phải chuyện ghê tởm như vậy, nhưng hiện tại anh ta lại muốn đối xử với cô như vậy dưới chiêu bài bù đắp hồi hận, anh ta còn yêu cầu cô ở lại kết hôn với anh ta, anh ta điên hay cô điên? Cô thì thầm trong nước mắt: “Tôi không ám ảnh gì hết… tôi không cần phối thoát ra, tôi không cần anh giúp tôi! Chỉ cần anh đừng đụng vào tôi, tôi có thể hứa với anh bất cứ chuyện gì, nửa tháng…
nửa tháng cũng được… Triển Trì… buông tha cho tôi đi… đừng khiến tôi cảm thấy sóng là vô nghĩa nữa…
Một nỗi tổn thương hiện lên trong mắt Triển Trì: “Em ghét anh nhiều như vậy sao? Nói cho anh biết, làm thế nào chúng ta mới có thể quay ngược thời gian?” Trần Mộng Dao dở khóc dở cười, cười còn khó coi hơn cả khóc: “Không thể quay lại đâu! Chúng ta đã không thể quay lại từ lâu rồi! Từ khi anh bắt đầu ra tay với nhà của tôi, chúng ta đã không thể quay lại! Tôi đã từng cho anh tất cả, anh trả lại cho tôi như thế nào? Anh giữ tôi ở lại đây thế này không phải là vì sợ tôi sẽ gọi cảnh sát sao? Sợ họ có thể trích xuất bằng chứng từ tôi? Nến anh làm cũng chỉ là phí công nhọc sức mà thôi. Bất cứ ai cũng có thể chạm vào tôi, nhưng anh thì không thê…” Đúng vậy, ngay từ đầu anh ta đã lên kế hoạch giam cầm cô, chờ trên cơ thể cô không còn kiểm chứng, sau đó mới thả cô đi. Anh thực sự không nên chạm vào cô, không nghỉ ngờ gì nữa, đây chính là tự mình tìm đường chết.
Trong khoảng thời gian này, anh đã tiêu hủy hầu hết các bằng chứng phạm tội, những người chịu trách nhiệm cho vụ bắt cóc đã được xử lý, chỉ có Khương Nghiên Nghiên là vẫn còn sống. Sở dĩ anh chưa xử lý Khương Nghiên Nghiên là bởi vì Trần Hàm không phải người đơn giản, có thể sẽ dẫn lửa thiêu thân, thân phận của Khương Nghiên Nghiên cũng sẽ liên lụy vào nhiều mối quan hệ.
Thấy anh ta không có động thái gì tiếp theo, trong lòng Trần Mộng Dao nhẹ nhõm, cô nói đúng rồi, anh ta không dám thực sự làm ẩu.
Đột nhiên, anh cúi đầu hôn lên môi cô, đầu lưỡi bá đạo tiến quân thần tốc, không cho cô cơ hội hít thở. Tay anh không ngừng kéo chiếc váy ngủ của cô lên, tuỳ ý mà làm. Cô lại tuyệt vọng lần nữa, cô không ngờ anh lại không kiêng kị bát cứ chuyện G],° Khi cô nhắm mắt lại chờ cho sự sỉ nhục qua đi, đột nhiên anh ta đứng dậy rời đi, tiếng đóng sập cửa khiến cô nhận ra mình đã an toàn, anh ta chỉ không cam lòng chứ không thực sự muốn phạm hồ đồ.
Cô nhìn lên trần nhà thở dài thườn thượt, hy vọng những ngày còn lại có thể được an toàn.
Trong khu biệt thự Bạch Thuỷ Loan, Kính Thiếu Khanh và Ôn Ngôn ngồi trên ghé sô pha chăm chú nhìn điện thoại di động đặt trên bàn cà phê, vừa chờ cuộc gọi vừa chờ tin tức của Trần Mộng Dao, sau hai ngày này, bọn họ đã có chút manh mối.
Kính Thiếu Khanh đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Muộn rồi, sao cô không nghỉ ngơi trước đi? Không sao đâu, có tôi nhìn chằm chằm mà, chỉ cần tôi phát hiện ra Trần Mộng Dao ở đâu, tôi sẽ đưa người đến đó ngay lập tức.” Ôn Ngôn lắc đầu: “Tôi không ngủ được, một ngày Dao Dao chưa về, tôi vẫn chưa thể ngủ. Mặc dù mẹ của cậu ấy thường không quan tâm tới cậu ấy cho lắm, nhưng nều như cậu ấy biến mắt quá lâu, chắc chắn sẽ không thể gạt được nữa, tôi rất lo lắng cậu ấy đã xảy ra chuyện… hy vọng Triển Trì sẽ không làm loạn.” Anh do dự định nói gì nhưng lại thôi, rốt cục cũng không hỏi ra miệng, trong lòng anh nghỉ ngờ, sao mà Trần Mộng Dao có thể đột ngột bị bắt? Theo lý thuyết, Triển Trì đã gửi bức thư cho Ôn Ngôn, cậu ta hẳn đã mong đợi Ôn Ngôn rời khỏi Mục trạch.
