Ngày kết hôn của Hạ Vân Long đã định vào ngày mười sáu tháng chín, mười lăm tháng chín lại là tiết trung thu nên lão gia gọi điện thoại tới bảo Hạ Phạm Hành trở về, còn nói là Hạ Vân Tuyết đã trở lại rồi. Đối với người em gái sinh đôi của Hạ Vân Long mà chưa có dịp gặp mặt, Quách Tĩnh Tĩnh vẫn có chút hiếu kì.
Cho nên lúc giúp Hạ Phạm Hành sửa sang lại hành lý, cậu bèn thuận miệng hỏi.
“Cô ấy lớn lên rất giống Hạ Vân Long sao?”
“Ừ?” Hạ Phạm Hành ôm Bảy Bảy quay đầu nhìn cậu, “Em gặp Hạ Vân Long rồi à? Lúc nào thế?”
“Qua báo chí, ” Quách Tĩnh Tĩnh vừa đặt quần áo đã xếp xong vào rương hành lý vừa nói, “Buổi sáng chú Dực cho em xem, chả giống anh tí nào.”
Hạ Phạm Hành nghe thấy trong lời nói của cậu có ý chê bai, thấp giọng cười nhẹ: “Cậu ta lớn lên giống mẹ.”
“Hạ Vân Tuyết thì sao?”
“Hạ Vân Tuyết thì lại giống ba anh nhiều hơn. Hai người đó là sinh đôi khác trứng.”
“Khác trứng?” Quách Tĩnh Tĩnh thật kinh ngạc quay đầu lại, “Vậy Hạ Vân Tuyết hơi hơi giống anh sao?”
“Ít nhiều cũng có chút đi.”
Hạ Phạm Hành vừa nói vừa đặt Bảy Bảy đã ngủ vào cái nôi nhỏ. Bảy Bảy trở mình, gác chân lên khung nôi, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính như cái bánh bao, Hạ Phạm Hành nhìn thấy, không nhịn được mà cong khóe miệng.
Lúc ngẩng đầu lên lại thấy Quách Tĩnh Tĩnh đang nhìn mình chằm chằm, tựa như có chút thất thần.
“Em sao vậy?”
“Khụ khụ, ” Quách Tĩnh Tĩnh ho khan một tiếng, “Không…”
Thật ra thì trong một khoảnh khắc, trong đầu cậu đã xuất hiện cảnh tượng Hạ Phạm Hành mặc đồ con gái, có điều cậu tuyệt đối không thể nói cho Hạ Phạm Hành biết được, nói ra nhất định sẽ chết mất.
“A Tĩnh, em nhất định phải cầm quần lót của anh như vậy sao?”
“Cái gì?”
Quách Tĩnh Tĩnh vừa rồi không chú ý, lúc ho khan có giơ tay lên che lại, mấu chốt đồ vật cầm trên tay lại còn là quần lót của Hạ Phạm Hành. Quách Tĩnh Tĩnh không chú ý, Hạ Phạm Hành nói cậu mới cúi đầu nhìn, mặt lập tức đỏ như tôm luộc, không thèm để ý cái gì nữa vội vàng nhét vào trong rương.
Tiếng cười trầm thấp của Hạ Phạm Hành cực kỳ liêu nhân, Quách Tĩnh Tĩnh há miệng, thẹn quá thành giận nói: “Có gì buồn cười chắc.”
Tay của Hạ Phạm Hành từ sau lưng vòng qua ôm lấy hông cậu.
“A Tĩnh…”
Hạ Phạm Hành hôn lên tai Quách Tĩnh Tĩnh, rồi dọc theo tai xuống cổ và hôn lên vai.
Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy có chút nhột, lại hơi nóng, làn da bị máy điều hòa thổi cho mát lạnh căn bản không chịu nổi sự kích thích này. Cậu nghiêng cổ muốn tránh nhưng lại thành tạo không gian cho Hạ Phạm Hành hôn càng thêm phần dễ dàng.
Hôn rồi lại hôn, tay hắn bắt đầu sờ xuống bụng của Quách Tĩnh Tĩnh. Trước kia sờ chỉ thấy rắn chắc, bây giờ sờ... Ừm, toàn là thịt, nhưng mà rất thoải mái, dĩ nhiên, Hạ Phạm Hành sẽ không nói phát hiện nhỏ này cho Quách Tĩnh Tĩnh đâu, tránh cho cậu lại xù lông.
“Hạ… Hạ Phạm Hành, không được, ” Quách Tĩnh Tĩnh ho nhẹ, vội vàng đè lại bàn tay muốn đưa vào trong quần mình, “Bảy Bảy… Ngủ sớm như thế nên còn chưa uống sữa, chắc không lâu nữa sẽ tỉnh đó.”
Hạ Phạm Hành khẽ cắn mấy cái lên vai Quách Tĩnh Tĩnh, sau đó mới trả lời: “Không sao, con ngủ một giấc phải ba tiếng sau mới tỉnh, như thế là đủ rồi…”
Quách Tĩnh Tĩnh liền muốn hỏi: Mấy lần ba tiếng của anh là đủ chứ?
Nhưng mà lửa trong người đã bị Hạ Phạm Hành khơi dậy, không dập được lửa bản thân cậu cũng không chịu nổi, hơn nữa cậu cũng thật sự rất muốn. Từ khi có Bảy Bảy, số lần thân mật rõ ràng đã giảm bớt so với trước kia. Quách Tĩnh Tĩnh cũng là đàn ông, có lúc nhìn Hạ Phạm Hành tắm xong, ở trần đi từ phòng tắm ra, Quách Tĩnh Tĩnh cũng sẽ cảm thấy khô khan miệng lưỡi.
Nếu không có cách nào ngăn cản, vậy chỉ có thể để mặc cho bản thân đắm chìm trong đó. Trước khi mất đi lý trí, điều duy nhất Quách Tĩnh Tĩnh nghĩ chính là Bảy Bảy ngàn lần vạn lần đừng có tỉnh sớm, cậu chẳng tin cái đảm bảo ba giờ trong miệng Hạ Phạm Hành đâu.
Có điều lần này, Quách Tĩnh Tĩnh thật sự đoán sai rồi. Sau khi Hạ Phạm Hành phát tiết lần thứ hai thì không tiếp tục nữa mà chỉ ôm cậu đi tắm.
Quách Tĩnh Tĩnh lười động, nằm im đó mơ mơ màng màng. Hạ Phạm Hành như đã bấm thời gian tính toán hết mọi thứ, trong chốc lát Bảy Bảy cũng tỉnh.
Bảy Bảy thức giấc muốn uống sữa. Bây giờ lượng cơm bé ăn đã lớn hơn trước kia, mặc dù số lần ăn đã ít đi nhưng lượng ăn cũng nhiều hơn, hơn nữa mỗi lần ăn no thì tinh thần cực tốt, phải có người chơi cùng bé, nếu không bé sẽ kêu ê a bi bô, có thể kêu tới hơn nửa canh giờ.
Quách Tĩnh Tĩnh cảm giác bản thân chợp mắt có chừng mười phút, tai vừa nghe thấy giọng nói của Hạ Phạm Hành và Bảy Bảy là cậu đã tỉnh, có điều mắt vẫn không tài nào mở ra được.
Hạ Phạm Hành thả Bảy Bảy đã uống xong sữa lên giường. Bây giờ chuyện bé thích làm nhất chính là lăn vòng vòng, hai cái chân nhỏ ngắn đạp giường, đạp từ phương thẳng đứng xong lại đạp sang ngang, vừa đạp vừa úp mặt xuống dưới, cứ thế ba trăm sáu mươi độ lăn một vòng, tự mình chơi xong cười khúc khích thích thú.
Hạ Phạm Hành ngồi ở mép giường, đặt Bảy Bảy ở bên chân Quách Tĩnh Tĩnh, ở đây có một khoảng trống lớn, có thể cho Bảy Bảy thỏa thích vui đùa.
Bảy Bảy lộn lại một vòng, Hạ Phạm Hành kéo chân bé hôn một cái, râu ở miệng đâm vào lòng bàn chân bé, bé cười càng thêm phần vui vẻ, hai đôi mắt cong cong giống như vầng trăng khuyết.
“Bảy Bảy ngoan, chờ mấy tháng nữa cha đưa con tới kinh thành gặp ông nội ba nội nha, bây giờ thì chưa được đâu, bởi vì ở đó còn có người xấu, nếu để cho bọn họ tra được chuyện của con và ba, bọn họ sẽ làm tổn thương tới hai người mất, cho nên, Bảy Bảy nhà ta phải giúp cha chăm sóc ba thật tốt nhé. Không phải cha muốn bỏ rơi hai ba con, cha yêu hai người nhất, hai người là bảo bối của cha đó.”
Quách Tĩnh Tĩnh nghe được thì cong cong khóe miệng, tâm trạng vui vẻ lần nữa tiến vào mộng đẹp.
氺
Ngày hôm sau, sáng ra Hạ Phạm Hành đã lên máy bay về kinh thành. Sau khi tháo gỡ hiểu lầm với Hạ lão gia, rất rõ ràng là hai người đang rất cố gắng chấp nhận nhau. Hạ lão gia bắt đầu thỉnh thoảng gọi điện cho hắn, mặc dù đa số đều nói chuyện làm ăn, nhưng so với trước đây, số lần gọi một năm còn không bằng một tháng của hiện tại, hơn nữa mỗi lần nói chuyện điện thoại đều căng như dây đàn, hôm nay như vậy đã tốt hơn biết bao nhiêu lần.