Triển Trì không nhân cơ hội bất Ôn Ngôn để trả thù Mục Đình Sâm, sao cậu ta lại bắt Trần Mộng Dao? Tất cả điều này dường như quá phi lý.
Hơn nữa, Mục Đình Sâm đã phái người đến bảo vệ Ôn Ngôn, hỏi vệ sĩ gần đó cũng không tìm tháy người khả nghi, nói cách khác, sau khi Trần Mộng Dao biến mát, Triển Trì không định tấn công Ôn Ngôn nữa, nhưng hiển nhiên, sự trả thù của Triển Trì chống lại Mục Đình Sâm không thể kết thúc ở đây.
Ngay khi anh đang suy nghĩ, màn hình điện thoại trên bàn cà phê sáng lên, cùng với tiếng chuông lớn, anh nhanh chóng cầm lên: “Alo? Thế nào rồi?” Người ở đầu dây bên kia vội nói: “Tôi tìm được rồi, người bị nhốt trong khu biệt thự trên núi trên đường Giản Khê, khu biệt thự ở đó bán không chạy lắm, do khu vực xung quanh chưa phát triển nên tỷ lệ vào ở cũng đặc biệt thấp, phù hợp cho việc bắt giấu người. Theo như điều tra của chúng tôi thì biệt thự không phải là tài sản của Triển Trì, cậu ta sẽ không ngu ngốc đến mức bắt cóc rồi giam người ở trong nhà của mình. Chúng ta có thể lên đường tìm người bắt cứ lúc nào.” Kính Thiếu Khanh không che giấu nổi sự phấn khích, anh mặc bộ đồ ngủ lao ra ngoài. Ôn Ngôn cũng muốn đi theo, nhưng sợ lúc đó sẽ xảy ra chuyện khẩn cấp, Kính Thiếu Khanh phải phân tâm chăm sóc cô, cô đành phải ngoan ngoãn chờ: đợi.
Trong biệt thự trên núi trên đường Giản Khê, Triển Trì nghe điện thoại xong thì vội vã gọi dì Lưu đang ngủ: “Gói ghém đồ đạc rồi rời khỏi đây mau. Nhớ là sau khi ra ngoài đừng nói với người khác dì đã làm gì ở đây. Tôi đã gửi tiền vào trong thẻ của dì rồi. Nhớ là xóa sạch mọi dấu vét của dì ở ngôi nhà này. Chỉ có bốn mươi phút thôi, dì nhanh lên!”
Chương 298: Láy Lại Tự Do Lần Nữa Dì Lưu biết nhận việc này thì mọi việc đều không dễ dàng, bà đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nhanh chóng bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa.
Triển Trì biết mình cũng nên rời đi, không ngờ họ lại tìm ra nơi này nhanh như vậy, hiện tại anh không thể tiếp tục rời đi cùng Trần Mộng Dao. Có lẽ cả hai đều cần một khoảng thời gian hoà hoãn.
Anh ta bước đến chỗ cửa phòng ngủ, chần chừ một lúc thì mới đẩy cửa vào, Trần Mộng Dao có vẻ như đang ngủ, nhưng thật ra là không có, chút thủ đoạn như vậy không lừa được anh ta, chỉ là cô không muốn đối mặt với anh ta. Anh ta không vạch trần cô, bước tới giường thì thầm: “Trong tay anh có đoạn ghi hình, sau khi rời khỏi đây em chắc là biết chuyện gì nên làm và không nên làm.” Nói xong, anh ta nhìn cô thật sâu, xoay người đóng của lại.
Dì Lưu đã lau sạch tất cả những nơi có thể để lại dầu vân tay. Bà không thả một sợi tóc nào. Thu dọn xong bà kiệt sức thở hỗn hên: “Thưa tiên sinh, tất cả đã được sắp xếp xong, chúng ta có thể đi!” Triển Trì hít thỏ sâu: “Đi thôi.” Khi Kính Thiếu Khanh cùng mọi người đến, cả biệt thự đều im lặng, chỉ có căn phòng nơi Trần Mộng Dao là có ánh đèn mờ nhạt.
Trần Mộng Dao nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, phản ứng đầu tiên của cô là sợ hãi trồn dưới chân giường, khi nhìn thấy người xông vào, cô sững sờ một lúc, nước mắt nhòe nhoẹt: “Kính Thiếu Khanh, anh đến rồi…” Lúc này cô mới biết lời cảnh cáo đột ngột của Triển Trì có ý nghĩa gì, anh ta biết Kính Thiếu Khanh đến, cô được tự do.
Kính Thiếu Khanh nghẹn họng, nhất thời không biết nói gì, đã hai ngày không gặp, dường như cô sút cân đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt kinh khủng, trên người hiện rõ những vét sẹo, có trời mới biết được cô gặp phải chuyện gì.