Hạ lão gia muốn Hạ Phạm Hành trở lại ăn cơm đoàn viên, đón tiết trung thu. Năm trước Hạ lão gia không mở miệng, Hạ Phạm Hành cũng không về, hôm nay Hạ lão gia đã nói, trong lòng Hạ Phạm Hành có thế nào thì vẫn muốn có thể thỏa mãn được nguyện vọng của ông cụ, dẫu sao thì ngay cả Hạ Vân Tuyết cũng đã về rồi.
Thật sự là một tết trung thu hiếm có.
Lúc về đến nhà đã hơn mười một giờ, Hạ Toàn Hữu mở cửa, vừa thấy là Hạ Phạm Hành trên mặt liền tỏ vẻ vui mừng rõ ràng.
“Tiểu thiếu gia đã trở lại rồi, một đường cực khổ, lão gia đợi thiếu gia cả sáng đấy.”
Hạ Phạm Hành gật đầu, kêu một tiếng: “Chú Toàn ạ.”
Hạ Toàn Hữu gật đầu một cái: “Mau vào đi, đưa hành lý cho tôi, tôi giúp cậu xách lên lầu, phòng của cậu vẫn được dọn dẹp sạch sẽ đấy.”
” Được, làm phiền chú Toàn rồi.”
“Không sao không sao.”
Hạ Toàn Hữu nhận lấy hành lý của Hạ Phạm Hành, vui sướng xách lên lầu.
Hạ Phạm Hành mới vừa vào cửa đã bị một đứa bé đụng vào chân. Đứa bé kia không lớn, là một bé con lai, da đen kịt, tóc xoăn tít, tầm sáu đến bảy tuổi, đụng vào người thì “ai” một tiếng, uỵch mông ngã lăn trên đất, xe nhỏ trong tay cũng văng ra ngoài.
“Man!”
Hạ Vân Tuyết vừa vặn thấy một màn này, quả thực sợ hết hồn. Đứa nhỏ có đụng vào ai cũng không được đụng vào Hạ Phạm Hành. Sự bất mãn mà hắn đối với nhà bọn họ Hạ Vân Tuyết khi còn bé đã chiêm nghiệm qua không ít. Lúc Hạ Phạm Hành còn trẻ, tính khí cũng không tốt, từ chuyện hắn thiếu chút nữa đã đánh chết Hạ Vân Long là đủ hiểu rồi. Đã nhiều năm không gặp như vậy rồi nhưng ấn tượng của Hạ Vân Tuyết về Hạ Phạm Hành chỉ dừng lại ở lúc đó.
Cho nên cô rất lo lắng, lo lắng Hạ Phạm Hành liệu sẽ đánh con trai mình hay không.
Nhưng khiến cô không nghĩ tới là, Hạ Phạm Hành lại khom người đỡ Man dậy, còn ân cần hỏi một câu: “Are you Ok?”
Man dẫu sao vẫn còn là con nít, ngẩng đầu nhìn Hạ Phạm Hành thấy bề ngoài của hắn cũng hơi giống Hạ Vân Tuyết, cặp mắt nhỏ dài kia di truyền từ Hạ gia. Trẻ con đều là như thế, thấy một người giông giống mẹ mình tự nhiên sẽ sinh ra mấy phần thân cận. Bé từ dưới đất bò dậy, lộ ra một hàm răng trắng tinh, nói một câu: “Cháu không có sao, chú ơi cháu biết nói tiếng Trung đó nha, Man rất giỏi mà!”
Hạ Phạm Hành nhìn Hạ Vân Tuyết đang đi tới, không khó để đoán ra quan hệ của hai người họ. Hắn cười nói: “Cháu nên gọi ta là cậu mới đúng.”
Man tròn mắt nhìn. Mặc dù bé biết nói tiếng Trung nhưng hiển nhiên còn chưa hiểu lắm về xưng hô giữa người thân trong gia đình, bé nháy mắt mấy cái, quay đầu kéo Hạ Vân Tuyết hỏi: “Mẹ, không phải mẹ bảo trẻ tuổi thì gọi bằng chú ạ? Tại sao chú ấy lại bảo con gọi bằng cậu?”
Hạ Vân Tuyết xoa đầu Man, không biết nên giải thích thế nào.
Hạ Phạm Hành mở miệng nói: “Bởi vì cậu là anh của mẹ cháu, cho nên cháu phải gọi là cậu.”
Hạ Vân Tuyết ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Hạ Phạm Hành, hoảng sợ hồi lâu không nói nên lời.
Hạ Phạm Hành ôn hòa cười một tiếng: “Đã lâu không gặp, Vân Tuyết.”