Một lúc lâu sau anh mới nói: “Tôi ở đây, tôi đưa cô Cô gật đầu, cuối cùng cũng thu hết can đảm đứng dậy lao vào vòng tay anh, cho dù cô ghét sự đụng chạm của tất cả đàn ông, thì lúc này đây cô cũng không sinh ra tâm lý sợ hãi với anh, một người đàn ông đã ngủ chung giường với cô rất nhiều lần mà không làm gì, thì không thể xảy ra loại chuyện đó.
Anh không đưa cô về nhà ngay, lên xe anh mơ hồ hỏi: “Cô… cô có cần phải đến bệnh viện điều trị vết thương không?” Cô nghĩ đến lời cảnh cáo của Triển Trì, lắc đầu hoảng sợ: “ETôim ổn! Thực ra mọi thứ không phức tạp như các anh nghĩ… là Triển Trì. Anh ta muốn trả thù Mục Đình Sâm nên đã rủ Khương Nghiên Nghiên hợp lực, anh ta trả tiền cho Khương Nghiên Nghiên làm việc, muốn mượn dao giết người, ai ngờ Khương Nghiên Nghiên tìm người lại bắt nhằm người, lúc đi ra ngoài tôi mặc quần áo của Tiểu Ngôn, họ muốn bắt Tiểu Ngôn…” L———ẽ “Không sao đâu. Tôi chỉ ở trong tay Khương Nghiên Nghiên chịu một chút khổ. Lương tâm của Triển Trì vẫn chưa đủ tồi tệ. Sau khi phát hiện cô ta đã bắt nhầm tôi, anh ta không để Khương Nghiên Nghiên tiếp tục làm gì tôi nữa, tôi cũng chỉ bị anh ta nhót hai ngày, không sao đâu! Thôi, quên chuyện này đi, Triển Trì sẽ không làm phiền tôi nữa. Vốn dĩ anh ta định nửa tháng sau sẽ thả tôi đi, nhưng không ngờ anh lại tìm thấy tôi sớm như vậy. Đừng nói với Tiểu Ngôn về việc bắt nhằm người, cậu ấy sẽ cảm thấy có lỗi.” Khi nói chuyện, cô không dám nhìn vào mắt Kính Thiếu Khanh một chút nào vì sợ lộ chuyện. Cô cố gắng giả vờ thả lỏng, nhưng thực chất tim cô đang rỉ máu. Đoạn ghi hình vẫn nằm trong tay Triển Trì, cô không dám làm gì, không dám nói gì, cô cũng biết giữa cô và Triển Trì không thể nào không liên luy nữa.
Nghi ngờ của Kính Thiếu Khanh cuối cùng cũng được giải đáp, từ lâu anh đã nghi ngờ là bắt nhầm người, bắt nhầm người chắc là chuyện ngoài ý muốn của Triển Trì nên mấy ngày nay Triển Trì không có thời gian để đối phó với Ôn Ngôn, mọi suy nghĩ đều đặt vào Trần Mộng Dao.
Anh không tin những gì Trần Mộng Dao nói, cô nói cô chỉ bị một chút khổ trong tay Khương Nghiên Nghiên, làm sao anh không thể đoán được cái khổ đó là gì? Những vết thương trên cơ thể cô người thường không thể nhìn ra, nhưng chúng không thể che giấu trước mắt một người đàn ông đã ở “chiến trường” lâu năm. Đó là những dấu vết chỉ nam nữ mới có thể lưu lại…
Vì cô không muốn nói nên anh cũng tôn trọng cô: *Tôi sẽ không nói với Ôn Ngôn, vậy… bây giờ cô về nhà hay là?” Trần Mộng Dao không biết sau khi trở về nhà nhìn thấy Giang Linh liệu cô có bật khóc hay không.
Sau khi nghĩ kỹ, cô nói: “Tôi có thể đến chỗ của anh trước được không? Ngày mai tôi mới về nhà?” Kính Thiếu Khanh gật đầu: “Đúng lúc Ôn Ngôn cũng ở chỗ tôi, hai ngày qua cô ấy rất lo lắng, cô trở về cô ấy có thể yên tâm rồi.” Trần Mộng Dao gật đầu, bình tính đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt đã rơi trong bóng tối, may mà ánh sáng mờ ảo, Kính Thiếu Khanh hẳn là không nhìn thấy.
Trở về biệt thự Bạch Thuỷ Loan, Ôn Ngôn nhìn thấy Trần Mộng Dao, ngay lập tức nhảy lên ôm lấy cô: “Dao Dao, cậu ổn chứ? Triển Trì đối xử với cậu như thế nào vậy?” Trần Mộng Dao cười ha ha nói: “Không có, anh ta có thể làm gì được mình chứ? Mình không sao, đã muộn như vậy rồi, cậu chắc cũng bị giày vò hỏng rồi nhỉ, tắm rửa rồi ngủ sớm đi, ngày mai tỉnh lại mọi chuyện sẽ tốt hơn!” Kính Thiếu Khanh chỉ vào phòng khách: “Sau khi Ôn Ngôn đến, tôi đã dọn dẹp một phòng cho khách, hai người cùng nhau ở trong phòng khách đi.”