“À, đã lâu không gặp, anh cả.”
Khi còn bé Hạ Vân Tuyết vẫn luôn gọi Hạ Phạm Hành như vậy. cô khác với Hạ Vân Long, mặc dù là một mẹ sanh ra nhưng Đường Hồng Lan không coi trọng cô. Bà ta nghĩ rằng, con gái sinh ra rồi cũng làm con của nhà khác, chẳng có tác dụng gì với mình, hơn nữa năm đó Mai Nguyệt sinh Hạ Phạm Hành, Đường Hồng Lan nhất định muốn so sánh con trai mình với hắn, cho nên càng không để tâm tới Hạ Vân Tuyết.
Hạ Vân Tuyết từ nhỏ cũng biết mẹ mình thiên vị, thứ mà anh có nhưng cô sẽ không có, anh không có thì cô càng không thể nào có, trong tuổi thơ của cô chưa từng có búp bê, chỉ có xe hơi nhỏ xấu xí mà anh không chơi, cho nên từ bé Hạ Vân Tuyết đã rất tự ti, trong Hạ gia, cô tồn tại tựa như một người vô hình.
Mà chính người vô hình này vào năm mười sáu tuổi đã làm ra một chuyện khiến cho tất cả mọi người phải kinh ngạc. Cô đem lòng yêu một người đàn ông lớn hơn mình mười mấy tuổi, hơn nữa còn mang thai con của người đàn ông đó.
Lúc Đường Hồng Lan biết chuyện tức tới muốn điên lên. Bà ta ép người đàn ông kia rời đi, sau đó đưa Hạ Vân Tuyết mười sáu tuổi đi làm phẫu thuật sinh non. Ngày đó, bà ta đã cướp đi không riêng gì đứa con của Hạ Vân Tuyết mà còn cướp cả linh hồn cô. Hạ Vân Tuyết đại náo một trận, thiếu chút nữa đã cắt mạch tự sát, Đường Hồng Lan phải đưa cô tới khoa tâm thần để chữa trị, may là Hạ lão gia ra mặt cứu cô.
Ông nói với Hạ Vân Tuyết: “Vân Tuyết, bắt đầu từ bây giờ, cuộc sống này là của cháu chứ không phải người khác, cháu phải có dũng khí tự mình làm chủ chứ không cần dựa vào bất kỳ ai để sống nữa. Bây giờ cháu nói cho ông cháu muốn làm gì, chỉ cần cháu nói, ông nội đều sẽ đồng ý.”
Hạ Vân Tuyết kéo tay lão gia khóc không thành tiếng, cuối cùng cô rời khỏi Hạ gia, đi đâu cũng không nói cho ai biết. Hàng năm lão gia sẽ gửi cho cô một khoản tiền, khoản tiền này đủ để cô dù cho ở bất kỳ góc nào trên thế giới này cũng sẽ sống tốt. Sau đó, Hạ Phạm Hành trong lúc vô tình nghe thấy ba hắn nhắc tới một lần, Hạ Vân Tuyết hình như đang làm nhiếp ảnh gia tự do. Cô gửi cho Hạ Khải Minh một tấm hình, đó là tác phẩm đạt giải đầu tiên mà cô chụp được.
Hạ Phạm Hành nhớ, tấm hình kia chụp đàn con của một loài động vật sắp tuyệt chủng. Đàn con vừa mới học cách đứng, dáng đứng lảo đảo lắc lư, ngẩng đầu lên trời mà há miệng tựa như đang kêu gào.
Đến nay Hạ Phạm Hành vẫn nhớ tên của bức ảnh đó, là cô độc và hi vọng.
Tấm ảnh đó Hạ Khải Minh chỉ nhìn một lần rồi qua loa cất đi, cho đến một ngày trước khi chết, Hạ Khải Minh bỗng nhiên lấy ảnh ra, nhìn ngắm thật tỉ mỉ.
Sau này Hạ Phạm Hành nghĩ lại, tại sao Hạ Vân Tuyết lại gửi tấm hình đó cho Hạ Khải Minh, hẳn không chỉ đơn giản là vì đó là tác phẩm đạt giải đầu tiên của cô đi.
Có lẽ vào năm đó trong toàn bộ người của Hạ gia chỉ có duy nhất một Hạ Vân Tuyết sống hiểu chuyện.
________________________________
Năng suất cho mọi người đây! Cmt cái cho tui vui đi nàooooo
Chương cuối cùng của năm 2020. Tính ra những ai theo bộ truyện này từ đầu là biết truyện qua hai cái tết vẫn chưa xong do tui quá lười:V Nhưng hứa sẽ hoàn trước tết 2022 nhé =))) Chúc mọi người đón tết thật an lành, hạnh phúc bên người thân và nhớ bảo vệ sức khỏe thật tốt nha